Trong ánh mắt để lộ ra vẻ miệt thị làm cho ngực của Hạ Vi có lửa giận dâng lên, ngọn lửa vô danh thiêu đốt khắp cả toàn thân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng như say rượu, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng thì lại oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Còn chờ cái gì nữa?
- Chậm đã!
Hạ Vi khoát tay chặn lại, Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí đang định động thủ ngừng lại. Nàng khoát tay một cái rồi nói với bọn họ:
- Các ngươi lui về phía sau, để ta tự mình tới!
- Ngươi?
Hai người có chút chần chờ.
Chu Hàn Ca nói:
- Hạ sư muội, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu.
- Không so qua sao biết được!
Hạ Vi lạnh lùng nói, bờ môi đỏ no đủ nhếch lên, trừng mắt về phía Sở Ly:
- Ta rất muốn xem xem, rốt cuộc hắn lợi hại thế nào!
- Ài...
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí đều lắc đầu thở dài, không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau hai bước.
Bọn họ vừa biết võ công của Sở Ly mạnh mẽ, lại biết Hạ Vi xấu tính, nói một không hai.
Hai người đều không làm trái được, chỉ có thể để nàng chịu đả kích, không biết lần này có thể làm cho nàng chán ngán không thích luyện võ nữa hay không!
Sở Ly cau mày liếc mắt nhìn Hạ Vi, lạnh nhạt nói:
- Đừng dông dài, động thủ đi!
- Xem kiếm!
Hạ Vi hận đến mức hàm răng ngứa ngáy vì vẻ ngạo mạn của hắn, hận không thể dùng một kiếm đâm cho hắn một lỗ, kiếm thế ác liệt mà lại rất tàn nhẫn.
Trong lòng nàng có một luồng quật cường không chịu thua, tuy là nữ tử, thế nhưng nàng thầm nhủ phải mạnh hơn so với nam nhân, vì lẽ đó nàng luyện võ rất khắc khổ, nhưng không để lộ ra trên mặt. Người khác chỉ cảm thấy nàng chơi đùa theo ý thích, không để bụng đối với việc luyện võ.
Kiếm này có tốc độ cực nhanh, thần khí rất đủ.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Kiếm này đối với một nữ tử trẻ tuổi mà nói, quả thực kiếm pháp rất không tầm thường, nhưng cũng chưa đủ, lại nói, đối với những người ở tầm tuổi nàng mà nói, nàng không phải là thiên tài tuyệt thế gì cả, so với Tiêu Kỳ và Lục Ngọc Dung không có cách nào so sánh được.
- Keng...
Sở Ly nhẹ nhàng đâm ra một kiếm.
Hạ Vi chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ không có gì có thể chống cự lại truyền vào trong lòng bàn tay, nàng cảm thấy tay mình đau đớn, trường kiếm bay ra ngoài, đâm lên trên cửa của tiểu viện.
Trường kiếm run rẩy, thân kiếm sáng như tuyết như ẩn chứa nước suối, nước suối đang dập dờn, ánh sáng màu xanh lập lòe không thôi.
Sở Ly gật gù:
- Kiếm tốt!
Khuôn mặt của Hạ Vi càng ngày càng kiều diễm, đó là nóng rực như bị lửa giận thiêu đốt, nàng hận không thể tìm một cái khe nứt để chui vào.
Một chiêu! Một chiêu cũng không thể tiếp được!
Sở Ly liếc qua nàng một chút rồi nói:
- Kiếm tốt, người thì không được như vậy, kiếm pháp rất kém, ngươi có thể đi rồi!
Hạ Vi cắn hàm răng trắng như tuyết, hận không thể xông tới xé nát hắn, hàm răng cắn đến mức vang vọng ken két, ánh mắt sáng sủa sáng quắc bức người, giống như muốn thiêu đốt hắn chết vậy.
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí:
- Các ngươi cũng muốn thử một chút sao?
- Hai chúng ta cùng tiến lên, được chứ?
Chu Hàn Ca nói.
Sở Ly gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất.
Hai người không nói thêm nữa mà rút kiếm ra đâm một cái, từng đoá từng đoá kiếm hoa bao phủ hướng về phía hắn, cho thấy kiếm pháp tinh diệu của hai người.
Sở Ly lắc đầu, mũi kiếm vẩy một cái.
- Leng keng...
Hai tiếng giòn giã vang lên, kiếm của hai người đã tuột tay.
Sở Ly nói:
- Chỉ thấy hình không thấy lực, chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, các ngươi luyện chệch hướng rồi!
Hai người đã sớm có chuẩn bị, biết sẽ là kết quả này.
Chu Hàn Ca vội hỏi:
- Sao lại luyện chệch chứ?
- Chỉ vì cái trước mắt, theo đuổi vẻ hoa lệ quá mức.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Tu vi thì lại rối tinh rối mù, căn cơ bất ổn đã muốn trèo lên cao... Trở về tu luyện lại từ đầu đi, phải dùng sự quyết tâm mạnh hơn Mộ Dung Lượng mới được, hắn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên!
- Ngươi sai rồi, Mộ Dung còn không đạt đến Thiên Ngoại Thiên.
Sở Đại Chí cười nói.
Sở Ly liếc nhìn hắn một cái, cười một tiếng.
Vẻ mặt rất khinh bỉ, tiếng cười trào phúng khiến cho Sở Đại Chí cực căm giận, hắn ngậm miệng không muốn nói chuyện với hắn.
Chu Hàn Ca nói:
- Mộ Dung thực sự là cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?
