Bạch Cốt Đạo Cung

Quyển 1 - Chương 5: Huyễn hóa pháp châu

Dịch: Hoa Gia Thất Đồng

***

Thận Yêu còn chưa kịp đè nén oán ma trong tâm mình, cảm giác tương thông cùng với tâm ý của linh bảo - thứ mà trước nay nó vẫn luôn cảm nhận được, phút chốc đã tan biến.

Thận Yêu thất sắc, trong lòng khiếp hãi. Mối liên hệ của nó với pháp ý đột nhiên lại bị cắt đứt, cùng với đó, cát vàng trên đỉnh đầu con quái yêu đổ ập xuống.

Chính vào lúc này, khối cầu màu vàng đất ở nơi nó nằm đột nhiên nứt toạc, bắn ra những tia sáng lờ mờ. Ánh sáng vừa khéo bao bọc lấy con quái yêu.

Thận Yêu muốn sử dụng yêu lực để chui ra khỏi lòng cát, nhưng vùng ánh sáng đó nhanh chóng co rút lại, nhỏ dần...

Cuối cùng, Thận Yêu biến mất.

oooOoOoOooo

Thận Yêu bị hút vào vùng không gian bên trong linh bảo.

Vừa vào đến bên trong linh bảo, nó liền nhìn quanh tứ bề, nỗi khiếp hãi trong đôi con ngươi càng thêm nặng nề hơn. Nó đâu ngờ được, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà cục diện đã thay đổi hoàn toàn. Dường như những gì đã xảy ra trước đây đều chỉ là mộng ảo, tỉnh mộng rồi, tất thảy mọi thứ trong mộng cảnh đều tan biến. Nó mong sao hiện tại, nó chẳng qua chỉ đang ở trong huyễn pháp của thiên ma.

Đúng lúc đó, ở nơi sóng nước đục ngầu trước mặt Thận Yêu đột nhiên có một bóng người như bước ra từ trong cõi hư vô. Người này xuất hiện như thể y từ hư không mà sinh ra, lại tựa như một tờ giấy mỏng manh, ở trong nước không thấy rõ được, lúc này lại vì mục quang của Thận Yêu chiếu đến mà nhanh chóng huyễn hóa thành màu sắc.

Người này, còn có thể là ai khác ngoài Thanh Dương Tử?

Thận Yêu gầm to một tiếng, dốc hết toàn lực xông đến. Tuy nhiên, sau khi xông ra, nó mới phát hiện khoảng cách giữa nó với Thanh Dương Tử lại chẳng có chút thay đổi. Nó nhạy bén nhìn ra sự hờ hững trong mắt Thanh Dương Tử. Vẻ hờ hững đó là thứ nó chán ghét nhất, mà trong mắt của những tu sỹ loài người hầu như đều có vẻ lãnh đạm hờ hững này. Vậy nên, tu sỹ loài người nếu tiến vào hoang mạc đều sẽ bị nó lùng giết.

Thế nhưng, khi nó trông thấy sự hờ hững trong mắt Thanh Dương Tử, lòng nó lại dấy lên một cảm giác tuyệt vọng.

Hễ là sinh linh có trí tuệ, chẳng dòng nào giống nào lại chấp nhận từ bỏ sinh mạng của mình. Thận Yêu cũng chẳng ngoại lệ.

“Tiểu yêu nguyện làm vật cưỡi của chân nhân, suốt đời hầu hạ.”

Sau khi phát hiện ra lúc này mình hoàn toàn không còn là đối thủ của Thanh Dương Tử, Thận Yêu vì bảo vệ tính mạng của bản thân mà lập tức đưa ra lựa chọn.

Khi trước, nó vừa khiến Ô Phượng Công Chúa ra lệnh thu hồi vương ấn đã lập tức hạ thủ với Thanh Dương Tử, không để cho y có cơ hội nói một lời nào. Bây giờ, nó phát hiện mình sắp phải mất mạng, liền nhanh nhảu nói ra một lời như thế. Tuy nó khai linh sinh trí đã mấy trăm năm, song lại chưa rũ bỏ được thú tính của mình, hành sự thảy đều y theo bản năng.

