- Tuy rằng võ học của Đại Lôi Âm tự tinh tuyệt, nhưng không đến nỗi kỳ diệu như thế, có lẽ là biện pháp khác, Vương gia không muốn nói với bên ngoài mà thôi. Có điều có phương pháp này, không cần sợ bị phế võ công nữa.
An Vương hừ lạnh một tiếng nói:
- Tử Vân Sơn!
Sở Ly nói:
- Rốt cuộc Tử Vân Sơn và Vương gia có cừu oán gì mà muốn phế võ công của Vương gia vậy?
- Ai biết bọn họ điên lên như vậy làm gì chứ?
An Vương cười lạnh nói:
- Nhất định ta sẽ làm cho bọn họ trả giá thật lớn!
Sở Ly vội nói:
- Vương gia nói cẩn thận một chút, không nên trêu chọc làm cho người của Tử Vân Sơn đến nữa!
- Bọn họ không có lá gan đó!
An Vương hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Vậy cũng không hẳn, bọn họ dám phế Vương gia một lần, vì sao không dám phế Vương gia lần nữa chứ? Lẽ nào bởi vì Vương gia được Đại Lôi Âm tự bao che, vì lẽ đó có tâm kiêng kỵ hay sao?
- Nhờ Đại Lôi Âm tự bao che?
An Vương cau mày bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Đại Lôi Âm tự và Tử Vân Sơn vốn rất không hợp nhau, hiện tại càng có lý do để đối phó với Vương gia.
- Nếu bọn họ lại dám làm bừa, ta thà rằng liều mạng không muốn ngôi vị hoàng đế thì cũng phải cầu phụ hoàng ra tay!
An Vương cười lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Đây cũng là một ý kiến rất hay, hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần, Tử Vân Sơn sẽ phải sợ sệt.
An Vương cười lạnh một tiếng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn có thể nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của Sở Ly, nhờ Đại Lôi Âm tự bao che và xin phụ hoàng hỗ trợ, tất cả đều đang ám chỉ sự bất lực của hắn, đặc biệt là ở trước mặt Vương phi và nữ nhi của mình!
Hắn thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên rồi nói:
- Được rồi, ngươi đi trước đi.
Sở Ly mặt không biến sắc, ôm quyền một cái, lại mỉm cười nói với Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc, Lãnh Tình, Lãnh Thu:
- Tống Vương phi, Tiết Vương phi, hai vị thiểu thư, vậy ta cáo từ trước.
Tứ nữ cười gật đầu, vẻ mặt để lộ ra vẻ áy náy.
Sở Ly không thèm để ý mà cười cười, bước ra khỏi Dao Quang viện.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, xem ra cần phải cho An Vương biết một chút lợi hại, tránh cho đối phương ngông cuồng như thế, không giáo huấn hắn một lần thì hắn sẽ coi mình có thể khống chế tất cả, có thể tùy ý chèn ép mình!
Tiêu Thi đang chờ hắn ở Thiên Xu viện, vội vã đón hắn rồi hỏi:
- Sao rồi?
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư thần cơ diệu toán, đã dự đoán đúng.
- Thật sự lấy lại vị trí Đại tổng quản của ngươi sao?
- Hừ, bắt đầu từ ngày hôm nay, ta chính là tổng quản của Thiên Xu viện.
- Thực sự là tên đáng chết!
Tiêu Thi oán hận nói.
Tuy nói Sở Ly không thèm khát vị trí này, nhưng mình không muốn và bị người ta cướp đi là tuyệt nhiên hai việc không giống nhau, xem ra An Vương đã chuẩn bị trở mặt, muốn đuổi Sở Ly ra ngoài phủ, không cho phủ Quốc Công mặt mũi nữa.
Sở Ly cũng đoán được dụng ý của An Vương muốn đuổi hắn đi, tuyệt sẽ không dễ dàng thu tay lại, đoạt vị trí Đại tổng quản lại chỉ là bước thứ nhất mà thôi.
Hắn than thở:
- An Vương muốn cho ra rời xa khỏi phủ, không chỉ là vì hả giận mà cũng là mưu tính sâu xa.
Hai người đi vào bên trong tiểu đình rồi ngồi xuống, gió nhẹ từ từ thổi, Liễu Nhứ bưng chén trà lên, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
- Không phải muốn đắc tội với phủ Quốc Công đó chứ?
- Đúng là có chút đầu óc, có điều chuyện này cũng rất rõ ràng, hắn không sợ người trong thiên hạ cười chê hay sao?
Sở Ly nói:
- Hắn nào quan tâm được nhiều như vậy chứ, hắn chỉ cân nhắc Hoàng thượng nghĩ như thế nào mà thôi.
Hiện tại phủ Dật Quốc công không phải như trước đây nữa, thanh danh cường thịnh, oai phong lẫm liệt, nhưng cũng chọc cho triều đình kiêng kỵ hơn, An Vương và phủ Dật Quốc công đi lại càng gần thì sẽ càng bị triều đình và Hoàng thượng nghi kỵ hơn nữa.
- Bước kế tiếp, chẳng lẽ hắn thực sự muốn xua đuổi ngươi ra ngoài phủ sao?
Tiêu Thi cau mày.
Sở Ly gật gù:
- Tám chín phần mười là thế.
- Như vậy phải làm như thế nào cho phải?
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
- Trước tiên tránh danh tiếng một chút đi.
