Bạch Bào Tổng Quản

Chương 72: Trục xuất

Sở Ly đặt chén trà xuống, nói:

- Ngươi nói nghĩa khí với Cố Lập Đồng nhưng Cố Lập Đồng lại coi ngươi là tên ngốc. Chu huynh ngươi không phải không hiểu chứ?

- Bất luận thế nào đi nữa ta cũng không thể thất tín bội nghĩa được.

Chu Ngọc Đình nói.

- Việc này sao lại gọi là thất tín bội nghĩa chứ? Nghĩ mà xem, Cố Lập Đồng cứ như thế này Tây Hoa viên có thể tốt lên được không? Sớm muộn cũng xảy ra chuyện!… Nguyệt Quang lan đang đẹp là vậy, hắn lại cố tình làm cho chết đi, còn có việc gì hắn không dám làm nữa? Trên đời đâu có bức tường nào không lọt gió. Nếu như sau này xảy ra chuyện, đại công tử nổi giận, ngươi sẽ phải làm sao?

Chu Ngọc Đình mặt biến sắc.

Đại công tử nổi giận tuyệt đối sẽ giận lây cả hắn.

Sở Ly nói:

- Cố Lập Đồng làm như vậy, hắn có từng suy nghĩ tới ngươi? Hắn thấy rằng thế giới này phải quay quanh hắn. Ngươi đối xử tốt với hắn là lẽ đương nhiên, hắn không hẳn đã đối xử tốt với ngươi, không cần nghĩ cho ngươi, những lời này không phải là ta nói linh tinh chứ?

Chu Ngọc Đình lặng yên không nói gì.

Từng câu nói của Sở Ly đều không sai, Cố Lập Đồng đúng là không nghĩ gì tới mình, việc gì cũng lấy hắn làm chuẩn, mình thì chỉ là kẻ làm nền cho hắn.

Sở Ly tiếp tục nói:

- Nếu như bình thường ngươi có thể giúp hắn che giấu, nói không chừng có thể giấu được một thời gian. Nhưng hiện giờ tình hình đã khác, ta buộc ngươi phải lựa chọn hoặc là ngươi có thể lựa chọn yêu bản thân mình, cô nương tốt mà bản thân mình yêu mến hoặc là ngươi chết cùng với Cố Lập Đồng, là một người bình thường ngươi chắc sẽ biết chọn thế nào!

- Nhưng…

Chu Ngọc Đình nhíu mày.

Sở Ly xua tay:

- Hơn nữa, việc ngươi làm có phải là chính nghĩa không? Hành vi này của Cố Lập Đồng có nên ngăn cản lại không? Thân là thành viên của Tây Hoa viên, thuộc hạ của đại công tử, ngươi nên trung thành với đại công tử hay với Cố Lập Đồng? Lẽ nào Cố Lập Đồng quan trọng hơn đại công tử?

Sở Ly lại uống một ngụm trà:

- Người giấu chuyện chính là bất trung với đại công tử.

Hắn lại xua tay ngăn cản Chu Ngọc Đình lên tiếng, tiếp tục nói:

- Bất trung với đại công tử, bất nghĩa với cô nương mà mình yêu thương vậy mà lại đi nói trung nghĩa với một kẻ tiểu nhân bỉ ổi? Ngươi không thấy mình rất nực cười sao?

Chu Ngọc Đình lặng yên không nói gì.

Sở Ly nói:

- Nếu như Chu huynh trượng nghĩa nói ra sự thật, làm một nam tử hán đại trượng phu, không chỉ Ngọc Kiều cô nương mà căn nhà này cũng sẽ thuộc về Chu huynh, đây cũng coi như là chút tâm ý của ta!

- Hừm, tâm ý của ngươi đắt quá!

Chu Ngọc Đình nói.