Thanh Dương Tử chỉ nhìn Thận Yêu, trong mắt y tựa như có mây mù quanh quẩn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Thanh Dương Tử, Thận Yêu tựa như bụi trần bốc lên, tản mác vào không trung. Trong quá trình ấy, nó phát ra từng tiếng kêu ai oán, thảm thiết. Còn oán ma trong lòng Thanh Dương Tử lại đang nhanh chóng thành hình. Cuối cùng, khi Thận Yêu sắp chết, oán ma rốt cuộc cũng huyễn hóa ra hoàn toàn. Có điều, oán ma lúc này lại không giống với oán ma trong lòng y khi trước. Oán ma này đã nuốt một lượng lớn oán khí của Thận Yêu trước lúc chết mới có thể kết tụ thành hình một cách triệt để, thế nên trông nó từa tựa như Thận Yêu.

Kể từ khi bị trục xuất khỏi sư môn, Thanh Dương Tử tuy tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên” nhưng lại chẳng dám để oán ma này du ngoạn trong tâm trí của chúng sinh nhân gian, ăn oán khí mà trưởng thành. Y chỉ để nó ngưng kết dần trong tâm mình. Bởi y sợ, có một ngày chính y cũng sẽ bị oán ma nuốt chửng.

Nhưng bây giờ y không còn phải lo sợ nữa, vì y đã có linh bảo. Y chuẩn bị đem oán ma đã thực sự huyễn hóa thành hình này tôi luyện cùng với linh bảo thành một thể. Đồng thời, pháp ý trong lòng linh bảo sẽ tương hợp cùng oán ma, sinh ra trùng trùng diệu dụng.

Trong trời đất này, pháp ý không nơi nào là không tồn tại, song lại khó mà nắm bắt được.

Có người ví von pháp ý của trời đất với một khóm hoa mọc giữa núi đồi. Trong khóm hoa ấy, có những đóa ngào ngạt hương thơm, lan tỏa đi khắp khe núi. Có những đóa trang nhã thanh tao. Lại có những đóa là hoa độc... Khóm hoa ấy có thể chỉ cùng một loại, nhưng cũng có thể là nhiều loại hỗn hợp lại với nhau.

Phần đông kẻ tu hành trong thiên hạ đều cho rằng, pháp ý nếu càng thuần khiết thì càng có lợi cho việc tu hành. Vậy nên, phần lớn tu sỹ đều chỉ chuyên tu luyện cho tinh một loại pháp môn.

Linh bảo này là một món bảo vật đã bị tổn thương, hiện vẫn đang trong quá trình tự phục hồi. Thanh Dương Tử không rõ phải chăng có một thứ pháp ý nào đó đã thất tán khỏi lòng linh bảo, song y lại có thể nắm bắt được một cách rõ ràng phần pháp ý hư hư ảo ảo vẫn còn tồn tại trong linh bảo.

Lúc này, y vẫn đang ở bên trong linh bảo, nhưng lại chẳng vội trở ra ngoài. Y muốn nhân cơ hội này tế luyện cho thành linh bảo.

Muốn tế luyện linh bảo của trời đất thành pháp bảo nào phải chuyện dễ dàng. Bằng không, Thận Yêu đã chẳng tế luyện lâu đến thế mà vẫn chỉ được có vậy.

Đối với kẻ tu hành trong thiên hạ, phương thức tế luyện linh bảo thường dùng nhất chính là bền bĩ tế luyện. Cứ tu dưỡng như thế thì nước chảy lâu đá cũng mòn, có một ngày sẽ được toại như ý nguyện.