Sở Ly cười nói:
- Dù có nói như thế nào đi nữa thì ta cũng là nhất phẩm, nếu như không lý do gì chính đáng, hắn không đuổi ta ra được. Ta sẽ ở lại bên Bí Vệ phủ, để hắn không tìm được nhược điểm.
- Trước tiên cần phải ra tay trước.
Tiêu Thi nói.
Sở Ly gật đầu mỉm cười.
Tiêu Thi lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:
- Lại có ý đồ xấu gì vậy?
Sở Ly nói:
- Vương gia dùng mỹ nhân kế, muốn sắp xếp nha hoàn cho ta, sợ là từ chối không được.
- Dùng mỹ nhân kế... Nói như vậy hắn sẽ không lập tức đuổi ngươi đi nha!
Tiêu Thi nói.
Sở Ly cười nói:
- Có lẽ phải từ từ, từng bước từng bước, để cho ta không có cách nào chống cự được.
- Mỹ nhân kế...
Tiêu Thi liếc xéo hắn một chút rồi hỏi:
- Ngươi rất chờ mong đúng không?
Sở Ly nói:
- Không biết Vương gia sẽ mang đến mỹ nhân ra sao.
- Nam nhân nha.
Tiêu Thi lắc đầu nói:
- Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng trúng kế thật.
Sở Ly cười nói:
- Mỹ nhân kế rất khó đề phòng, xem như là dương mưu.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai thì Sở Ly đã cảm thấy kỳ quái, hắn luôn cảm thấy bớt đi thứ gì đó, hắn chợt nhớ tới, Lãnh Thu và Lãnh Tình không có mặt ở đây.
Trước đây lúc này các nàng đã ở trong viện của mình để luyện công, không quấy rầy mình, xem là tiểu viện của bọn họ vậy. Nhưng ngày hôm nay lại không thấy cái bóng của các nàng đâu cả.
Hắn cau mày, Lãnh Tình và Lãnh Thu không nhiều lời, gặp mình chỉ gật đầu chào hỏi, tiếp tục luyện kiếm của các nàng, hai người rất là chấp nhất đối với việc tu luyện kiếm pháp, cũng khắc khổ chăm chú, hơn xa người bình thường.
Hắn rất yêu thích nhị nữ, bình thường vẫn không cảm giác được, lúc này đột nhiên không thấy đâu, bỗng nhiên có chút mất mát.
Đại Viên Kính Trí thi triển ra, hắn đã nhìn thấy nhị nữ.
Hai người đang luyện công trong tiểu viện của An Vương, bĩu môi chậm rãi luyện kiếm.
Luyện một lát đã uể oải dừng lại, ngồi vào trên ghế ở bên cạnh nói chuyện.
- Phụ vương cũng thật là keo kiệt.
Lãnh Thu hừ lạnh một tiếng nói:
- Không ngờ lại đối xử như vậy với Đại tổng quản.
- Hiện tại không phải là Đại tổng quản nữa rồi, ít lời đi, đừng có chọc phụ vương tức giận.
Trên vầng trán trắng nõn của Lãnh Tình đổ ra mồ hôi hột, từ tốn nói:
- Phụ vương đang nổi nóng, ngươi bớt tranh cãi đi một chút.
- Thế nhưng như vậy cũng thật là quá đáng!
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Khi phụ vương bế quan luyện công, Đại tổng quản nhọc nhằn khổ sở quản lý Vương phủ, phí bao nhiêu tâm tư, phí bao nhiêu lực, người vừa xuất quan đã lập tức thu hồi chức vị Đại tổng quản, còn bảo không cho phép chúng ta tới gần, đây không phải là qua cầu rút ván hay sao?
- Đợi sau đoạn thời gian này rồi nói sau đi.
Lãnh Tình nói:
- Chúng ta có nói chuyện cũng không có tác dụng, để đám người mẫu thân khuyên đi.
- Cho dù hai người có ầm ĩ với phụ thân thì cũng vô dụng!
Lãnh Thu bĩu môi.
- Chuyện của người lớn có lúc không đơn giản như vậy, chúng ta đừng bận tâm thì hơn.
Lãnh Tình lắc đầu nói:
- Ngày hôm nay ta sẽ tìm cơ hội nói một tiếng với Sở tổng quản.
- Nhất định Đại tổng quản đang tức giận nha.
Lãnh Thu hừ lạnh nói:
- Đổi thành lại là ta cũng không chịu được!
- Có khả năng phụ vương đang muốn Sở tổng quản làm như vậy nha.
Lãnh Tình lắc đầu than thở, đôi mắt sáng lập lòe, có chút đăm chiêu.
Hai người nói một lúc, lại đứng dậy luyện tiếp kiếm.
Theo lý mà nói, luyện công viện là nơi thích hợp nhất để luyện võ, nhưng các nàng luôn cảm thấy rất khó chịu, luyện kiếm không có khí thế, giống như không khí của luyện công viện rất không nhẹ nhàng khoan khoái, hít thở không khí bên này thân thể trở nên nặng nề cương cứng, hoàn toàn không có sự mềm mại và thoải mái ở tiểu viện của Đại tổng quản.
- Không bằng, chúng ta mặc kệ lệnh của phụ vương, lén lút đi?
Lãnh Thu cười nói:
- Dù sao như thế phụ thân không biết, cho dù biết cũng không có gì cả.
-... Cũng được.
Lãnh Tình nói.
Cho dù phụ vương biết, nhiều lắm thì chỉ mắng một trận, chung quy cũng không đến nỗi đánh mình như đánh đám nha hoàn.