Thanh niên áo lam đứng ở ngoài đại điện, cất giọng nói.
Bên đại điện có một thanh niên áo lam đang đứng, tướng mạo bình thường, anh tư kinh người.
- Thiếu chủ, mời vào bên trong!
Âm thanh của Mộ Dung Thuần truyền ra ngoài.
Sau khi bẩm báo xong, thanh niên áo lam dẫn ba người Sở Ly tới xoay người lại đi đến một bên khác của đại điện, không nhúc nhích mắt nhìn về phía trước.
Sở Ly vung vung tay với Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí, sau đó một mình bước vào đại điện.
Trong đại điện rất là sáng sủa, dưới sàn là mặt đá như ngọc, đạp ở bên trên lại có cảm giác ôn hòa, giống như thật sự là dùng ngọc lát vậy.
Ở chính giữa đại điện có bốn lão giả đứng đó.
Ngoài Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn ra còn có hai lão giả hạc phát đồng nhan khác. Sắc mặt bốn người rất âm trầm, đại điện vốn sáng sủa lại trở nên ngột ngạt vô kể, dường như không khí đã trở nên sền sệt.
- Thiếu chủ, tới xem một chút đi.
Mộ Dung Thuần ngoắc ngoắc tay.
Sở Ly ôm quyền một cái, không lên tiếng, lười biếng đi tới gần.
Bọn họ đang vây quanh một cỗ thi thể, khuôn mặt giống như đang ngủ thiếp đi, sắc mặt còn hồng hào, Sở Ly lại biết sinh cơ của người này đã biến mất, chết đã lâu, cho dù là hắn cũng không thể cứu vãn được.
- Đây là Cố Thiết, đệ tử kiệt xuất trong phái, lần này hạ sơn đã bị hại.
Mộ Dung Thuần trầm giọng nói:
- Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên chúng ta cũng bị thương, đám gia hoả này càng ngày càng quá mức!
Sở Ly lười biếng quét mắt nhìn Cố Thiết một chút:
- Bị chết rất bình an, một quyền mất mạng... Là Đại Quang Minh thần quyền.
- Đại Quang Minh thần quyền?
Mọi người ngẩn ra.
Sở Ly liếc mắt nhìn bọn họ nói:
- Các ngươi không biết Đại Quang Minh thần quyền hay sao?
- Đại Quang Minh thần quyền là võ học của phái nào?
Mộ Dung Thuần vội hỏi.
Sở Ly nghi hoặc nhìn bọn họ một chút.
Theo lý mà nói, địa vị của Quang Minh thánh giáo ở Đại Ly còn hơn Đại Lôi Âm tự một bậc, môn phái nhất lưu như Phục Ngưu sơn sao có thể nào không biết được tới Quang Minh thánh giáo cơ chứ?
- Là võ học của Quang Minh thánh giáo.
Sở Ly nói:
- Mộ Dung trưởng lão không biết sao?
- Quang Minh thánh giáo trong Đại Ly sao?
Mộ Dung Thuần hoàn toàn biến sắc.
Sở Ly vừa nhìn sắc mặt hắn thì đã biết Mộ Dung Thuần biết tới Quang Minh thánh giáo, cũng biết sự lợi hại của Quang Minh thánh giáo.
- Quang Minh thánh giáo?
Ba người Hạ Lập Ngôn cũng biến sắc.
Sở Ly nói:
- Biết tới Quang Minh thánh giáo mà các ngươi không nhận ra được Quang Minh thần quyền sao?
- Chúng ta đã nghe nói tới kỳ danh, nhưng chưa thấy đệ tử của Quang Minh thánh giáo.
Mộ Dung Thuần lắc đầu nói:
- Chỉ biết là bọn họ vô cùng lợi hại, rất không sợ chết.
Sở Ly gật gù:
- Rất hiển nhiên đây là Đại Quang Minh thần quyền, người ra quyền là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
- Quang Minh thánh giáo được lắm!