Đây là phương thức kẻ tu hành thường dùng nhất. Song phương thức này cần trải tháng năm đằng đẵng, mà thứ Thanh Dương Tử thiếu thốn lúc này lại chính là thời gian: Y cần phải trở về Thiên Diễn Đạo Phái trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Lại thêm, cùng là tế luyện bảo vật, có lắm người phải tế luyện trong sự cấp bách, lại cũng có những người phải đi qua tháng năm dằng dặc. Thế nên mới có pháp môn tế luyện nhanh chóng gọi là “võ luyện”, còn phương thức tế luyện phải trải tế nguyệt xuân thu lại gọi là “văn luyện”.

Mỗi tông mỗi phái đều sở hữu phương thức “võ luyện” pháp bảo này, Thiên Diễn Đạo Phái cũng không ngoại lệ. Tuy Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi sư môn, đoạt hết pháp ý đạo cơ, nhưng còn đó rất nhiều pháp môn vẫn tồn tại trong ký ức của y. Pháp ý của kẻ tu hành có thể bị đoạt mất, linh lực trên người có thể thất tán, song đại đạo yếu quyết trong suốt quãng đường tu hành lại luôn được ghi khắc trong lòng. Thứ thần ý nhờ tu hành mà có được này sẽ thăng hoa cùng với sự biến hóa của linh hồn, là thứ mà kẻ khác không bao giờ có thể xóa nhòa được.

Thanh Dương Tử chuẩn bị dùng pháp môn võ luyện để có thể nhanh chóng tế luyện xong linh bảo. Khi vẫn còn ở vương thành Ô Phượng Quốc, y đã nghĩ thông phải dùng cách gì để giết Thận Yêu đoạt linh bảo, đồng thời, cũng đã sớm chuẩn bị xong phương thức để tế luyện bảo vật sau khi có được nó.

Phương thức tế luyện này lại có chỗ không giống với phương thức tế luyện của Thiên Diễn Đạo Phái: Y muốn đem oán ma dung hợp thành một thể với linh bảo và pháp ý bên trong linh bảo. Oán ma sinh ra từ tâm của Thanh Dương Tử, sau khi oán ma cùng linh bảo hòa làm một thể, y đương nhiên có thể thông qua sự thao túng đối với oán ma để thao túng món linh bảo ấy một cách tùy ý.

Chỉ thấy Thanh Dương Tử ngồi xuống giữa hư không, bên dưới lập tức có một cái bồ đoàn màu vàng nổi lên, đỡ lấy thân thể y. Thanh Dương Tử ngồi lên đấy. Phía trên đỉnh đầu y dần dần xuất hiện một cái bóng màu đen ảm đạm. Cái bóng đó mỗi lúc một nặng nề hơn, cuối cùng ngưng kết thành oán ma.

Oán ma vô hình vô tướng. Nó vốn huyễn hóa từ trong tâm Thanh Dương Tử, nhưng trước nay vẫn luôn bị Thanh Dương Tử áp chế nên không trở thành hình thù thực sự.

Phải đến khi nó hóa sinh trong tâm Thận Yêu, nhờ nuốt lấy oán khí mà Thận Yêu để lại do không cam lòng trước khi chết mà thành hình. Vậy nên hình dáng hiện tại của nó là hình dáng của Thận Yêu: đầu tựa kỳ đà, có vảy, có đuôi, có cả vuốt ưng.

Oán ma há to miệng, không thôi gầm gừ. Trong hư vô tựa hồ có những sợi dây tơ như thể mạng nhện kéo đến, quấn lấy thân thể oán ma. Nhất thời có vẻ như chưa có chi biến hóa, song nếu trông kỹ, sẽ phát hiện trên thân oán ma đã có thêm thứ gì đó huyền diệu không sao tả rõ bằng lời.

Thân thể oán ma vốn chỉ như sương khói, nay đã trở nên thật hơn, giống một sinh thể hơn. Bấy giờ, nó đã chẳng còn là một khối mây mù nữa, đặc biệt, trong đôi mắt nó ánh lên những sắc màu hư ảo kỳ lạ.