Sở Ly mỉm cười:

- Nói trước là căn nhà này ta tặng cho Chu huynh, còn tiền chuộc thân ngươi vẫn phải trả, chia thành mười năm, mỗi năm một vạn lạng không nhiều chứ?

- Hai mươi năm.

Chu Ngọc Đình nói.

Hiện giờ hắn ta chỉ là bát phẩm, lại không phải là hộ vệ, chỉ có thể lấy từ nhà nhưng một năm lấy một vạn lạng thì quá nhiều.

- Được rồi, hai mươi năm.

Sở Ly nói.

Hắn đứng dậy đặt chén trà xuống, lấy một tờ giấy ghi nợ trong ngực ra, đưa cho Chu Ngọc Đình:

- Điểm chỉ đi.

Chu Ngọc Đình cầm lấy đọc qua, cắn rách ngón cái bên trái ịn dấu tay đỏ xuống, nói:

- Ngươi còn không yên tâm về ta!

- Nếu như Chu huynh làm việc gì đó không nên làm, ta sẽ cầm tờ giấy ghi nợ này đi tìm Chu cung phụng, Chu cung phụng sẽ không quỵt nợ đâu.

Sở Ly cười nói:

- Được rồi, ta không làm phiền nữa, đêm xuân đáng giá ngàn vàng!

Hắn xua tay với Chu Ngọc Đình sau đó bay đi.

Chu Ngọc Đình đứng tại chỗ ngẩn ngơ.

- Công tử?

Ngọc Kiều dịu dàng bước tới giống như một nhành liễu yếu ớt đung đưa trong gió.

Mọi băn khoăn của Chu Ngọc Đình lập tức tan biến, hắn đưa tay ôm Ngọc Kiều vào lòng. Niềm vui có lại được sau khi mất đi bao trùm khắp tâm trí, hắn vội vàng ôm nàng chui vào phòng ngủ.



Sở Ly về lại tiểu viện ở Ngọc Kỳ đảo, lúc này đã là nửa đêm.

Hắn đẩy cửa, trong sân vọng tới tiếng quát:

- Ai?

- Ta!

Sở Ly bước vào trong sân.

Vừa bước vào sân, không khí lập tức thay đổi, trở nên trong lành hơn vài phần, hắn cảm thấy giống như mọi lỗ chân lông đều giãn ra vô cùng dễ chịu.

Tuyết Lăng mặc áo trắng đang luyện Thái Âm Bát Thức. Vừa nhìn thấy hắn, nàng ngạc nhiên nói:

- Công tử?

Sở Ly cười nói:

- Ta về ngươi không vui sao?

Tuyết Lăng mặt lạnh, nói:

- Ta có gì vui vẻ đâu, lại phải vất vả hầu hạ công tử!

Sở Ly lắc đầu cười rồi bước tới cạnh cây Thiên Linh, quan sát kĩ lưỡng một lượt rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Huyền Ly thảo đã mọc rất cao hơn hẳn Huyền Ly thảo thông thường, vừa to vừa mập mạp, Huyền Ly thảo như thế này công hiệu sẽ tốt hơn hẳn.

- Công tử, Đàm Mộng Hha đã nở hai lần, tổng quản đã hái hoa rồi.

- Ừm.

Sở Ly gật đầu, hắn đã sai người gửi thư để Tô Như có thể kịp thời tới hái Đàm Mộng hoa. Còn Tử Minh hoa và các loại hoa khác đều không cần phải gấp, mọc càng lâu càng tốt.

- Tổng quản nói công tử đi chăm sóc người đẹp rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tuyết Lăng bưng chén trà bạch ngọc lên.

Sở Ly đón lấy nhấp một ngụm:

- Một lời khó nói hết, sau này sẽ nói, ngươi luyện công đi.

- Công tử có ăn khuya không?

- Không cần.

- Ta cứ làm một ít vậy.

Tuyết Lăng nói, sau đó nhẹ nhàng chạy vào bếp.

Sở Ly lắc đầu mỉm cười.

Cây Thiên Linh đã lớn thêm một đoạn, có bốn cây hỗ trợ quả nhiên phát triển rất nhanh, hiện đang là thời kì phát triển nhanh của nó. Chắc thêm một năm nữa tốc độ trưởng thành sẽ chậm lại, chậm như rùa, lớn nên từng tí một theo năm tháng, tuổi thọ của nó đạt tới hàng ngàn năm.

Sở Ly ngồi lại trong tiểu đình, thư thái hít thở, vẫn là ở nhà thì thoải mái hơn.

Lần này hắn rời phủ một tháng, khi về lại tiểu viện cảm thấy vừa thân thiết vừa dễ chịu, cảm giác đây chính là nhà mình vô cùng tự do thoải mái.

Đợi Tuyết Lăng mang bữa khuya lên, Sở Ly kêu nàng luyện một lượt Thái Âm Bát Thức để hắn xem tiến bộ ra sao.

Tuyết Lăng luyện một lượt, Sở Ly chỉ bảo đôi ba câu.

Tuyết Lăng tự mày mò cải tiến, trải nghiệm ý mà Sở Ly nói, cảm giác nhận được không ít ích lợi, quả nhiên vẫn cần hắn chỉ điểm.

Ngày hôm sau, Sở Ly uể oải trở dậy. Hắn ngồi một ngày trong tiểu đình, dùng khí của cây Thiên Linh để tôi luyện cơ thể, tiếp tục tu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công. Huyền Ly thảo đã trưởng thành, có thể bắt đầu tắm thuốc rồi.

Chập tối, ánh chiều tà chiếu sáng chênh chếch trên khắp tiểu viện.

Tô Như mặc áo vàng đào dịu dàng đẩy cửa bước tới, không đợi Sở Ly bước ra nàng đã vào trong tiểu đình ngồi đối diện với hắn, nàng mở tròn mắt:

- Sở Ly, ngươi đã làm những gì thế?

Sở Ly cười nói:

- Tổng quản, chuyện gì vậy?

- Cố Lập Đồng bị đánh gãy tay, trục xuất khỏi phủ Quốc Công!

Tô Như kinh ngạc nói:

- Đại công tử nổi giận, nguyên nhân không ai biết, ta đoán là do ngươi làm!

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Đáng tiếc!

- Đáng tiếc gì chứ, giả vờ giả vịt!

Tô Như trừng mắt nhìn hắn, bực bội nói:

- Kiểu như hắn nên sớm trục xuất khỏi phủ mới đúng!

Sở Ly nói:

- Hắn vẫn rất có tài!

Cố Lập Đồng tâm địa bất chính nhưng có tài trồng và chăm sóc hoa cỏ, nếu như mình không có Khô Vinh kinh đúng là không thể hơn được hắn.

- Mau nói xem nào, ngươi làm thế nào vậy?

Tô Như vội hối thúc.

Sở Ly cũng không giấu giếm, kể lại một lượt chyện xảy ra, cười nói:

- Dùng độc trị độc, dùng cách đường hoàng đối phó với hắn rất khó.

- Ngươi thật độc địa!

Đôi mắt trong veo của Tô Như kinh ngạc quan sát hắn:

- Đầu óc toàn những ý tưởng quái quỷ!

Sở Ly mỉm cười không nói gì.

Tô Như nói:

- Mười vạn lạng?

Sở Ly lấy giấy ghi nợ ra:

- Thực ra cũng không định bắt hắn trả nhưng không nắm được điểm yếu của hắn, Chu Ngọc Đình sẽ không cam tâm bị khống chế.

Tô Như liếc nhìn hắn, nói:

- Ta không có mười vạn lạng cho ngươi!

Sở Ly cười nói:

- Tổng quản nghĩ đi đâu vậy, sao có thể để tổng quản chi tiền được!

Tô Như liếc nhìn hắn:

- Ta còn không biết ngươi sao?