Bạch Bích Vi Hà

Chương 47: Thăm Hỏi



“Vì sao? Lần này đi núi cao đường xa, không phải du ngoạn non nước.” Nếu chỉ có một mình thì Bùi Tu Vân không cần kiêng kỵ quá nhiều, nhưng chàng đã có gia đình, không thể không suy nghĩ chu toàn được.
“Từ nhỏ đến lớn, nơi muội đi xa nhất là vùng núi sâu mà hôm qua tiên sinh đưa muội đi.

Người xưa có câu ‘đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường’.

Tiên sinh đã dạy muội đọc sách, muội hy vọng người cũng sẽ đưa muội đi vạn dặm đường.

Hơn nữa, chuyện này liên quan đến tính mạng của người, muội thật sự không yên tâm để người khác đi.” Hiếm khi Tống Tích nói bằng vẻ nghiêm nghị.
“Chặng đường này… có lẽ sẽ phải chịu nhiều khổ sở.” Bùi Tu Vân khó xử nói.

“Chẳng phải tiên sinh đã từng nhắc đến Mạnh Tử à? Nếu tướng trời muốn giao cho ai đó một nhiệm vụ nặng nề, trước tiên người sẽ khiến họ chịu nội tâm thống khổ, gân cốt mỏi rời, đói khát bần cùng, làm việc chẳng thuận lợi.” Nàng đọc một cách đắc ý y như những học cứu lão làng [1] vậy.
Bùi Tu Vân hơi nhếch môi, “Được, dù là chân trời góc bể chúng ta cũng phải đi một lần.”
“Bùi tiên sinh có đây không ạ?” Một giọng nam xa lạ cất lớn tiếng ngoài sân.
Tống Tích nghiêng mặt liếc ra ngoài rồi lập tức bò lên ghê mây và ngồi co trên ghế như vờ ngủ.
“Vào đi.” Bùi Tu Vân hắng giọng trả lời.
Một người thanh niên áo đỏ chầm chậm đẩy cửa bước vào.

Người nọ dáng người gầy gò, khuôn mặt bình thường, cầm một hộp quà màu đỏ thắm.

Thấy Bùi Tu Vân dứng dưới giàn hoa, hắn vội bước lên trước hành lễ.
Bùi Tu Vân khoát tay chối từ, “Đa tạ điện hạ, có điều Bùi mỗ chỉ là một người dân thường, không có công trạng gì sao có thể nhận lợi lộc.”
Thôi Lượng thu tay lại, “Tiên sinh là người có đức độ, danh tiếng vang xa, điện hạ khâm phục tiên sinh đã lâu.

Tiên sinh chính là loài thiên nga bay lượn nơi chân trời, sao có thể làm một nhân tài không được trọng dụng mà dạy học ở đây chứ.”
“Làm quan lớn trong triều đình là một cách sống, ẩn dật trong giang hồ lại là một cách sống khác.

Sao có thể phân biệt hơn thua?” Vẻ mặt Bùi Tu Vân hững hờ nói.
“Ta hiểu tiên sinh đã rời xa thế tục từ lâu, không màng hư danh.


Có điều sợ rằng chỉ Quý Thái y mới có thể giải được chất độc trong người tiên sinh.

Chỉ cần tiên sinh đồng ý phụ tá điện hạ, chắc chắn điện hạ sẽ bảo vệ tính mạng tiên sinh.”
Bùi Tu Vân khoát tay, vạt áo dài khẽ phất bay: “Đa tạ điện hạ khen ngợi, nhưng sau khi Bùi mỗ rời xa Trường An chưa từng nghĩ đến việc quay về.

Mời Thôi đại nhân về cho.”
Ánh mắt Thôi Lượng đầy vẻ không cam tâm, y vội vàng cưỡi ngựa không ngừng nghỉ từ Trường An đến đây, nếu không làm xong chuyện của điện hạ giao phó, chẳng phải đã làm chậm trễ thời gian rồi ư.
Thấy y vẫn đứng đấy, Bùi Tu Vân không để ý đến y nữa.

Bóng dáng cao lớn của chàng cúi xuống từ từ lướt tay qua mặt Tống Tích, giữ chóp mũi bé nhỏ của nàng.

Không hiểu sao nàng phải vờ ngủ nhỉ, y như con thỏ con vờ chết vậy.
“Tiên sinh cân nhắc thêm đi! Tuy danh lợi chỉ là vật ngoài thân nhưng lại có thể bảo vệ cả đời vô lo cho tiên sinh và gia đình.

Nếu tiên sinh mất mạng vì chất độc đó thì thật không đáng!” Thôi Lượng kiên nhẫn nói.
Tống Tích nghiêm túc nghe, vành tai nàng khẽ rung rung.

Vì mũi bị Bùi Tu Vân giữ nên quai hàm nàng phồng lên.

“Tiên sinh, người có tài năng vang danh trời đất, lẽ nào người muốn phí hoài cả đời mình với cô nương ở thôn nhỏ này ư?” Thôi Lượng vội nói.
Ánh mắt Bùi Tu Vân hơi trầm xuống, chàng đặt tay lên môi nghiêm nghị nói: “Vợ của ta ngủ rồi, đừng làm ồn cô ấy.”
Chàng chẳng buồn ngước đầu lên, lại nói: “Đại nhân đường xa đến đây, Bùi mỗ mang bệnh trong người không tiện tiếp đón.

Mời đi cho.”
“Tiên sinh!” Thôi Lượng vẫn cố chấp không bỏ cuộc.
“Mời đi cho!” Bùi Tu Vân lạnh nhạt nói.
Đợi sau khi cửa được khép lại, Tống Tích lập tức mở mắt thở dài một hơi.

Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm góc áo Bùi Tu Vân, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt hỏi: “Vì sao tiên sinh không nhận lời y?”
“Vì người nào đó không thích đến Trường An.” Bùi Tu Vân cong ngón tay cốc nhẹ lên sống mũi nàng.
“Nhưng mạng sống của tiên sinh quan trọng hơn.” Tống Tích thương xót nói.
“Trong mắt ta, khiến nàng vui vẻ còn quan trọng hơn nữa.”
Một cánh hoa tím nhạt bay xuống ấn đường nàng, Bùi Tu Vân cúi người đặt đôi môi ấm áp của mình lên cánh hoa ấy.