Chính lúc này, Thanh Dương Tử bỗng nghe tim mình đập mạnh. Máu nóng trong lồng ngực dồn lên, y phun cả ra, bắn lên người oán ma.

Trong chớp mắt, oán ma biến đổi thành màu đỏ của máu. Màu đỏ dần tan mất, cuối cùng thân thể nó biến trở lại sắc xanh ảm đạm. Tuy nhiên, cặp mắt của oán ma đã ngả sang màu đỏ, trong sát na, trên người nó đã có thêm ý khát máu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngốn ăn lấy linh hồn của kẻ khác.

Miệng Thanh Dương Tử niệm một thứ pháp chú cổ quái, tay y huơ huơ vẽ trước người như thể đang dệt tơ, khi nhanh khi chậm, ngón tay tựa như xuyên hoa, mười ngón biến ảo như hồ điệp vờn bay.

Ấn quyết huyền ảo đột ngột dừng lại - dừng mà không có một dấu hiệu báo trước.

Đôi bàn tay y chắp lại tựa liên hoa.

Đột nhiên, ngón trỏ bên tay phải y đứt lìa, đứt từ tận gốc, như thể bị một thanh kiếm sắc bén chém lìa, song lại chẳng hề có máu tươi chảy ra. Chỉ thấy ngón trỏ của y bay lên rồi bị oán ma đớp lấy.

Bởi việc võ luyện pháp bảo quá cấp bách, nếu Thanh Dương Tử về sau lại giống Thận Yêu, cũng hút người vào vùng không gian này, rất có thể y sẽ bị kẻ khác đoạt mất quyền thao túng pháp bảo. Dẫu cho oán ma kỳ lạ khó lường, có thể du ngoạn trong thế giới tâm linh của nhân gian, nhưng tâm trí của kẻ tu hành đâu dễ dàng thâm nhập được. Vậy nên, y nhất thiết phải tìm được một phương thức công kích nào đó khi vẫn còn trong vùng không gian này.

Oán ma bỗng nhiên há miệng nôn, ngón trỏ của Thanh Dương Tử xuất hiện một lần nữa. Có điều, lần này nó không còn là một ngón tay bằng máu bằng thịt, mà chỉ còn là một khúc xương. Trên khúc xương này lại có những dấu phù văn rất nhỏ, nôm kỳ quái vô cùng.

Bất ngờ, trên khúc xương bỗng lóe lên một tia sáng. Oán ma không cam tâm, gầm lên một tiếng rồi chồm đến, tay như muốn bắt lấy khúc xương. Thế rồi, trong chớp mắt, nó biến mất.

Oán ma đã bị giam cầm bên trong khúc xương.

Oán ma này đã hấp thu oán khí của Thận Yêu trước lúc chết. Thanh Dương Tử sợ nó sẽ dần khai linh sinh trí rồi vụt thoát khỏi sự khống chế của y, nên y đem nó nhốt vào trong xương ngón tay của mình. Khúc xương này như là một Thanh Dương Tử khác, thậm chí có thể nói là hóa thân của y khi ở bên trong linh bảo này.

Chỉ thấy khúc xương bỗng bay vút trong hư không. Linh khí tựa như sóng nước mờ đục bên trong linh bảo liền tách ra. Một vết nứt xuất hiện ngay trước mặt y. Cùng lúc đó, Thanh Dương Tử giơ tay vẫy trong hư không.

Ô Phượng Công Chúa xuất hiện.

Y vươn tay đón lấy nàng vào lòng, một bước bước qua vết nứt dài hẹp đó. Chỉ thấy y vừa lách qua vết nứt, thân thể trong sát na đã biến mất.

oooOoOoOooo

Một màn đen u ám mở ra trước mắt Thanh Dương Tử.

Sao đêm đầy trời, gió nhẹ lướt thướt.

Thanh Dương Tử đứng ở nơi cao vút trên không, tay ôm Ô Phượng Công Chúa trong lòng. Một mùi hương dìu dịu âm thầm len vào sống mũi y.

