Bí Vệ phủ cũng coi như là một trong các chỗ dựa của hắn, là nơi khởi nguồn của mọi tin tức, nếu như không còn Bí Vệ phủ, tai mắt của hắn sẽ không đủ, sẽ ngây trở ngại cho đại kế tương lai của hắn, hắn vẫn đang sắp xếp tai mắt, chính là vì dự định tương lai của mình.
Người khác nhìn một bước hắn nhìn mười bước, bố trí một ít tai mắt, tỏng lúc mấu chốt sẽ phát huy ra được tác dụng.
Hứa Hoàn Đức nói:
- Bao giờ không được sẽ lại điều động ngươi.
Sở Ly nói:
- Ta không cần quá lâu, một ngày là có thể tra xong rồi.
- Hả?
Hứa Hoàn Đức ngẩn ra:
- Một ngày?
Sở Ly gật đầu:
- Như thế đã đủ rồi!
Hứa Hoàn Đức cau mày không nói.
Sở Ly nói:
- Hơn nữa còn sẽ không kinh động tới quá nhiều người, sẽ không gây huyên náo làm cho dư luận xôn xao.
Hứa Hoàn Đức chần chờ.
Hắn rất động tâm, nếu thực sự có thể dùng một ngày tra xong, như vậy thì quả thật là chuyện may mắn rất lớn, có thể làm cho sự bất mãn của triều thần đối với Bí Vệ phủ hạ xuống mức thấp nhất, để bọn họ thán phục, không còn lời nào để nói, Bí Vệ phủ cũng có thể hãnh diện một lần.
Sở Ly nói:
- Phái một người quen thuộc binh bộ đi theo ta, tốt nhất là quen thuộc với mọi người của bộ binh, có mấy phần giao tình.
-... Một ngày?
- Vâng.
-... Được rồi.
Cuối cùng Hứa Hoàn Đức khẽ cắn răng, chần chờ một hồi rồi nói:
- Vốn ta và thống lĩnh định để ngươi giấu tài một chút.
- Xong xuôi chuyện này là được rồi.
Sở Ly nói.
- Ài...
Hứa Hoàn Đức lắc đầu cười khổ nói:
- Định lực của ta vẫn chưa đủ, được rồi, y theo ngươi, ta sẽ giao cho ngươi chuyện này!
Sở Ly ôm quyền một cái cười nói:
- Ta chỉ nói ai có vấn đề mà thôi, còn điều tra ra sao, vẫn sẽ giao cho Bí Vệ phủ, để người của những viện khác đến là được rồi.
- Hừm, như vậy là tốt nhất.
Hứa Hoàn Đức gật đầu nói:
- Như vậy danh tiếng của ngươi cũng không quá lớn nữa.
Sở Ly gật đầu.
Sở Ly đi theo một chủ sự binh bộ bước vào nha môn bộ binh.
Bộ binh và Bí Vệ phủ ở hai con đường, cách cũng không quá xa, nhưng cả đời không qua lại với nhau.
Nha môn các bộ cũng như vậy, đối với Bí Vệ phủ thì lại coi như là mãnh thú, tránh còn không kịp, chắc chắn sẽ không dính vào, rồi lại có mấy phần kính nể.
Bí Vệ phủ tìm đến một chủ sự của binh bộ, họ Quý, tên là Quý Khương, là một người hơn năm mươi tuổi, luôn miệng cười nói.
Quý Khương nhìn qua hoà hợp êm thấm, rất khó tin tưởng hắn cũng là người từ trong quân giết ra ngoài, tuy rằng địa vị của một chủ sự không cao, nhưng lại giao thiệp rất rộng rãi.
Quý Khương mang theo Sở Ly đi tới nha môn bộ binh, một vừa cười nói:
- Sở tổng quản, có khả năng sắc mặt của mọi người sẽ rất không tốt, thế nhưng chỉ là nhằm vào Bí Vệ phủ mà thôi, cũng không phải là nhằm vào bản thân của Sở tổng quản ngươi, cho nên tổng quản nên bỏ qua thì hơn.
