Bạch Bào Tổng Quản

Chương 617: Xúi giục

Ngón trỏ của Sở Ly gõ nhẹ lên trên mặt bàn đá, đăm chiêu nói:

- Ẩn sĩ sắp tới tuổi thọ, xem ra muốn đồng quy vu tận với ta nha.

Trịnh Lập Đức câm miệng không nói gì cả. 

Hắn tin tưởng bằng vào sự thông minh của Đại tổng quản, một câu nói này của mình đã đủ rồi.

Sở Ly thở dài:

- Ài, Vương gia cũng thật là, dùng trăm phương ngàn kế muốn giết ta và Trịnh thống lĩnh, ta cũng biết thần thông của Hư Ninh tôn giả. 

Trịnh Lập Đức ngẩn ra, lắc đầu một cái.

Sở Ly nói:

- Hư Ninh tôn giả thân mang Tha Tâm thông, vì lẽ đó suy nghĩ của ngươi sẽ không gạt được Vương gia. 

- Sao?

Trịnh Lập Đức kinh hãi đến mức biến sắc.

Tuy nói hắn trung thành tuyệt đối đối với Vương gia, thế nhưng không phải là không làm chuyện đuối lý, khó tránh khỏi sẽ có một ít chuyện mờ ám, giành tư lợi vì mình. 

Nếu như Hư Ninh tôn giả có Tha Tâm thông, tất cả mọi suy nghĩ của mình đều bại lộ, không gạt được Vương gia

Sở Ly nói:

- Có điều Tha Tâm thông cũng không phải là không gì không làm được, chỉ có thể nhìn thấy suy nghĩ lúc đó của ngươi, hơn nữa một ít tâm tư hỗn độn cũng không có cách nào nhìn được, chỉ có thể nhòm ngó suy nghĩ rõ ràng nhất lúc đó mà thôi. 

Trịnh Lập Đức đứng dậy thi lễ thật sâu:

- Đa tạ Đại tổng quản.

Sở Ly cười nói: 

- Ngươi là người thông minh, hẳn phải biết sẽ phải ứng đối như thế nào.

- Vâng.

Trịnh Lập Đức trầm giọng nói. 

Hắn lập tức biết rõ ý của Đại tổng quản, lúc đối mặt với Hư Ninh tôn giả, trong lòng nên nghĩ trung thành tuyệt đối đối với Vương gia, trước tiên là phải lừa gạt chính mình, không nghĩ tới những kế vặt kia nữa.

Đã như thế, Hư Ninh tôn giả sẽ không có cách nào biết suy nghĩ của mình.

Sở Ly nói: 

- Vương gia dùng trăm phương ngàn kế muốn giết ta, ngươi cảm thấy Vương gia có thể thực hiện được hay không?

- Cái này.

Trịnh Lập Đức chần chờ một chút, bất đắc dĩ nói: 

- Sợ là rất khó.

Hắn đã chứng kiến bản lĩnh của Đại tổng quản, đặc biệt là khinh công tuyệt thế, nếu như muốn thoát thân, hầu như không ai có thể đỡ được. Trừ phi công kích Vương phi, nhưng Đại tổng quản thông minh như vậy, há có thể không nghĩ tới điểm này cơ chứ, nhất định sẽ để lại hậu chiêu.

Mà không phải là Vương gia không biết những chuyện này, cũng biết Đại tổng quản khó giết, nhưng sự thù hận trong lòng khó tiêu, không còn lý trí, chỉ có kích động, nhất định phải giết Đại tổng quản thì mới có thể bình ổn được lửa giận, mới có thể suy nghĩ rõ ràng được. 

Bọn họ thân là thuộc hạ không dám khuyên nhiều, tránh cho chọc lửa giận thiêu thân, bị Vương gia cho là kẻ bất trung, trong lòng hướng về Đại tổng quản.

Bây giờ Vương gia rất là mẫn cảm đối với chuyện này, động một chút là hoài nghi có phải bọn họ đã hướng về phía Đại tổng quản hay không.

Sở Ly cười nói: 

- Ngươi thân là thống lĩnh hộ vệ của Vương gia, nhất định phải động thủ với ta, nhưng ta không muốn động thủ, vì lẽ đó ngươi có thể nói với ta sớm, như vậy cả đôi bên cùng lợi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Trịnh Lập Đức cười khổ nói:

- Đại tổng quản, đây là đang đùa với lửa đó. 

Sở Ly cười cợt:

- Dù sao cũng hơn ngươi bỏ mạng, huống hồ lần sau ngươi không cần tới đây, ta sẽ lặng lẽ qua đó, ngươi chỉ cần đặt tiêu chí ở trước cửa, ban đêm ta sẽ lặng lẽ tới cửa.

Trịnh Lập Đức trầm ngâm không nói. 

Hắn đang suy tư xem làm như thế làm có được không, có thể bị Vương gia phát hiện ra hay không.

Sở Ly nói:

- Chuyện ngày hôm nay, ngươi chủ động đi nói với Vương gia, nếu Vương gia thương cảm ngươi thì sẽ bảo ngươi lần sau chuyện như vậy cứ thẳng thắn nói ra là được. 

- Chỉ sợ Vương gia sẽ không làm được như thế.

Trịnh Lập Đức cười khổ nói.

Vương gia cũng không thông tình đạt lý như Đại tổng quản, nếu như mình thực sự nói ra chuyện ngày hôm nay, nhất định trong lòng Vương gia sẽ có khúc mắc, cảm giác mình rất sợ chết lúng túng, không làm được chức trách lớn, sẽ chậm rãi lạnh nhạt với mình, tìm người bên ngoài tới để thay thế mình. 

Sở Ly cười nói:

- Cho dù Vương gia không thương cảm thì cũng coi như vượt qua được chuyện ngày hôm nay, tránh cho ngươi vẫn mang lòng tâm sự, sẽ để lộ ra sơ sót khi đối mặt với Hư Ninh tôn giả.

- Vâng. 

Trịnh Lập Đức trầm giọng nói.

Hắn âm thầm vò đầu, mình là một người thẳng tính, nào có nhiều cong cong thẳng thẳng như vậy chứ, động thủ thì còn được, thế nhưng động não thì lại không am hiểu, Vương gia vừa ý mình ở điểm này cho nên mới yên tâm dùng, đối mặt với người thông minh như Đại tổng quản chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi mà thôi.

...

Ánh trăng như nước, Sở Ly diễn luyện quyền pháp ở trong sân.

Hắn nhẹ nhàng đánh một cái, một đạo nội lực được ngưng tụ hình thành, gào thét bắn đi về phía không trung.

Hắn không hài lòng lắc đầu một cái, uy lực của Đại Quang Minh thần quyền quan trọng là quyền kình có hiệu quả thiêu đốt nội lực, cực kỳ khó chơi, một khi không thể chế ngự quyền kình ở bên ngoài thân, để nó tiến vào trong cơ thể sẽ là phiền toái rất lớn. 

Mà nếu như muốn chế ngự quyền kình ở ngoài thân thì cần trình độ tinh khiết của nội lực hai người cách biệt rất lớn, nội lực tinh khiết không xê xích nhiều, đụng phải Đại Quang Minh thần quyền thì sẽ vô cùng phiền phức, không làm tiêu đi quyền kình được.

Thứ này cũng có chút tương tự với Tuyệt Vân thần công.

Nếu như dùng Tuyệt Vân thần công thúc giục Đại Quang Minh thần quyền thì sẽ có hiệu quả gì? 

Tâm pháp của Đại Quang Minh thần quyền phức tạp, không phải là thứ mà người bình thường có thể luyện thành được, hắn luyện cũng phải tốn một phen công phu, không thể lập tức tu thành được.

Từng quyền rồi lại từng quyền, hắn đã dần dần quen thuộc, chậm rãi nắm giữ Đại Quang Minh thần quyền.

Hắn đánh một quyền vào mình ra, lại cẩn thận cảm giác quyền kình. 

Quyền kình không có năng lực thiêu đốt, nhưng sẽ nuốt chửng, tương tự với việc thi triển Tuyệt Vân thần công so đấu nội lực vậy, đám nội lực này không ngừng nuốt chửng nội lực chậm rãi lớn mạnh bản thân.

Đã như thế, mình tương đương với cách không thi triển ra Tuyệt Vân thần công, thủ đoạn ngăn địch còn mạnh mẽ hơn.

