- Tam đệ, đệ đừng có mà từ sáng đến tối nghĩ tới những thứ này, tuy rằng đệ muội có khuôn mặt đẹp, nhưng không phải mỗi nam nhân đều yêu thích, trong lòng đều có ý đồ xấu đối với đệ muội!
Chu Tử Phong xua tay cười nói.
Khi hắn nói chuyện lại liếc mắt nhìn qua Chu Mị đang ra vẻ nhu thuận ngồi ở một bên.
Dường như Chu Mị đang cúi đầu suy nghĩ cái gì đó mà không nói một lời.
Chu Tử Ngọc cau mày:
- Đại ca, người khác đệ mặc kệ, thế nhưng Sở Ly này không phải là người bình thường, nếu hắn thật sự lòng mang ý đồ xấu, chúng ta có thể đề phòng được sao?
Chu Tử Phong bật cười, cảm thấy lời này hoang đường tới cực điểm, Tam đệ của hắn đúng là điên rồi, lại có thể suy nghĩ lung tung đến nước này, hắn tức giận nói:
- Đệ cũng thực sự biết nghĩ đó! Đệ đừng có từ sáng đến tối trông coi thê tử đệ, nên làm chút chính sự đi, đường đường là nam tử hán đại trượng phu, sao chỉ biết chìm trong phấn son vậy?
Hắn trừng mắt lên:
- Đệ ngẫm lại mà xem, đệ muội có khuôn mặt đẹp tới mấy thì có đẹp bằng Tiêu nhị tiểu thư sao? Từ sáng đến tối hắn luôn ở bên người Tiêu nhi tiểu thư, ánh mắt rất cao, sẽ tùy tiện động tâm đối với một nữ nhân hay sao? Buồn cười!
- A Mị còn đẹp hơn Tiêu nhị tiểu thư!
- Ha ha, cũng chỉ có đệ mới nói như vậy mà thôi... Đệ muội đẹp, nhưng nếu nói tới số một Đại Quý... Được rồi, đệ đang làm gì thì đi làm đi, đừng quấy rầy ta đọc sách!
Chu Tử Phong vung vung tay lên nói:
- Đệ xem Nhị ca của đệ xem, đã vì phủ Quốc Công mà chịu bao nhiêu khổ rồi?
- Dù sao phủ Quốc Công cũng không phải là của đệ.
Chu Tử Ngọc bĩu môi nói:
- Là của đại ca, tội gì đệ phải làm vậy chứ, đệ sẽ không ngốc giống như Nhị ca!
- Ai ngốc vậy?
Tiếng bước chân vang lên, Chu Tử Mặc sải bước tới đây, tiến lên đánh một cái vào gáy của hắn rồi nói:
- Uất ức như đệ là không ngốc sao?
Chu Tử Ngọc bất mãn kêu lên:
- Nhị ca...
Chu Mị nhẹ nhàng thi lễ.
Chu Tử Mặc thấp giọng nói:
- Phụ thân đã hồi phủ.
- Sao?
Chu Tử Ngọc kêu sợ hãi:
- Sao đệ không biết chứ?
Chu Tử Mặc lại nhẹ giọng nói:
- Nhỏ giọng một chút!
Sắc mặt của Chu Tử Phong hơi thay đổi:
- Nhị đệ, có biến cố gì vậy?
Chu Tử Mặc nói:
- Đại ca, hồi phủ rồi lại nói sau!
Chu Tử Phong chậm rãi gật đầu, sắc mặt lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khoát tay nói:
- Tam đệ, đệ đi về trước, ta sẽ về sau.
- Được.
Chu Tử Ngọc đáp một tiếng, vội vã xuống lầu.
Chu Mị nhẹ nhàng thi lễ, rời đi theo Chu Tử Ngọc.
Chu Tử Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha của nàng, lắc đầu một cái.
