Bạch Diệc Sơ

Chương 8

Ngụy Viễn xử lý hậu sự, thừa kế Ngụy tộc.

Thời gian đầu, hắn luôn đi sớm về muộn. Nằm ngoài dự đoán của Bạch Diệc Sơ, Ngụy Viễn không xử tội cậu như thế nào chỉ đơn thuần tuyên bố Ngụy Chinh lâm bệnh nặng, sau thời gian chống chọi vật lộn cuối cùng cũng không qua khỏi. Mọi người bán tin bán nghi, nhưng trước người thanh niên giống hệt Ngụy Chinh thì cũng không dám nói gì.

Có tin đồn Ngụy Viễn giết cha đoạt vị, thế nên mới chột dạ đến xác cha còn không thèm nhìn, ra lệnh cho thuộc hạ hỏa táng, Ngụy Chinh giờ chỉ còn là nắm tro tàn thì còn có thể điều tra gì nữa.

Bạch Diệc Sơ từ lâu đã tự nhốt mình trong phòng, mãi một hôm kia đang ngủ thì tỉnh giấc, phát hiện Ngụy Viễn đang ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, chăm chú đọc sách, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn cậu, nở ra nụ cười ôn hòa: “Dậy rồi sao? Em có muốn ra ngoài một lúc không?”

Bạch Diệc Sơ nhìn Ngụy Viễn, không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương.

Hắn không phải luôn quấn quýt cha hắn sao.

Sau này cậu mới vỡ lẽ, thực ra sự sống chết của cha không ảnh hưởng gì đến hắn cả.

Hoa trong vườn bị thay thành hoa khác, Ngụy Viễn nghiêng đầu hời hợt nói: “Tôi cảm thấy em không thích loại hoa này, nên đổi loại khác cho em.”

Bạch Diệc Sơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, Ngụy Viễn nói tiếp: “Em gầy đi nhiều quá, tôi cho người nấu canh tẩm bổ cho em, lúc người ta mang đến thì nhớ uống đấy.”

Cách nói chuyện dịu dàng này làm lông mày Bạch Diệc Sơ nhíu lại, không nhịn được quay lại nhìn hắn. Ánh mắt thanh niên ôn hòa. Ánh mắt….

Giống hệt Ngụy Chinh như đúc.

Tâm thoáng chốc rung lên một cái, vẫn là giọng nói dịu dàng ấy nhưng lại nói về những điều khác, là những điều Bạch Diệc Sơ chưa từng nghe tới, tự nhiên cảm thấy thú vị.

Cậu cẩn thận đánh giá đối phương, hắn thật sự rất giống Ngụy Chinh, nhưng vẫn có gì đó không đúng.

Hắn không trắng trợn cưỡng bức như Ngụy Chinh, mà chỉ nói những chuyện vu vơ làm người khác tự thấy thú vị.

“Giờ em vẫn còn yếu, khi nào khỏe mạnh hơn, tôi đưa em ra ngoài?” Hắn còn cẩn thận hỏi cậu: “Có được không?”

Bạch Diệc Sơ mỉm cười, nhìn đối phương không chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Ngụy Viễn thật sự là người nhẫn nại, kiềm chế những dục vọng đang rục rịch trong người, không chút biến sắc, tiếp cận con mồi.

Chỉ là Bạch Diệc Sơ không thích trò mèo này của hắn, cậu không thích hắn đeo mặt nạ giả tạo ấy, rõ ràng là thèm khát nhưng lại cố làm thinh.

Rồi đến ngày cậu chán ngấy đến không chịu nổi quyết định vạch trần suy nghĩ của đối phương. Ngồi đối diện nhìn Ngụy Chinh đang đọc sách, cậu nheo mắt lại, lười biếng nói:  “Anh biết rõ mà, trước đây Ngụy Chinh đã từng làm loại chuyện đấy với tôi.”

Lời nói ra mang theo ác ý và có gì đó hả hê, nhìn thấy sắc mặt của đối phương lại càng thêm khoái chí.

Rất nhanh, thanh niên lập tức xem như không có chuyện gì xảy ra, nụ cười vẫn ôn hòa, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Nếu như vậy thì chúng ta làm đi.”

Cậu lạnh nhạt nhìn Ngụy Viễn, hắn cứ như vậy dịu dàng cẩn thận hôn lên mặt cậu, giọng thân mật: “Em cũng biết rõ mà, tôi rất yêu thích em.”

“Giống như yêu  thích một đóa hoa?”

“Là yêu thích đến tận xương tủy.”

Coi như một phần da thịt, tên của em khắc sâu vào da thịt tôi.

Bạch Diệc Sơ lạnh lùng nói: “Đấy là yêu.”

Nụ cười dịu dàng của Ngụy Viễn pha chút cay đắng: “Có lẽ, tôi đã yêu em từ rất lâu rồi.”

Bạch Diệc Sơ khẽ cười mỉa mai: “Có đúng không?