Sắc mặt của Mộ Dung Thuần càng ngày càng âm trầm hơn.
Nếu là môn phái khác, tuy rằng bọn họ lo lắng, thế nhưng lại không mất đi hi vọng, chỉ cần Sơn chủ xuất quan thì tuyệt đối có thể kháng cự lại đám gia hỏa lén lén lút lút này, đến lúc đó một lần tiêu diệt, nhả ra khẩu ác khí trong lòng này.
Nhưng bọn họ vừa nghe đến là Quang Minh thánh giáo thì đã biết chuyện lớn rất không ổn, trong lòng trầm xuống.
- Kỳ thực mọi người cũng không cần thiết phải lo lắng như vậy.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Quả thực Quang Minh thánh giáo rất mạnh mẽ, nhưng dù sao bọn họ cũng ở Đại Ly, không thể chuyển người tới Đại Quý nhiều được.
- Ài... phái tới mấy cao thủ cũng đã làm người ta đau đầu rồi.
Mộ Dung Thuần cười khổ.
Sở Ly đăm chiêu.
Hắn cũng đang nghĩ, rốt cuộc Quang Minh thánh giáo muốn làm gì.
Bọn họ làm việc lén lén lút lút thì có thể hiểu được, một khi tiết lộ, nhất định bốn Đại tông phái sẽ ra tay, bọn họ chỉ có một đội nhân mã, dù có lợi hại đến đâu cũng đánh không lại được bốn Đại tông phái vây quét. Lại không thể chuyển tất cả cao thủ của Quang Minh thánh giáo tới đây.
Nhưng tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Phục Ngưu sơn cơ chứ?
Vì tiêu diệt Phục Ngưu sơn? Hoặc là muốn chiếm lấy Phục Ngưu sơn, đoạt được thắng cảnh, lại lợi dụng Tụ thần phù và trận pháp, bồi dưỡng ra cao thủ Thiên Ngoại Thiên cuồn cuộn không ngừng hay sao?
Mình cần thắng cảnh, nhưng Quang Minh thánh giáo không thiếu, nhất định sẽ có mục tiêu không giống.
Hoặc là nói, trên Phục Ngưu sơn có món đồ gì đó khiến cho bọn họ muốn cướp đoạt hay sao? Lại như ở Thần Đô lúc trước vậy?
Tư duy của hắn nhanh chóng thay đổi, cau mày không ngớt.
Chỉ là bọn hắn dùng Quang Minh thần quyền để giết người, rất là kỳ quái, lẽ nào bọn họ chắc chắc Phục Ngưu sơn cũng không nhận ra được quyền pháp này? Không sợ bại lộ thân phận hay sao?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Thiếu chủ, ngươi có ý định gì vậy?
Sở Ly ngẩng đầu quét mắt nhìn bốn người một chút:
- Các ngươi thì sao?
- Theo ta thấy, nên mời cao tăng của Đại Lôi Âm tự đến đây thôi.
Mộ Dung Thuần nói:
- Một khi Đại Lôi Âm tự biết là người của Quang Minh thánh giáo, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.
Sở Ly khẽ gật đầu.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Thế nhưng Đại Lôi Âm tự chỉ có thể giúp được nhất thời, không thể luôn hỗ trợ chúng ta được?
- Trước tiên ứng phó với biến cố trước mắt đã.
Mộ Dung Thuần nói:
- Qua cửa ải này rồi nói sau, cũng không thể nhìn đệ tử không ngừng chết đi như thế!
- Ài...
Hạ Lập Ngôn thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật gù.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Cũng chưa chắc nhất định phải đi tìm Đại Lôi Âm tự, để ta ra ngoài!
- Thiếu chủ!