Cơ thể mềm mại của Ô Phượng Công Chúa lại chẳng thể khiến y gợn sóng lòng. Chuyện sư môn bị diệt đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí y. Tâm khảm y, lại vì việc các vị sư thúc sư bá đầu vào phái khác mà khởi sinh oán ý, oán ý dần hội tụ thành oán ma.

Chỉ thấy Thanh Dương Tử vươn tay dọ thám cát vàng bên dưới. Cát vàng trong hoang mạc nhanh chóng sụp xuống, hình thành một cái hố khổng lồ. Cái hố không ngừng lớn thêm ra, như thể trong lòng đất có một con quái thú đang nuốt lấy cát vàng.

Những loài động vật nhỏ trong cát như rắn, bò cạp hay kỳ đà bị kinh động, muốn chạy ra ngoài thoát thân, nhưng rốt cuộc đều rơi xuống phía dưới cả, bị nuốt chửng cùng với cát.

Giữa hố cát đang không ngừng sụp xuống đó, có một viên minh châu màu vàng, kích thước chỉ vừa bằng quả trứng gà đang trồi lên mà không gặp chút trở ngại gì. Viên minh châu tỏa hào quang màu vàng óng ánh, trong đêm tối, hào quang ấy tuy không đến mức lòa mắt, nhưng lại chói lọi suốt mấy trăm dặm.

Cát vàng trên mặt đất vẫn đang tuôn xuống, là bởi món bảo vật khổng lồ kia đã biến thành một viên minh châu màu vàng. Minh châu bấy giờ đang nằm trong lòng bàn tay Thanh Dương Tử.

Thanh Dương Tử nhìn viên minh châu trong tay mình. Đến tận lúc này, y vẫn không rõ viên minh châu ấy gọi là gì. Tuy y đã tế luyện được viên minh châu này, song vị chủ nhân đầu tiên đã không để lại dù chỉ nửa điểm thần thức trong lòng minh châu. Trong tâm y chợt nhớ lại, linh bảo của một vị đại thần thông nào đó đã gặp gỡ trong quá khứ cũng là một viên minh châu thế này. Nhưng y không thể nhớ rõ được...

Đến đây, y chợt hồi tưởng lại một việc, là việc liên quan đến cõi thiên địa này.

Không hề có bất kỳ một truyền thuyết nào nói về khởi thủy của thiên địa, cứ như thể thiên địa vốn đã như thế.

Y sinh thành trong cõi trời đất này, lẽ ra lòng y nên chấp nhận tất thảy những điều đó mới phải. Nhưng tu hành bấy lâu nay, đến lúc này y lại cảm giác được có thứ chi đó không đúng...

Nhìn viên minh châu trong tay, buông bỏ những nghi hoặc về thiên địa trong lòng, y thầm nghĩ: “Viên minh châu này đã dung hợp cùng oán ma, thế thì cứ gọi là Oán Ma Pháp Châu vậy.”

Thế rồi, y thổi lên bề mặt viên minh châu.

Một nhúm lông mao trên bề mặt viên minh châu bị thổi tung, hóa thành khói vàng. Khói vàng lại ngưng tụ thành một con hạc vàng.

Hạc vàng vỗ vỗ đôi cánh.

Gió nổi lên từng trận, dường như từ đôi cánh hoàng hạc mà ra.

Thanh Dương Tử một bước bước lên lưng hạc. Y ngồi xuống, lại đặt Ô Phượng Công Chúa lên mình chim hạc.

Hoàng hạc bay về phía Ô Phượng Quốc. Cát vàng bên dưới vẫn đang cuộn xuống, trông tựa như xoáy nước giữa biển khơi.

Ngồi trên lưng hoàng hạc, Thanh Dương Tử cảm ngộ được pháp ý trong lòng Cán Ma Pháp Châu.

Khi đến, chân đạp đất bằng, thận trọng dè dặt.

Lúc đi, cưỡi trên mình hạc, an nhiên mà rời.

Pháp ý dào dạt.