Mộ Dung Lượng hú lên một tiếng quái dị, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, điểm về phía mũi kiếm của Sở Ly.
Hai người còn lại cũng nhào lên, một người dùng quyền một người dùng chưởng, đều là cao thủ Tiên Thiên, Mộ Dung Lượng cũng là cao thủ Tiên Thiên.
Sở Ly tùy ý để bọn họ đánh trúng mình.
- Ầm! Ầm!
Hai người bay ngược ra ngoài.
Mũi kiếm của Mộ Dung Lượng va vào mũi kiếm của Sở Ly, trường kiếm tức thì tuột tay bay ra ngoài.
Mũi kiếm của Sở Ly chệch đi, đâm trúng đan điền của Mộ Dung Lượng.
- A...
Mộ Dung Lượng khó có thể tin được trợn mắt lên, thân thể lập tức cứng đờ.
Trường kiếm của Sở Ly dựng thẳng lên, giống như Mộ Dung Lượng tự làm cho bản thân mình xuyên lên kiếm vậy.
Sở Ly khẽ nhấc theo hắn, sau đó trường kiếm run lên.
Ở bụng của Mộ Dung Lượng có máu tươi bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
- Mộ Dung!
Hai người thất thanh kêu to.
Bọn họ không nghĩ tới Sở Ly lại hạ độc thủ như vậy, trường kiếm xuyên qua cái bụng, hầu như đã mất đi nửa cái mạng.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Không chết được đâu, ta chỉ phế bỏ võ công mà thôi, mang về xoa thuốc là được rồi!
Hắn xoay người rời đi.
Mộ Dung Lượng có tâm giết mình, hắn cũng sẽ không khách khí, không lấy tính mạng của đối phương mà chỉ phế võ công đã xem như là nhân từ rồi.
Huống hồ, hắn muốn hóa phức tạp thành đơn giản, trực tiếp ra quân, dẫn Mộ Dung Thuần ra, trực tiếp đánh bại Mộ Dung Thuần, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
- Gia Cát Thiên!
Chu Hàn Ca lớn tiếng quát.
Sở Đại Chí cũng trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn.
Hai người đang nâng Mộ Dung Lượng dậy, trong lòng thất kinh, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Sở Ly quay đầu nhìn bọn họ một chút, lắc đầu một cái rồi nói:
- Mộ Dung Lượng, ngươi dám nói ngươi không muốn giết ta không?
Sắc mặt Mộ Dung Lượng tái nhợt, oán độc trừng mắt nhìn hắn:
- Gia Cát Thiên, ngươi…
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Nửa đêm đánh lén, một tảng đá như thế, nếu như ta không tránh thoát đi thì đã bị đập thành thịt nát, hạ độc thủ như vậy, ta cũng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ta có cừu oán gì với ngươi?
- Gia Cát Thiên, chúng ta chỉ đùa giỡn mà thôi!
Chu Hàn Ca trầm giọng nói.
Sở Ly bật cười:
- Ngươi đùa giỡn, Sở Đại Chí cũng đùa giỡn, thế nhưng Mộ Dung Lượng không phải như vậy!
Hai người lắc đầu nói:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người!
Sở Ly thở dài, cười nói:
- Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, Mộ Dung Lượng, ngươi nói một câu đi!
-... Không sai, đúng là ta muốn giết ngươi!
Mộ Dung Lượng cắn răng, mạnh mẽ nói.
Sở Ly nói:
- Ta không đắc tội với ngươi chứ? Tại sao ngươi lại muốn giết ta?
- Bởi vì ngươi làm cho Phục Ngưu sơn mất mặt, không xứng làm thiếu chủ của Phục Ngưu sơn!
Mộ Dung Lượng cắn răng nói.
Sở Ly nói:
- Ngươi cảm thấy ta không xứng, là bởi vì ngươi xứng đáng làm thiếu chủ Phục Ngưu sơn, đúng không?
-... Không sai!
Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu thở dài:
- Thực sự là ngây thơ... Võ công của ngươi xem như đã bị phế bỏ, bắt đầu luyện lại từ đầu đi.
- Gia Cát Thiên, ta sẽ không tha cho ngươi!
Mộ Dung Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ly cười cợt:
- Ngươi không buông tha cho ta? Định tìm phụ thân ngươi tới sao?
- Phụ thân ta sẽ phế bỏ võ công của ngươi!
Mộ Dung Lượng cắn răng nói:
- Sẽ đánh gãy tứ chi của ngươi, làm cho ngươi triệt để trở thành một kẻ tàn phế!
Sở Ly bật cười:
- Như vậy trước tiên phải xem phụ thân có thể làm được hay không đã, bản lĩnh của Mộ Dung trưởng lão có người nói rất mạnh, ta rất muốn xem xem thế nào!