Mộ Dung Thuần vội vã xua tay:
- Ta biết kiếm pháp của thiếu chủ cao tuyệt, thế nhưng Quang Minh thánh giáo không phải là người bình thường, nữ tử kia có thể thắng được Sơn chủ, vạn nhất thiếu chủ có chuyện bất trắc thì làm sao chúng ta có thể ăn nói được với Sơn chủ cơ chứ?
Theo hắn thấy, kiếm pháp của thiếu chủ tuyệt cường, nhưng nói mạnh hơn Sơn chủ thì cũng không hẳn, Sơn chủ cao thâm khó dò, tu vi như biển, nhưng không phải là địch của nữ nhân kia, thiếu chủ cũng chưa chắc đã thắng được.
Thiếu chủ tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, có thể nói là hi vọng của Phục Ngưu sơn, hi vọng phát dương quang đại của Phục Ngưu sơn ở trên người của thiếu chủ.
Nếu như thiếu chủ chết thì sẽ là tổn thất rất lớn của Phục Ngưu sơn, bọn họ thà rằng lại để một ít đệ tử chết thì cũng không thể để cho thiếu chủ mạo hiểm như vậy.
Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, thận trọng!
Sở Ly lười biếng liếc nhìn bọn họ một chút, lạnh nhạt nói:
- Là cảm thấy võ công của ta không được, không đánh nổi được bọn hắn sao?
- Cái này...
Mộ Dung Thuần than thở:
- Dù sao cũng là người của Quang Minh thánh giáo đó!
Sở Ly nói:
- Được rồi, chuyện này giao cho ta, ta sẽ đích thân động thủ.
- Thiếu chủ!
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cuống lên.
Sở Ly khoát tay nói:
- Các ngươi không ngăn được ta!
- Thiếu chủ định ra tay thế nào?
Mộ Dung Thuần nói.
- Rất dễ.
Sở Ly nói:
- Lần sau cứ coi ta là mồi nhử, ta rất muốn xem xem có bao nhiêu cao thủ Quang Minh thánh giáo đến đây, có đủ để ta giết hay không!
Hắn không muốn bại lộ việc mình tinh thông thuật truy tung, thần thông Thông Thiên Triệt địa, loại thần thông này trong thiên hạ rất hiếm có. Mà người tinh thông thuật truy tung cũng hiếm thấy, rất dễ bị người ta liên tưởng đến nhau, hoài nghi thân phận của mình.
- Cái này...
Mộ Dung Thuần làm khó dễ, than thở:
- Chưa chắc bọn họ đã bị lừa.
Sở Ly lười biếng nói:
- Bọn họ ôm tâm tư mèo vờn chuột, sẽ không quản con chuột có dùng kế hay không, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ giết!
- Thế nhưng thiếu chủ ngươi...
Cuối cùng Hạ Lập Ngôn than thở nói:
- Được rồi, ta và Mộ Dung trưởng lão sẽ tự mình bảo vệ ngươi.
Sở Ly cười cợt:
- Được.
Hắn biết nếu không để hai người bảo vệ thì bọn họ sẽ lại cãi cọ rất lâu, hắn không muốn phiền phức cho nên mới trực tiếp đồng ý.
- Đêm nay ta sẽ xuống núi!
Sở Ly nói.
-... Được.
Hai người gật gù, liếc mắt nhìn nhau.
Hai lão giả kia nói:
- Lại thêm hai người lão phu đi nữa.
Sở Ly nói:
- Đừng để cho bọn họ vào tận nhà chúng ta, để Mộ Dung trưởng lão và Hạ trưởng lão đi là được.
Tổ sư các phái không có chỗ nào mà không phải là hạng người thông minh, tuyệt đỉnh các trưởng lão của Phục Ngưu sơn, cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở giữa sườn núi bảo vệ cho các đệ tử Phục Ngưu sơn.
Có người muốn phạm vào Phục Ngưu sơn thì phải qua cửa ải này của bọn họ đã.
- Đúng đúng, phải cẩn thận bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn.