Chu Hưng Bang hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn.
Kiều Chấn Hải cười nói:
- Ngươi có sức lực lớn đến đâu chứ?
- Lực lớn vô cùng!
Sở Ly khua tay thể hiện, lại hừ lạnh nói:
- Bang chủ, không phải ta khoác lác, toàn bộ Hiệp Nghĩa bang này, nếu nói người có khí lực to lớn nhất, hiện tại chính là ta, không ai có thể so sánh được với ta cả!
- Ha ha...
Kiều Chấn Hải cười lên:
- Ngươi cũng không biết khiêm tốn chút nào cả!
Sở Ly nói:
- Ta luôn ăn ngay nói thật, không nói dối như đám đầu heo nào đó, Chu Hương chủ, ta nói có đúng không?
Chu Hưng Bang quay đầu nói:
- Bang chủ, khí lực của Triệu Đại Hà quả thực không nhỏ.
Kiều Chấn Hải cười nói:
- Xem ra Triệu Đại Hà không khoác lác.
Sở Ly đắc ý ưỡn ngực lên, biểu hiện sắc mặt của tiểu nhân đắc chí rất là thuần thục.
Quách Sơn lắc đầu, người ta nghĩ hắn là tiểu nhân buồn cười, nhưng hắn lại dương dương tự đắc, kình lực của tên ngốc này cũng làm cho người ta đau đầu.
Sở Ly nói:
- Bang chủ, họ Phùng này cứ giao cho ta, nếu như ta bắt được hắn, chri cần một quyền là có thể giải quyết được vấn đề!
Chu Hưng Bang lạnh lùng nói:
- Phùng Xương Văn là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, tốc độ rất nhanh, khí lực của ngươi có to lớn hơn nữa thì cũng không đánh được lên trên người hắn, có tác dụng chó gì chứ?
- Ta không tin không đánh được hắn, tốc độ của ta cũng rất nhanh!
Sở Ly hừ lạnh nói.
Chu Hưng Bang nói:
- Ngươi cảm thấy khí lực ngốc của ngươi bù đắp được nội lực sao? Hắn dùng bộ pháp vòng tới phía sau ngươi, lại cho ngươi một chưởng, ngươi sẽ bị thương, lại một chưởng nữa thì ngươi sẽ bị đánh chết... Không biết trời cao đất rộng, ngươi thật sự cho rằng có chút khí lực đã là vô địch thiên hạ hay sao?
Sở Ly bĩu môi không thèm để ý mà nói:
- Nào có quỷ quái như thế chứ, nhất định ta sẽ đánh chết hắn!
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Tư chất của Triệu Đại Hà rất kém, đến nay vẫn là Hậu Thiên tầng một, nội lực như có như không, nếu không phải là đánh đến mức không muốn sống thì sẽ không ai để ý tới hắn, cũng sẽ không quản tới sự chết sống của hắn.
- Đại Hà, ta sẽ báo thù cho ngươi.
Kiều Chấn Hải cười nói:
- Quách Sơn, lần trước Phùng Xương Văn phục kích, Ngô Hương chủ đã bỏ mình.
- Không trách không gặp được Ngô Hương chủ!
Quách Sơn vội hỏi:
- Ngô Hương chủ sao lại có thế...
- Cũng là do chúng ta bất cẩn, vẫn không biết Phùng Xương Văn giấu đi một môn kỳ công, cho Ngô Hương chủ một chưởng, đây là một loại chưởng lực cực kỳ ác độc, không khắc chế được, sau khi Ngô Hương chủ trở về đã tắt thở rồi!
Kiều Chấn Hải than thở.
- Phùng Xương Văn!
Quách Sơn cắn răng hừ lạnh nói:
- Phùng Xương Văn!
- Mọi người cũng nói tên này đã đạt được kỳ ngộ.
Kiều Chấn Hải than thở:
- Không nghĩ tới Thiết Huyết bang lại có một nhân vật lợi hại như thế!
- Hắn có kỳ ngộ, ta cũng có được kỳ ngộ, xem ra người có thể trừng trị được hắn chỉ có ta mà thôi!
Sở Ly vội nói.
Mọi người nguýt hắn một cái, không để ý tới hắn nữa.
Tên điên Triệu Đại Hà này, càng để ý tới thì hắn càng khoác loác hơn nữa.
Sở Ly thông qua đầu của bọn họ đã càng ngày càng rõ ràng đối với tính cách của Triệu Đại Hà, hành động của hắn càng ngày càng gần với Triệu Đại Hà thực sự.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như hắn đã thật sự hóa thành Triệu Đại Hà, triệt để quên mất tính cách của bản thân mình, mỗi một hành động đều là Triệu Đại Hà, hoàn toàn tiến vào trong một đoạn nhân sinh khác.
- Quách Sơn ngươi đã vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta mà bị thương, hơn nữa ngươi cũng là lão nhân trong bang.
Kiều Chấn Hải nói:
- Vì lẽ đó ta quyết định, để ngươi làm Hương chủ.
- Hương chủ?
Quách Sơn ngẩn ra, vội vã xua tay nói:
- Không được không được, hiện tại ta đã là kẻ tàn phế, sao có thể làm Hương chủ cái gì chứ?
- Làm sao lại không được chứ?
Sở Ly vội vàng kêu lên:
- Bang chủ anh minh, lão Quách nên làm Hương chủ!
- Ngươi câm miệng cho ta!
Quách Sơn vội vã trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly kêu lên:
- Lão Quách, ngươi lo lắng mọi người không phục sao? Yên tâm đi, cứ giao cho ta, ai không phục, ta sẽ thu thập kẻ đó, thu thập tới khi hắn chịu phục mới thôi!
Kiều Chấn Hải lắc đầu cười cười.