Dù sao cũng là nữ nhân của một nhà nhỏ, quyến rũ có thừa, thanh tục không đủ, cũng chỉ có Tam đệ bị nàng mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, sao Sở Ly có khả năng để ý tới nàng cơ chứ?
Tam đệ càng lúc càng làm càn hơn, nếu cứ tiếp tục như thế, quả thực sẽ trở thành một phế vật.
Phụ thân trở về vô thanh vô tức, theo lý thuyết phải nên gióng trống khua chiêng mới đúng. Tình hình bây giờ cần Quốc Công gia để trấn định lòng người, hiển nhiên đã xảy ra vấn đề.
Trong lòng hắn trầm xuống, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lại ngồi một phút mới đứng dậy chậm rãi đi về, vừa vào trong phủ thì hắn đã cảm giác được bầu không khí rất nghiêm túc.
Lục Viễn Trình vội vã chạy tới, thấp giọng nói:
- Quốc Công gia đã bị thương, Đại công tử mau đi tới đó xem một chút đi.
- Bị thương?
Chu Tử Phong cau mày, hạ thấp âm thanh:
- Bị thứ gì đả thương?
- Tu La chưởng.
Lục Viễn Trình nói.
Chu Tử Phong chậm rãi gật đầu, đi vào, đi thẳng tới phòng ngủ của Quốc Công gia.
Bên ngoài đã có mười mấy tên hộ vệ vây quanh, Chu Tử Mặc và Chu Tử Ngọc đều ở đây, Chu Mị cùng Nhị phu nhân Uyển Nghi cũng ở đó.
Nhìn thấy Chu Tử Phong đi vào, Chu Tử Mặc vội nói:
- Đại ca, phụ thân đang tìm huynh đó!
Chu Tử Phong trầm giọng nói:
- Nhị đệ, tập trung vào trong phủ, đừng để cho tin tức bị tiết lộ ra ngoài!
- Vâng.
Chu Tử Mặc gật đầu.
Chu Tử Phong đẩy cửa phòng ra rồi đi vào trong phòng, ánh sáng có chút tối tăm, một bóng người gầy gò thấp bé ngồi ở trên giường nhỏ, trên đỉnh đầu có sương trắng bốc lên, khuôn mặt ở bên trong sương trắng như ẩn như hiện, nhìn không rõ được.
Chu Tử Phong đứng ở trước giường không lên tiếng, lẳng lặng đứng chờ.
Lão giả thấp bé gầy gò trên giường có lông mi hoa râm, nhìn qua hơn sáu mươi tuổi, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt lại mơ hồ có màu xanh hiện ra.
Trong lòng Chu Tử Phong trầm xuống, sắc mặt của phụ thân giống Nhị đệ lúc đó như đúc, đều là thương thế do Tu La chưởng tạo thành, đạt đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng, lúc đó Nhị đệ đã hôn mê, công lực của phụ thân thâm hậu, cho nên còn có thể chống lại được.
Nhưng hắn biết, nếu cứ tiếp tục như thế, chung quy phụ thân vẫn sẽ không ngăn được Tu La chưởng.
- Ài...
Trong một tiếng thở dài thật dài, Tể Quốc Công Chu Vũ Điền mở mắt ra.
- Phụ thân, thương thế sao rồi?
Chu Tử Phong vội hỏi.
- Còn không chết được.
Chu Vũ Điền hừ lạnh nói.
Chu Tử Phong nói:
- Sao phụ thân lại bị thương vậy?
Phụ thân có võ công tuyệt đỉnh, hầu như không có đối thủ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy người bị thương.
Chu Vũ Điền lắc đầu nói:
- Không nghĩ tới đám người này lại lợi hại như vậy, không đánh lại được bọn hắn!
- Tổng cộng có mấy A Tu La?
- Hai!
- Lại lợi hại như vậy sao?
- Lần này rất không ổn!
Chu Vũ Điền trầm ngâm nói:
- Có một chuyện ta muốn con biết...
- Phụ thân...!