- Thâm tàng bất lộ, các ngươi đều bị giấu diếm rất sâu, tâm kế như vậy xem ra đã có được ba phần tinh túy của phụ thân hắn.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Bằng vào tư chất của các ngươi, một năm hắn đã có thể vượt qua được các ngươi rồi!
- Mộ Dung nào có tư chất tốt như vậy chứ?
Hai người đều lắc đầu.
Bọn họ vẫn cùng nhau chơi đùa với Mộ Dung Lượng, biết rõ võ công của đối phương, tuy nói lợi hại, nhưng không lợi hại đến đâu.
- Không biết nên nói các ngươi ngốc, hay là nói hắn thông minh đây.
Sở Ly khoát tay một cái nói:
- Mặc kệ những chuyện cong cong thẳng thẳng này, cứ luyện võ công cho tốt là được rồi, các ngươi đi đi, đừng làm chậm trễ ta luyện công!
- Vậy cũng tốt.
Chu Hàn Ca ôm quyền một cái:
- Chúng ta cáo từ.
Sở Ly thiếu kiên nhẫn vung vung tay.
Hạ Vi vẫn gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly, đôi mắt sáng không chớp lấy một cái, muốn bắt giữ ánh mắt của Sở Ly.
Nhưng Sở Ly lại không nhìn nàng, làm cho một phen lửa giận của nàng không có chỗ phát tiết.
Cuối cùng Sở Ly cũng nhìn về phía nàng:
- Ngươi còn ở lại đây làm gì? Muốn làm ấm giường cho ta sao?
- Ngươi!
Hạ Vi khó có thể tin được trừng mắt lên, nàng không tin lời này là tự mình Sở Ly nói ra.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Tư chất kém, tính khí kém, dã tâm lại không nhỏ, thực sự là tự tìm phiền não!
- Ngươi... Ngươi...
Hạ Vi chỉ vào hắn, muốn rút kiếm ra đâm một cái, lại phát hiện ra kiếm không ở trên tay mình.
Nàng quay đầu đi rút kiếm, vọt thẳng ra bên ngoài tiểu viện.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí vội vã xông vào ôm quyền một cái với Sở Ly, sau đó lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài, đuổi kịp Hạ Vi.
Hạ Vi một hơi chạy đến rừng cây bình thường nàng hay luyện công, lại quay về phía một thân cây rồi bổ, sau khi bổ ra một kiếm nàng quát:
- Heo!
- Heo! Heo! Heo! Heo!
Hạ Vi nghiến răng nghiến lợi kêu lên, từng kiếm từng kiếm, rất nhanh đã chặt đứt một gốc cây tùng một người ôm không hết, cạch một tiếng, thân cây chậm rãi đổ xuống, rơi xuống đỉnh đầu bọn họ.
Ba người tránh ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vi ửng hồng, càng ngày càng xinh đẹp, hàm răng trắng bóng của nàng cắn chặt, lại oán hận nhìn về phía hai người rồi nói:
- Hắn chính là một con heo!
Hai người chần chờ do dự một chút.
Đôi mắt sáng của Hạ Vi trợn lên, hỏi:
- Các ngươi theo hắn sao?
- Không đúng không đúng!
Hai người vội vã xua tay, Chu Hàn Ca than thở:
- Nói thật, cho dù hắn là heo thì cũng là một con heo lợi hại.
Hạ Vi phốc một cái rồi bật cười, lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:
- Dù có lợi hại đến đâu cũng là một con heo!
Hai người bất đắc dĩ gật gù.
Hạ Vi hừ lạnh nói:
- Được rồi, các ngươi đi đi!
Chu Hàn Ca không yên lòng nói:
- Gia Cát Thiên hắn không phải là một người bình thường, đừng chấp nhặt với hắn.
- Đúng vậy, đúng vậy, hắn từ sáng đến tối đều trốn ở trong phòng luyện công, đầu óc rất không bình thường!
Sở Đại Chí vội vàng gật đầu hừ lạnh nói:
- Còn nói Mộ Dung là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hắn đúng là dám nói linh tinh!
Chu Hàn Ca cùng Hạ Vi liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
- Lẽ nào là thật sao?
Sở Đại Chí trợn mắt lên.
Hắn mặt lớn, con mắt nhỏ, lúc này trừng mắt lên thì lại có chút buồn cười.
- Được rồi, hắn đã bị phế bỏ, sẽ phải bắt đầu luyện lại từ đầu.
Hạ Vi hừ lạnh nói:
- Các ngươi cũng luyện cho tốt đi, đừng có để hắn đuổi theo.
- Nếu như hắn thực sự là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, vậy chúng ta không thể sánh bằng được với hắn, tư chất mạnh hơn quá nhiều so với chúng ta.
Chu Hàn Ca lắc đầu than thở:
- Chẳng qua ta cảm thấy Mộ Dung quá đáng, lúc trước ta cũng có cảm giác, không dám khẳng định mà thôi.
- Mộ Dung thực sự là cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?
Sở Đại Chí khó có thể tin được.
Hạ Vi bĩu môi:
- Sở sư huynh ngươi chính là một kẻ ngu si thật!
Sở Đại Chí nói:
- Không thể nào chứ?
- Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa!
Hạ Vi xoay người liền đi.
Bóng đêm mông lung, ánh trăng như nước.
Trong tiểu viện không có ánh đèn, ánh trăng chiếu lên trên mặt của Mộ Dung Thuần, hắn ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, ngón trỏ trái nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, không ngừng không nghỉ.
Mộ Dung Lượng sắc mặt tái nhợt ngồi ở phía đối diện hắn: