Ta không nghĩ dưới bầu trời gió êm sóng lặng, hai giới Thần Ma thế nhưng
lại vẫn đang giao chiến. Vũ Dương chạng vạng đều sẽ đúng giờ về Hồng
Hoang cốc, vẫn mang phong thái tuyệt đẹp như cũ, khẽ cười, giống như yêu dã ma mỵ, không nhìn ra một tia uể oải hay máu tanh nào. Cho dù sức
mạnh thủ hộ của Nguyên Quân có thể khiến thương tích lành lại, nhưng vẫn không chống đỡ được tốc độ chém giết của hắn. Thần quân một đường chạy
tán loạn đến La Nguyệt thành.
Ta nghi ngời nếu như hắn ở chiến
trường không gặp Phong Phi Phi chân chính, có khi cho dù toàn bộ Thần
giới bị diệt, Cung Hỉ Phát Tài cũng sẽ không phun ra một chữ. Nhưng là. . . Hắn đã gặp rồi.
Cuộc gặp gỡ lúng túng trong cốc, nàng và ta
thật sự là giống nhau như đúc, nhưng mà so sánh giữa hàng nhái cùng hàng chính hãng , khí chất của nàng rõ ràng so với ta thì chính thống hơn
nhiều. Đó là một loại, kiêu ngạo đến tận xương. Vũ Dương dặn dò Dương
Phong, Liễu Diệp mang ta tới Ma Cung Phong Vũ Liễu Lâm, đó là một cái
tẩm cung khác của hắn. Thẳng thắn mà nói thì ta thật sự không thích Hồng Hoang cốc, nhưng mà và lúc dời đi trong lòng giống như đánh bể 100 bình giấm chua.
Phong Vũ Liễu Lâm so với Hồng Hoang cốc thì trông
coi nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nếu như không phải hắn rất nhiều ngày
không có đến, ta thậm chí hoài nghi hắn đang phòng tránh việc ta chạy
trốn. Dương Phong và Liễu Diệp một tấc cũng không rời theo sát ta, không nói tiếng nào, giống như hai cái đầu gỗ.
Phi tử của Cửu Vấn Ma
Hoàng giống như một cái vườn bách thú miễn phí mỗi ngày thay phiên đến
đây quấy rầy ta, còn hai đầu gỗ lúc nào cũng đứng ở phía sau. Ta bất đắc dĩ nhìn các nàng chơi cờ, thêu, luyện kiếm, tám phét, xin nhờ. . . Nhìn người ta bị đày vào lãnh cung, các ngươi để cho để lão tử một chút thời gian buồn bã ủ rũ một thoáng có được hay không. . .
Có mấy ngày Ngân Mị đến đây, từ trong cung mang đến rất nhiều đồ vật cổ quái kỳ lạ, ví dụ như khiêu vũ xà, cầuThủy Tinh nhiều màu, có người nói ẩn giấu
những hình ảnh tiên đoán vân vân. Ta cảm thấy Ngân Mị so với Kim Long
thì tốt hơn nhiều, ít nhất những thứ đồ này so với mấy quyển sách về
điển tích Ma Gới thì thú vị hơn nhiều. Liền ở trong phòng loay hoay
nghiên cứu một chút, một ngày liền cứ như vậy mà trôi qua.
Lúc
Vũ Dương thì ta đang nghịch ma kính , hắn không biết đã đứng ở cửa nhìn
ta bao lâu. Ta bực mình không thèn nhìn hắn, hắn liền đi đến ghế quý phi bên trong nghiêng người nằm xuống, lấy tay nâng cằm, trong con ngươi
xinh đẹp châu quang lưu chuyển, ý cười nhợt nhạt. Tóc đen từng sợi từng
sợi buông xuống tấm đệm màu đỏ, càng làm tô thêm da thịt như ngọc, lông
mày nhợt nhạt như mưa bụi, lông mi thật dài, môi mỏng màu đỏ , cứ như
thế nhướng mày ngầm trêu chọc nhìn ta.
Ta dùng ánh mắt lườm hắn: “Nhìn cái gì vậy, trở về mà nhìn Phong Phi Phi của ngươi đi!” Hắn khẽ
cong khóe môi, cười đến càng tươi đẹp, ngón tay như ngọc vân vê sợi tóc
màu đen của bản thân, giọng điệu nhàn nhã: “Không vội, đợi lấy về nhà
rồi từ từ nhìn.”
Trong lòng ta buồn bã, vẫn là không nhịn được:
”Vũ Dương, ngươi thật sự muốn kết hôn cùng nàng sao?” Hắn ưu nhã buông
tay, làm một cái tư thế không để ý: “Ta cảm thấy không có gì cả, đều là
Phong Phi Phi. Nam nhân ý mà, ai không có Thất Tình Lục Dục, chẳng qua
ta cảm thấy nàng so với ngươi thì nữ tính hơn nhiều.”