Chu Tử Phong vội nói.
Chu Vũ Điền vung tay lên, lạnh nhạt nói:
- Đây cũng là bí mật của phủ Quốc Công, tại sao phủ Quốc Công sẽ không phản bội Lãnh gia, vì sao Lãnh gia tin tưởng mười hai phủ Quốc Công, là bởi vì...
- Phụ thân, thương thế của người có thể trị hết được!
Chu Tử Phong ngắt lời hắn.
Chu Vũ Điền cau mày nói:
- Tu La chưởng mà ta trúng không phải cùng một loại với Tử Mặc.
Hắn cũng nghe nói qua chuyện Sở Ly trị thương thay cho Chu Tử Mặc.
- Thử xem một chút có sao đâu?
Chu Tử Phong nói:
- Để Sở tổng quản nhìn qua cho phụ thân chút!
- Sở Ly...
Chân mày của Chu Vũ Điền càng nhíu chặt hơn nữa.
Chu Tử Phong nói:
- Hắn cũng là tổng quản của phủ Dật Quốc công!
Hắn biết khúc mắc của phụ thân, người rất là căm hận đối với Bí Vệ phủ, cũng căm hận đối với bí vệ như thế.
- Hiện giờ hắn là Bách phu trưởng của Bí Vệ phủ!
Chu Vũ Điền hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Người của Bí Vệ phủ đến thì phải đề phòng một chút, mỗi người đều là con chuột, thành sự không đủ, bại sự có thừa!
- Phụ thân, trước tiên cứ chữa khỏi thương thế của người rồi lại nói sau đi!
Chu Tử Phong nói.
Hắn nhìn thấy Sở Ly cũng không ghê tởm như vậy, thân là khách mời rất tự giác, vẫn ở trong tiểu viện không ra ngoài, không đi loạn, rất đàng hoàng, để hắn bớt lo.
Sở Ly mà hắn cảm thấy thành thật đang ngồi ở trên giường nhỏ rồi đăm chiêu.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng trong đầu của Chu Vũ Điền, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Không trách mười hai phủ Quốc Công sẽ không phản bội, mười hai phủ Quốc Công Quốc Công và kim bài của Hoàng thượng kết hợp lại, mười ba tấm kim bài hợp nhất, lại vận chuyển công pháp đặc biệt, có thể lên tới Thiên Ngoại Thiên.
Bước lên Thiên Ngoại Thiên thì tức là Thiên nhân, tuổi thọ sẽ tăng lên tới vạn năm, sau khi suy sụp sẽ lại chuyển thế, cũng sẽ là người phúc tuệ song toàn. Chuyện này đối với người tuổi thọ đã hết, quả thực là mê hoặc vô thượng, chuyện thế tục sẽ không quan trọng gì đối với bọn họ nữa.
- Vậy thì thử xem đi.
Chu Vũ Điền hừ lạnh nói.
Rất nhanh Chu Tử Phong đã tự mình đi tới tiểu viện của Sở Ly.
Sở Ly từ trong phòng ngủ đi ra, kéo cửa viện, Chu Tử Phong thành khẩn nói rõ muốn hắn hỗ trợ, Sở Ly thoải mái đồng ý.
Hắn và Chu Tử Phong đi tới tiểu viện của Chu Vũ Điền, mọi người trong viện dõi theo hắn, nhìn theo hắn vào trong tiểu viện, sau đó không nghe được âm thanh nào nữa.
Sở Ly đi vào phòng ngủ, ôm quyền một cái rồi nói:
- Xin chào Chu Quốc Công gia.
- Sở Ly, ngươi xem giúp ta một chút, xem có thể trị được hay không.
Chu Vũ Điền ngoắc ngoắc tay nói.
Sở Ly tiến lên, lấy tay đặt lên trên cổ tay hắn, mỉm cười nói:
- Quốc Công gia không sợ ta lòng mang ý đồ xấu hay sao?