Hắn cảm nhận tu vi của chính mình, để lộ ra nụ cười tươi roi rói. 

Khô Vinh kinh cộng thêm Tuyệt Vân thần công, quãng thời gian này tu vi của hắn tăng trưởng cực kỳ kinh người.

Linh khí thiên địa vô cùng vô tận tiến vào vào thân thể, hóa thành nội lực của Tuyệt Vân thần công, sau mấy chu thiên đã cực kỳ tinh khiết, bị Thiên Ma châu nuốt vào một cái, sau đó lập lại quá trình trên đó lần nữa, linh khí vô cùng vô tận, tinh thần hắn lại rất mạnh mẽ, chỉ cần không có chuyện gì quấy rối thì vẫn có thể tu luyện, Tuyệt Vân thần công vẫn vận chuyển không chấm dứt.

Trải qua đoạn thời gian này, Thiên Ma châu nuốt chửng nội lực của Tuyệt Vân thần công so với chiếm được từ bên trên thân thể người khác còn nhiều hơn, đã gần một chút với tầng thứ sáu. 

Y theo suy đoán của hắn, chỉ cần luyện hơn nửa năm nữa thì đã có thể đạt đến tầng thứ sáu của Thiên Ma công.

...

Bốn người Liễu Tinh trực tiếp thi triển khinh công chạy đi. 

Đối với bọn họ mà nói, cưỡi ngựa là phiền toái, khinh công của bọn họ cực cao, tốc độ tuấn mã còn xa mới có thể so sánh được, hơn nữa nội lực của bọn họ liên tục sinh sôi, nội lực tiêu hao khi dùng khinh công còn xa không đạt tới tốc độ bổ sung, cho nên vẫn duy trì trạng thái dồi dào.

Ánh trăng như nước, bọn họ tiến vào một hẻm núi.

Vách đá ở hai bên không có độ dốc, thẳng tắp từ trên xuống dưới, cao tới mức có thể che được trời. 

Bên trong cốc chỉ để lộ ra một khe hở, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt trăng, chiếu vào cốc làm cho cốc trở nên âm u, bốn phía đặc biệt yên tĩnh.

- Nơi này là nơi rất tốt để mai phục.

Hoắc Vũ Hạo nói. 

Hương Phi Tuyết cười nói:

- Bọn họ muốn mai phục thì cũng phải đuổi kịp chúng ta rồi lại nói.

Từ khi bọn họ ra khỏi An Vương phủ, rời khỏi Thần Đô, đã bay sắp được hai ngày, ngoại trừ hai canh giờ đả tọa điều tức ra, cộng thêm ăn cơm, hầu như vẫn đang không ngừng chạy đi. 

Bằng vào khinh công của bọn họ, bọn họ không tin sẽ bị đối phương vượt qua, còn có thời gian để mai phục.

Trên phong thư có mùi hương thì thế nào cơ chứ, thủ đoạn vậy quỷ chỉ là khôn vặt, ở trước mặt võ công mạnh mẽ không đáng nhắc tới, cho dù bọn họ có thể lần theo được, thế nhưng có thể đuổi được hay không mới là căn bản.

- Ha ha. 

Hương Phi Tuyết bỗng nhiên cười lên, lắc đầu nói:

- Nghĩ đến đám gia hoả này đang liều mạng đuổi theo là ta muốn cưới, không ngờ chúng ta lại tới Thanh Mãng sơn, bọn họ còn đang đuổi theo, thú vị.

Ứng Vô Cầu vẫn không nói gì, lúc này hắn lại mở miệng nói: 

- Mọi người đừng coi khinh thủ đoạn của Vương gia, sợ là không hẳn hắn đã không ngờ được chúng ta sẽ làm như vậy.

- Hừ, như vậy cũng đúng.

Liễu Tinh gật đầu nói: 

- Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

- Ầm ầm.

Một tiếng vang trầm thấp vang lên. 

- Ầm ầm.

Lại một tiếng vang trầm thấp vang vọng.

Bốn người quay đầu nhìn lại, đằng trước hẻm núi và phía sau đều có mấy khối đá tảng rơi xuống, triệt để niêm phong hai đầu lại, vây bọn họ vào giữa.