Ta nhíu
mày căm tức hắn: “Ngươi tại sao biết nàng so với ta thì nữ tính hơn! ! ! !” Hắn khuynh dáng người ưu mỹ gẩy gẩy cầu thủy tinh trên bàn, dung
nhan ở trong ánh sáng bảy màu đẹp đến hư vô mờ ảo, âm thanh lại nhàn nhã khiến người ta hận đến nghiến răng: “Hừm, ta căn bản không nhìn ra
ngươi có chút nào nữ tính.”
“. . .” Ta trước trước sau sau tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phát hiện hình như. . . Thật sự rất khó để tìm ra ví dụ cụ thể. . . Ngày đó hắn không có ở lại lâu, lúc đi còn vỗ vỗ đầu của ta, bị ta tức giận đẩy ra .
Buổi chiều Liễu Phi của Cửu Vấn Ma
Hoàng đến đây, ôm theo đàn cổ nói là để ta nghe một chút ca khúc nàng
mới sáng tác. Ta buồn buồn mặc nàng đàn gảy tai trâu, a phi phi phi phi, là mặc cho trâu đánh đàn. Thật lâu sau, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc
ban sáng: “Liễu Phi, làm sao mới có thể khiến cho người ta nhìn thấy
điểm nữ tính đây?
Nàng dừng lại, cười đến dịu dàng như nước: “Nữ tính ý mà, là một loại khí chất mềm mại của nữ nhân, chuyên môn dùng để chọc cho nam tử thương yêu .” Nàng nhìn ta hơi cười: “Nghĩ cái gì mà
lại hỏi cái này?” Ta một tay vò nát lá sen trên tay: “Phải làm sao mới
có được cái khí chất này đây?”
“Cái này a. . .” nàng vung bàn
tay mềm mại: “Ngươi đầu tiên phải nói cho ta mục tiêu là ai, ta mới có
thể đúng bệnh hốt thuốc.” Ta nhíu mày: “Còn ai khác vào đây nữa?”
Nàng liền cúi đầu nở nụ cười: “Là vũ Dương đại nhân?” Ta cắn môi, coi như là ngầm thừa nhận .
“Vậy ngươi phải nói cho ta biết các ngươi đã phát triển tới trình độ nào rồi hả ?” Nàng đột nhiên tăng cao hứng thú, đến gần ta nói: “Các ngươi. . . Có cái kia hay không? Vũ Dương đại nhân kỹ xảo thế nào?” “Cái nào?” Ta
bưng ly trà trên bàn lên mới vừa uống một hớp, đột nhiên hiểu ra ý của
nàng, phốc một cái ở giữa nàng mặt. . .
Cửu Vấn Ma Hoàng khi đến liền nhìn thấy tình cảnh này: “Hai người nói cái gì đó, vui vẻ như
vậy?” Liễu Phi đứng dậy đối với hắn hành lễ, bị hắn kéo đến ôm vào trong ngực, sau đó khẽ nói với hắn cái gì đó, rồi cả hai người nhìn nhau
cười.
Ta tức giận đứng dậy đang muốn đi ra ngoài, hắn đột nhiên
gọi lại ta, nhịn cười nói: “Chuyện như vậy ngươi nên hỏi nam nhân, có
muốn Bản Ma Hoàng cho ngươi phương pháp làm là hiệu quả hay không?” Ta
nghi ngờ nhìn hắn: “Làm liền hiệu quả?”
Hắn lập tức đầy mặt đau
thương căm giận nói: “Đương nhiên rồi, ngươi thế nhưng lại hoài nghi
năng lực của Bản Ma Hoàng! ! ! !” Ta vừa nghĩ cũng đúng, tốt xấu gì cũng là Ma Hoàng một đời, hậu cung 3000, hẳn là rất có kinh nghiệm , liền
tới gần nói: “Nói.”
Hắn đàng hoàng trịnh trọng nói: “Buổi tối
trong phòng đừng đốt đèn, chờ hắn đẩy cửa tiến vào liền ôm lấy hông của
hắn, sau đó dùng môi chạm và lỗ tai của hắn, nhẹ nhàng đối với hắn nói:
'Vũ Dương, đêm nay ở lại với ta đi.' “ “ Thế là được hả ?” Ta vạn phần
hoài nghi.
Hắn khẳng định gật đầu: “Là được , chuyện về sau
chính hắn sẽ quyết định.” Ta ở trong phòng đi qua đi lại suy nghĩ, thôi, thôi, coi như là chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!!!
Sau mấy
đêm diễn cảnh tối lửa tắt đèn, cuối cùng thì đêm nay cũng có người đẩy
cửa đi vào, mùi hoa nhàn nhạt thấm ruột thấm gan của hắn. Cảm giác hắn
đi tới trước mặt, ta nhẹ nhàng ôm lấy hông của hắn, dùng cự ly gần đến
mức chút nữa là cắn vào tai hắn nói: “Vũ Dương, đêm nay ở lại với ta
đi?” Cảm giác thân thể trong lồng ngực cứng đờ, ngọn lửa xanh lam bay
qua đốt sáng cây nến bạc. Vũ Dương mặt không hề cảm xúc nói: “Có thể a,
nhưng mà trước tiên xin ngươi thả Liễu Diệp ra được không?”