- Đều là huynh đệ trong bang, chẳng lẽ muốn đánh chết hắn sao?
- Nếu như hắn không cầu xin tha thứ, ta sẽ đánh chết hắn!
Sở Ly cắn răng hừ lạnh nói:
- Nhìn xem hắn mạnh miệng hay là mạng của hắn cứng!
Trong lúc hắn nói chuyện, dưới chân vẫn đang còn tăng sức mạnh.
- Quá càn rỡ, để ta tới thu thập ngươi!
Một thanh niên nhỏ gầy nhảy ra, nhào tới trước mặt Sở Ly, đánh một quyền vào cằm hắn.
Sở Ly vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn, nắm chặt.
- A!
Thanh niên gầy nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài.
Sở Ly hơi vung tay, thanh niên gầy nhr bay ra ngoài ba thước, nặng nề rơi xuống đất.
Sở Ly quay đầu quét mắt nhìn hơn một trăm người đang rục rà rục rịch một chút, lớn tiếng nói:
- Còn có ai không phục nữa không?
- Triệu Đại Hà, trước tiên ngươi buông ra chân ra, nếu như giẫm tiếp thì sẽ chết người đó!
Quách Sơn quát lên, chỉ chỉ vào Hạ Anh Câu đang nằm ở trên đất.
Lúc này sắc mặt của Hạ Anh Câu xanh tím, miệng há hốc tới mức rất lớn, ngực bị giẫm cho thở không ra hơi, muốn kêu cứu nhưng cũng không phát ra được một chút thanh âm nào, cảm giác tuyệt vọng và hoảng sợ nuốt chửng hắn, làm cho hắn càng dùng sức giãy dụa hơn nữa, đáng tiếc vẫn uổng công vô ích.
Sở Ly cúi đầu liếc hìn hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Còn chưa có chết mà!
- Triệu Đại Hà!
Quách Sơn trầm mặt xuống, nổi giận đùng đùng nói:
- Nếu như ngươi làm ra án mạng, ngươi muốn bị trục xuất khỏi bang sao?
Sở Ly phẫn nộ buông chân ra, lại dùng một cước đá bay hắn ra ngoài, va vào thanh niên gầy nhỏ kia.
Hạ Anh Câu há hốc mồm, tham lam hít thở, miệng há hốc ra, càng ngày càng lớn hơn.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía những người còn lại, hỏi:
- Sao, còn người nào không phục nữa không?
Mọi người cau mày, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng không có người nào đứng ra tự rước lấy nhục.
Võ công mạnh thì cảm thấy không đáng để động thủ với người thiếu thông minh như thế, không duyên cớ làm mất thân phận, võ công yếu thì lại biết không phải là đối thủ, không muốn tự rước lấy nhục.
Sở Ly dương dương tự đắc nói:
- Xem ra không có người nào không phục!
Phó bang chủ Mạnh Nhai cười lắc đầu một cái rồi nói:
- Thực sự là hồ đồ, được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, Quách Hương chủ, hi vọng từ hôm nay ngươi có thể dẫn dắt hai mươi huynh đệ lập công lao!
- Vâng!
Quách Sơn dùng sức ôm quyền nói.
Mạnh Nhai vung vung tay lên, nói:
- Làm việc của các ngươi đi.
Hắn xoay người rời khỏi sân luyện võ, trở về một gian tiểu viện.
Mọi người lục tục tản đi, tiếp tục luyện công.
Sở Ly thì lại đi tới trước mặt của Quách Sơn, cười gian nói:
- Sao, được không Quách Hương chủ?
Quách Sơn nói:
- Lần này ngươi đã đắc tội với bao nhiêu người rồi?
- Vậy thì có cái gì chứ?
Sở Ly bĩu môi nói:
- Đám rác rưởi này ta không để vào trong mắt... lúc nào chúng ta đi giết Phùng Xương Văn đây?
- Không vội.
Quách Sơn lắc đầu nói.
Sở Ly cau mày hỏi:
- Sao lại không vội chứ? Tên Phùng Xương Văn này chưa giết, không biết sẽ gây ra họa lớn gì nữa!
- Đây là chuyện mà bang chủ cần bận tâm, chúng ta chỉ nghe theo mà thôi, đừng nghĩ nhiều như thế!
Quách Sơn chống nạng đi tới một gian tiểu viện.
Trong viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, lúc này trống rỗng không có ai cả.
Sở Ly đi vào theo hắn rồi hỏi:
- Làm sao không có ai chứ?
- Đều đang luyện công mà.
Quách Sơn nói, đánh giá mỗi một góc của tiểu viện.
Trước đây hắn cũng là thủ hạ của Ngô Hương chủ, cũng đã tới đây, rất quen thuộc đối với mỗi một góc của nơi này, nhưng lúc này nhìn qua, cảnh sắc quen thuộc bỗng nhiên trở nên xa lạ, cảnh sắc không có thay đổi, thứ biến hóa chính là tâm tình của hắn.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Xem ra bọn họ còn không phục, phải đánh nặng hơn!
- Nắm đấm không thể giải quyết được tất cả vấn đề!
Quách Sơn khoát tay một cái nói:
- Đại Hà, ngươi nên thu liễm tính khí này một chút đi.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Không thu được, không nhịn được!
- Ngươi đó...
Quách Sơn vẫn tiếp tục khuyên bảo, nói:
- Đừng nghịch quá mức, dù sao đều là người ăn cùng một nồi cơm!