Có lẽ do quá muốn lột mặt nạ giả tạo của Ngụy VIễn, Bạch Diệc Sơ cứ như vậy đâm vào cơ thể hắn, trong nháy mắt cậu cảm nhận được cơ thể đối phương tự nhiên căng thẳng. hạ thân chỗ giao hợp tràn ra máu tươi, cậu cho rằng Ngụy Viễn sẽ đẩy cậu ra, nhưng người ấy chỉ lộ ra vẻ thống khố cố kiềm chế đau đớn, sau đó tùy theo động tác của Bạch Diệc Sơ mà mở rộng hai chân.

Bạch Diệc Sơ nhíu mày lại, muốn lui ra, nhưng Ngụy Viễn dùng sức ôm chặt lấy cậu, xin cậu dùng thêm sức tiến sâu vào cơ thể hắn.

Cậu lẳng lặng nhìn Ngụy Viễn tái mét lại cùng với mồ hôi hột đẫm ướt trán.

“Như vậy sẽ rất đau.”

“Không sao.” Đối phương vẫn dịu dàng, dù cơ thể đang run lên từng hồi vẫn cố gắng thả lỏng cơ thể, cam chịu đau đớn để nghênh hợp với Bạch Diệc Sơ, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nhìn Bạch Diệc Sơ mà nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể kết hợp với nhau.”

….

Bạch Diệc Sơ thu ánh mắt lại, trở lại vẻ lạnh nhạt.

Máu từ nơi giao hợp chảy ra, hai người thở hổn hển, không có hôn môi chỉ có Ngụy Viễn gắng sức ôm lấy cậu.

Hắn ôm chặt lấy người này.

Hắn có được người này.

Ngụy Viễn cười mãn nguyện.

Tình cảm hắn dành cho cậu là trân trọng, muốn giữ trong lòng mà chở che, không giống như với Ngụy Chinh, là muốn giam cầm cậu, độc chiếm cậu cho riêng hắn.

Hắn nghĩ trăm phương nghìn kế chỉ để Bạch Diệc Sơ hài lòng, buổi tối sẽ kể truyện cổ tích cho cậu nghe, tuy rằng cậu đều lạnh lùng đem sách của hắn quẳng sang một bên, không thèm để ý đến cảm nhận của Ngụy Viễn mà đi thẳng.

Ngụy Viễn chờ đợi cậu. Hắn không ép buộc cậu, chỉ nhẫn nại chịu đựng đau đớn mà kết hợp với cậu, còn cậu thì vờ như không nhìn thấy máu tươi chảy ra ở nơi giao hợp của hai người.

Rõ rằng hôm sau bước đi cùng khó khăn, vậy mà buổi sáng vẫn không ngừng làm mấy trò lấy lòng cậu, tối đến lại cầu xin được ôm lấy cậu.

Bạch Diệc Sơ cười lạnh nghĩ, muốn khổ thì để cho hắn khổ.

Nhìn sang nhìn món đồ được tặng, Bạch Diệc Sơ khinh thường nghĩ đời nào cậu lại hứng thú với mấy thứ nhạt nhẽo ấy.

Ngụy VIễn vẫn như cũ, cố gắng nghênh hợp khi nằm dưới thân cậu. Cậu nhìn máu chảy ra từ giữa hai chân hắn, bỗng nhiên rút ra, tiến vào hắn từ phía sau, hoàn toàn không thể thấy ánh mắt phức tạp của Ngụy Viễn lúc đó.



Cậu đi vào một ngày có mây lãng du êm đềm, Ngụy Viễn không có nhà, người của hắn cũng không có mấy ai, dù sao với một chàng trai ngoan ngoãn yếu đuối như cậu thì cũng dễ lơ là cảnh giác.

Cậu ra ngoài thuê trọ một chỗ nhà, những ngày tháng hưởng thụ không khí tự do, cậu cứ ngỡ mình đang mơ.

Khi Ngụy Viễn tìm đến cậu cũng không thấy bất ngờ, chỉ mím môi nhìn đối phương, vô tình lại tạo thành một vết cười ôn hòa.

“Tôi đi dọc con đường này, hỏi qua rất nhiều người.”

“Hỏi họ có nhìn thấy người yêu của tôi không.”

“Người yêu tôi không thích nói chuyện, luôn trong tình trạng cảnh giác với mọi người.”

“Cậu ấy có một cái tên rất dễ nghe.”

“Gọi là Bạch Diệc Sơ.”

Ánh mắt hắn cứ mãi dịu dàng nhìn cậu.

“Nếu như có thể, ta muốn người ấy cùng ta đi đến cùng trời cuối đất.”

“Tôi muốn cùng người ấy đi đến thiên trường địa cửu.”

Giọng cậu vẫn lạnh lùng, chăm chú nhìn đối phương như cũ, nắm tay siết chặt lại.

“Đi đến cùng trời cuối đất?”

“Đi đến cùng trời cuối đất.”

Những tia nắng sót lại của mặt trời chiếu lên người kia, Bạch Diệc Sơ bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác ấm áp nhẹ nhàng.

Cậu chậm rãi, nhẹ nhàng mỉm cười.

_Kết thúc_