Sở Ly chắp tay sóng vai mà đi với hắn, lại mỉm cười nói:
- Ta làm việc theo lệnh, mặt lạnh lời lẽ vô tình đều là chuyện thường như cơm bữa, như vậy trái lại còn làm cho trong lòng ta dễ chịu.
- Ha ha, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Quý Khương cười nói.
Hai người tiến vào một cánh cửa lớn, sau đó bắt đầu tiến vào tiểu viện thứ nhất, vừa vào tiểu viện đã bắt đầu từ đám người trong viện trước, giới thiệu Sở Ly cho bọn họ, sau đó lại giới thiệu bọn họ cho Sở Ly.
Thứ Sở Ly thu lại là khinh thường và mặt lạnh.
Thỉnh thoảng Quý Khương quay đầu liếc mắt nhìn Sở Ly, chỉ lo hắn trở mặt rời đi.
Sở Ly mặt không biến sắc, giống như không thấy sắc mặt và vẻ khinh thường của những người này, hắn chỉ bình tĩnh gật đầu chào hỏi, còn mỉm cười, đi vào từng tiểu viện rồi lại đi ra, bình tĩnh mà thong dong.
Thế nhưng Quý Khương càng ngày càng chột dạ và lo lắng, bình tĩnh thong dong như vậy, quả thật là khác thường.
Nếu như nổi giận lôi đình mới là người bình thường, người trẻ tuổi khí thịnh, tính tình rất lớn, động một chút là nổi nóng, Quý Khương hiểu rõ. Thế nhưng Sở Ly vẫn giữ được bình tĩnh như vậy, lòng dạ thâm sâu ra sao không cần bàn cãi.
Hắn không tin có người đối mặt với mặt lạnh và khinh thường như vậy mà còn có thể không để ở trong lòng, để ở trong lòng nhưng không biểu hiện ra là đang ghi chép lại từng chút một, sau đó sẽ tìm một cơ hội để trả về.
Đi tới phía trước một gian tiểu viện cuối cùng, Quý Khương cười nói:
- Đây là tiểu viện tầm thường nhất, bên trong đều là chủ sự như ta, ta cũng ở nơi đây.
Sở Ly gật gù, đi vào tiểu viện.
Trong một gian tiểu viện có hai mươi mấy người, khí bận rộn tức tràn ngập chung quanh, bọn họ nhìn thấy Sở Ly và Quý Khương đi vào chỉ là hiếu kỳ quét mắt nhìn một chút, lại tiếp tục vội vã với chuyện của mình.
Quý Khương giới thiệu từng người cho Sở Ly, sau đó mang theo hắn ra khỏi tiểu viện.
Hai người dùng một canh giờ đã đi thăm xong nha môn bộ binh, Sở Ly và Quý Khương ôm quyền cáo từ, trở về Bí Vệ phủ.
Hắn đi tới Mai Nhị viện, mọi người đang luyện võ ở trên sân luyện công, nhìn thấy hắn trở về, Dương Tông Văn và Tần Tấn tới đây, những người còn lại tiếp tục luyện công.
- Bách phu trưởng, đã tra xong rồi sao?
Dương Tông Văn hỏi.
Sở Ly gật đầu:
- Mang bút mực tới đây.
Dương Tông Văn mài xong nghiên, dọn bút và giấy lên, Tần Tấn ở một bên nhìn vào.
Sở Ly đề bút xuống viết ba cái tên, sau đó phân biệt ghi rõ Đại Ly, Đại Trịnh, Đại Phó. Sau đó lại để bút xuống, nhấc tờ giấy lên thổi thổi một chút, sau khi thổi khô nét mực mới đưa cho Dương Tông Văn:
- Đưa tới cho Hứa thống lĩnh đi.
Dương Tông Văn kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn:
- Bách phu trưởng, bọn họ đều là nội gian sao?
Sở Ly gật đầu.
Dương Tông Văn kinh ngạc:
- Quý Khương này cũng là nội gian?
Sở Ly gật gù.
Dương Tông Văn khó có thể tin được nói:
- Hắn có quân công từ Tây cương mà thăng lên tới nay, bao nhiêu năm qua không thăng quan, làm sao có khả năng là nội gian được chứ...
Sở Ly cười cười nói:
- Hắn có phải là nội gian hay không, cẩn thận tra thì sẽ biết rõ.
- Vâng.
Dương Tông Văn bất đắc dĩ than thở:
- Đúng là không nghĩ tới, quả thực không thể nghĩ tới được.
Sở Ly nói:
- Không nghĩ tới mới là cao minh, chuyện còn lại ngươi chớ xía vào, cứ giao cho Hứa thống lĩnh là được, để cho người khác tra đi.
- Ài...
Dương Tông Văn thở dài, đứng dậy rời đi.
Hắn đi tới phòng khách Bí Vệ phủ, sau khi nhìn thấy Hứa Hoàn Đức, lại dùng hai tay trình tờ giấy kia lên:
- Hứa thống lĩnh, đây là thứ mà Bách phu trưởng bảo ta trình lên.
Hứa Hoàn Đức ngồi ở bên trong ghế Thái sư, tiện tay nhận lấy, sau khi quét mắt nhìn một chút, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn lập tức đứng lên.
Dương Tông Văn biết nhất định hắn sẽ rất giật mình, mình cũng như thế.
Hứa Hoàn Đức cau mày nói:
- Quý Khương này...
Dương Tông Văn nói:
- Bách phu trưởng khẳng định, nói chỉ cần cẩn thận tra xét là có thể tra ra được.
- Như vậy nhất định phải tra!
Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:
- Nếu hắn thực sự là nội ứng của Đại Phó, như vậy sẽ rất là phiền phức.
Quý Khương là một chủ sự của bộ binh, khéo đưa đẩy mà khiêm tốn, nhân duyên không tệ, giao thiệp thâm hậu, hắn là một trong các cơ sở ngầm của Bí Vệ phủ, bình thường sẽ nhận được một ít tin tức, hơn nữa cũng một ít tin tức từ Bí Vệ phủ mà có được.
Nếu hắn thật sự là người của Đại Phó, vậy thì sẽ là trào phúng rất lớn, mặt mũi của Bí Vệ phủ sẽ mất hết!
Hứa Hoàn Đức nói:
- Được rồi, chuyện còn lại không cần hắn bận tâm, giao cho trong phủ là được rồi, bảo hắn cố gắng bế quan luyện công đi.
- Vâng.
Dương Tông Văn ôm quyền xin cáo lui.
Hứa Hoàn Đức nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lắc đầu không ngớt.
Đường đường là nha môn bộ binh, không ngờ lại có ba kẻ nội ứng trà trộn vào, hơn nữa chức vị đều không thấp, nếu như không tra ra được, nếu cứ tiếp tục như thế, qua mười năm hai mươi năm, không chừng những người này sẽ ngồi lên trên địa vị cao, lại trở thành một viên ngoại thị lang!
Lần này bất kể ra sao cũng phải tra xét rõ mồn một, cho dù là dư luận xôn xao thì cũng không quản được, việc này quá quan trọng, lúc trước những người này đều được trải qua ba tầng xét duyệt, thân phận tuyệt đối không thành vấn đề, thế nhưng kết quả lại là như vậy.
Sở Ly vứt bỏ những chuyện này mà trở lại tiểu viện ở An Vương phủ của mình, Chu tổng quản vội vã tới đây, đưa một tấm thiệp mời lên, là Vũ Tinh cô nương của Thanh Vân lâu.