Chu Hưng Bang trầm mặt xuống nói:
- Triệu Đại Hà, ngươi cút sang một bên, sao chuyện gì cũng có ngươi vậy chứ?
Sở Ly trừng mắt lên:
- Ngươi không phục sao?
Tô Thanh Hòa vẫn không nói lời nào lạnh nhạt nói:
- Nếu như Triệu Đại Hà ngươi lại quấy rối, không chừng bang chủ sẽ đổi ý!
Hắn có tướng mạo anh tuấn, đứng ở trong đám người rất dễ thấy, thế nhưng xưa nay trầm mặc ít lời, hầu như không nói lời nào, thế nhưng lời nói ra lại có mười phần lực lượng.
Sở Ly phẫn nộ hừ lạnh một tiếng:
- Được rồi, ta sẽ câm miệng!
Lúc này Quách Sơn mới thở phào, vội nói:
- Bang chủ, ta chỉ là một phế nhân, thật sự không thích hợp làm Hương chủ.
- Ngươi vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta cho nên mới bị phế, hơn nữa tu vi của ngươi vẫn còn, sao có thể nói là phế nhân được chứ?
Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:
- Nếu như luyện ám khí, uy lực vẫn kinh người như thường!
- Được rồi lão Quách, ngươi cũng đừng từ chối nữa, ngươi càng vất vả thì công lao càng lớn, làm Hương chủ là chuyện đương nhiên!
Chu Hưng Bang hừ lạnh nói.
Một vị Hương chủ khác tên là Đặng Tiên Lễ gật đầu:
- Không sai!
Ánh mắt của Sở Ly đảo qua mọi người, thầm hừ lạnh một tiếng.
Tính toán của đám người này thực sự rất hay.
Chuyện Phủng Quách Sơn lên làm Hương chủ, tất cả đều là làm cho người khác nhìn, để cho người khác biết, bán mạng thay cho Hiệp Nghĩa bang tuyệt sẽ không lỗ, sẽ không phải chịu bạc đãi, nhìn Quách Sơn mà xem, bị thương trở thành phế nhân mà còn có thể lên làm Hương chủ, trong bang không rời không bỏ rơi hắn.
Mà bọn họ chắc chắc, bằng vào tính cách của Quách Sơn, cho dù lên làm Hương chủ cũng sẽ không lâu dài, chẳng mấy chốc sẽ tự mình từ chức.
Đã như thế mọi người đều vui vẻ, chỉ có điều phải tốn chút thời gian mà thôi.
Sở Ly âm thầm quyết định, phải phá vỡ mưu đồ mà bọn họ tính toán, đẩy Quách Sơn ra, để mình ở đằng trước, để Quách Sơn đứng vững gót chân, mình cũng đứng vững, như vậy còn có thể có cái danh trung nghĩa.
Quách Sơn lắc đầu cười khổ nói:
- Bang chủ, ta thật sự không làm được.
- Ngươi có uy vọng ở trong bang, đã sớm phải làm Hương chủ, chỉ là thiếu một phần công lao lớn nữa mà thôi.
Kiều Chấn Hải nói:
- Hiện tại thời cơ đã thành thục, ngươi ;ên làm Hương chủ, ngươi sẽ thay thế vị trí của Ngô Hương chủ!
- Nhưng mà...
Quách Sơn còn muốn từ chối nữa.
Chu Hưng Bang nói:
- Lão Quách, ngươi muốn làm trái ý của bang chủ sao?
- Đương nhiên không phải, nhưng mà ta...
Quách Sơn vội nói.
Chu Hưng Bang hừ lạnh nói:
- Bang chủ đã hạ quyết tâm, chức vị Hương chủ này từ giờ là của ngươi, không nhận cũng là của ngươi!
-... Ài, vậy ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi!
Quách Sơn chần chờ một hồi, cuối cùng lại thở dài một tiếng.
Kiều Chấn Hải nở một nụ cười:
- Thế mới đúng chứ, quách Hương chủ, ngày mai tới bang đi.
- Vâng.
Quách Sơn ôm quyền.
Kiều Chấn Hải ôm quyền một cái rồi nói:
- Vậy chúng ta cáo từ.
Mọi người liên tục ôm quyền rời đi.
Sở Ly nhìn bọn họ biến mất, bĩu môi nói:
- Giả nhân giả nghĩa!
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?
Quách Sơn lườm hắn một cái.
Sở Ly nói:
- Một đám phế vật vô dụng, một tên Phùng Xương Văn cũng không đối phó được!
- Phùng Xương Văn giả dối thế nào không phải ngươi không biết!
Quách Sơn tức giận:
- Bang chủ đối với ta như thế, quả thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Quách mỗ chỉ có máu chảy đầu rơi để báo đáp mà thôi!
- Ngươi nói xem ngươi có ngu hay không chứ?
Sở Ly tức giận:
- Người ta chờ ngươi rời khỏi vị trí Hương chủ đó, vừa có danh tiếng, cũng sẽ không tổn thất gì cả, mà ngươi còn đần độn cảm kích bọn chúng!
Quách Sơn cau mày trừng mắt nhìn hắn:
- Nói bậy!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta không nói bậy, ngươi tự suy nghĩ một chút không phải sẽ rõ hay sao?
- Ngươi thông minh từ lúc nào vậy?
Quách Sơn đánh giá hắn.
Sở Ly rất khinh thường nói:
- Loại trò vặt này liếc mắt là đã nhìn ra được, cần gì thông minh chứ?
- Xem ra ngươi đã khai khiếu rồi!
Quách Sơn lắc đầu nói:
- Loại kỳ quả kia không chỉ tăng sức mạnh của ngươi, mà còn mở ra khiếu của ngươi, không tồi không tồi!