- Vậy phải nhìn xem bọn họ có không thức thời hay không!
Sở Ly bĩu môi nói:
- Một đám con vịt chết mà còn mạnh miệng!
Hai người đi tới chính sảnh, Quách Sơn ngồi vào trên ghế thái sư ở ngay chính giữa, nở một nụ cười vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng coi như đi đến được một bước này, hắn khổ sở leo lên chính là vì ngày này!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Lão Quách, hiện tại ngươi đã cao hứng rồi sao?
- Ta không nghĩ mình thực sự có thể lên làm Hương chủ, còn tưởng rằng đời này của ta đã xong rồi.
Quách Sơn thở dài nói:
- Có thể làm Hương chủ một lần, cũng coi như không sống uổng một đời.
- Chí khsi của lão Quách ngươi quá thấp, Hương chủ tính là cái gì chứ, ít nhất phải đến bang chủ!
- Sao, lẽ nào ngươi không nghĩ tới việc làm bang chủ sao?
- Không!
Quách Sơn vội vã xua tay nói:
- Được rồi được rồi, chúng ta không nói tới cái này nữa!
- Được rồi, vậy thì nói tới Phùng Xương Văn đi!
- Phùng Xương Văn cũng vậy!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, tám người đi vào, nhìn thấy Quách Sơn đang ngồi ở trên ghế thái sư, lập tức ôm quyền hành lễ:
- Hương chủ!
Quách Sơn nở nụ cười ôn hòa, nói:
- Các ngươi cứ gọi như trước đây là được, gọi ta là lão Quách là được!
- Lễ không thể bỏ, Hương chủ chính là Hương chủ.
Tám người lắc đầu một cái rồi nói.
Sở Ly thầm cười một tiếng dối trá.
Quách Sơn không miễn cưỡng nữa mà cười nói:
- Tất cả cứ như cũ là tốt rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi, có nhu cầu giải quyết gì thì cứ tới tìm ta.
- Vâng, Hương chủ!
Tám người đáp một tiếng, lùi ra ngoài.
Sau khi tám người bọn họ lui ra, rất nhanh lại có tám người đi vào, ôm quyền hành lễ, xưng một tiếng Hương chủ.
Quách Sơn thân thiết trò chuyện vài câu, lại để bọn họ đi làm việc.
Đến trưa, bốn người còn lại vẫn không xuất hiện.
Sắc mặt của Quách Sơn càng ngày càng âm trầm.
Rất hiển nhiên, bốn người này vẫn không phục.
Sở Ly ở một bên ôm tay cười gằn:
- Đây chính là chuyện mà nắm đấm không thể giải quyết tất cả vấn đề hay sao? Lão Quách, có cần ta động thủ hay không?
Quách Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:
- Chỉ có thể động thủ mà thôi!
Ngày đầu nhậm chức, nếu không thể áp đảo mọi người, những người kiêu căng khó thuần này sẽ lên mặt, sau này mình nói chuyện sẽ không ai nghe cả, như vậy còn không bằng không làm Hương chủ thì hơn!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Yên tâm đi, cứ giao cho ta, chúng ta đi tới sân luyện võ!
Quách Sơn khoát tay nói:
- Ta không đi, tiểu Tống! Tiểu Tống!
- Vâng, Hương chủ!
Một tiểu tử có thân thể cao to khôi ngô, mi thanh mục tú chạy vào hỏi:
- Hương chủ có gì phân phó?
- Ngươi dẫn đường cho Triệu Đại Hà, đi tới sân luyện võ nhìn một chút.
- Vâng.
Tiểu Tống vội vàng gật đầu.
Tiểu Tống tên là Tống Phi, cao to khôi ngô, tướng mạo thanh tú, con mắt khi nở nụ cười ẽ híp thành một sợi tơ, hầu như không nhìn thấy đâu cả.
- Triệu huynh đệ, chúng ta đi tới sân luyện võ tìm ai đây?
Tống Phi híp mắt cười hỏi.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Còn có bốn tên không tới đây, tìm bọn họ, đánh cho bọn chúng một chút!
- Ta hiểu.
Tống Phi vội nói.
Khi hai người đi tới sân luyện võ thì trên sân không còn lại bao nhiêu người nữa, theo mặt trời lên cao, ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, mọi người sẽ trở lại tiểu viện của mình.
Chỉ có mười hai người vẫn còn đang luyện công.
Tống Phi chỉ chỉ về phía bốn người tụ tập thành một chỗ, đang luyện kiếm.
Sở Ly đi tới gần, cười toe toét nói:
- Bốn người rác rưởi các ngươi, không phục Quách Sơn làm Hương chủ đúng không?
Một thanh niên thon dài mang theo sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Sở Ly nói:
- Triệu Đại Hà, đừng tưởng rằng có mấy phần khí lực là có thể trắng trợn không kiêng dè, hoành hành không cố kỵ gì như vậy!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Quách Sơn làm Hương chủ, các ngươi không phục đúng không?
- Ai nói chúng ta không phục chứ?
Thanh niên mặt dài lạnh lùng nói.
Sở Ly nhếch miệng cười nói:
- Phục là tốt rồi, ta chuyên môn tới thu thập kẻ không phục!
- Chúng ta đang bận rộn luyện công, đừng quấy rối nữa!
Thanh niên mặt dài hừ lạnh nói.
Sở Ly quay đầu rời đi.
Hắn càng ngày càng xem thường đối với đám người này, quả thực đều là rác rưởi, không có khí chất gì cả, đều là loại nhu nhược.