- Ngươi…
Mộ Dung Lượng nghiến răng nghiến lợi.
Sở Ly xoay người trở về, đóng cửa phòng lại.
Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí liếc mắt nhìn nhau, nhìn Mộ Dung Lượng còn đang chảy máu, cả hai vội vã nhấc đối phương lên rồi chạy đi.
Hai người nhấc Mộ Dung Lượng đến một gian tiểu viện, phá tan cửa rồi đi vào, lớn tiếng bắt chuyện nói:
- Mộ Dung trưởng lão, Mộ Dung trưởng lão!
Một hán tử trung niên đang từ từ luyện quyền ở trong viện, cánh hoa ở xung quanh theo quyền kình của hắn mà bay múa, xoay tròn, chập trùng.
Hắn gầy gò mà thon dài, cánh tay và chân rất nhỏ, giống như gập lại là có thể bẻ gẫy được vậy, hai mắt lấp lánh, chẳng khác nào có thể nhìn thấu được lòng người.
Hắn quét mắt nhìn Mộ Dung Lượng một chút, điểm ra mấy chỉ niêm phong máu đang chảy, sau đó thăm dò kinh mạch, lắc đầu một cái rồi nói:
- Đan điền bị phế, võ công mất rồi!
Mộ Dung Lượng vội hỏi:
- Phụ thân, có thể chữa khỏi được hay không?
- Không trị hết được.
Mộ Dung Thuần lắc đầu một cái rồi nói:
- Đan điền đã bị phá hoại đến mức rất triệt để, đây chính là cao thủ, ngươi đã đắc tội với người nào vậy?
Chu Hàn Ca nói:
- Mộ Dung trưởng lão, là thiếu chủ.
- Thiếu chủ Gia Cát Thiên?
Mộ Dung Thuần quay đầu nhìn hắn.
Chu Hàn Ca gật gù:
- Chúng ta muốn mai phục đánh hắn một trận, không nghĩ tới võ công của hắn lại lợi hại như vậy, một kiếm đã đâm thủng đan điền của Mộ Dung Đích, chúng ta không kịp cứu hắn!
- Thiếu chủ có tu vi như thế sao?
Mộ Dung Thuần cau mày nói.
Chu Hàn Ca nói:
- Chúng ta đánh hắn một chưởng, hắn cũng không thèm trốn tránh mà trực tiếp đánh bay chúng ta ra ngoài.
- Ai...
Mộ Dung Thuần lắc đầu nhìn Mộ Dung Lượng một cái rồi nói:
- Không biết ngọn nguồn đã làm bừa, lần này xem như là giáo huấn của ngươi.
- Phụ thân, võ công của ta!
Mộ Dung Lượng không cam lòng kêu lên:
- Võ công của ta làm sao bây giờ!
- Bắt đầu luyện lại từ đầu là được rồi.
Mộ Dung Thuần nói:
- Có cái gì mà ngạc nhiên cơ chứ, cứ tu dưỡng một tháng trước, chờ thương thế ở đan điền khôi phục lại bắt đầu tu luyện, lần này phải cố gắng bình tĩnh tu luyện, đừng có nhảy nhót thế này nữa!
- Phụ thân, lẽ nào người không báo thù cho ta sao?
Mộ Dung Lượng không cam lòng kêu lên:
- Ta cứ bị phế võ công như thế sao?
- Ngươi đắc tội với thiếu chủ, không giết ngươi đã coi như tốt lắm rồi!
Mộ Dung Thuần hừ lạnh nói:
- Báo thù? Chẳng lẽ ta phải động thủ với thiếu chủ sao? Ngươi đúng là quá ngu ngốc! Có một nhi tử như ngươi thực sự là mất mặt!
Mộ Dung Lượng nói:
- Lẽ nào ta bị phế võ công một cách vô ích sao?
- Vô ích thì sao, ai bảo ngươi ngu xuẩn chứ, đây chính là giáo huấn!
Mộ Dung Thuần lắc đầu nói:
- Được rồi, Hàn Ca, Đại Chí, các ngươi trở về đi thôi, sau này nên nhớ không được chọc vào thiếu chủ nữa!
- Vâng.
Hai người ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng Mộ Dung Thuần ra vẻ hòa khí, thế nhưng bọn họ đứng ở trước mặt hắn luôn có cảm giác bó tay bó chân, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Chờ hai người rời đi, Mộ Dung Thuần lắc đầu nhìn Mộ Dung Lượng, chỉ chỉ vào hắn rồi nói:
- Ngươi ấy, lại bị người ta phế bỏ võ công, quá mất mặt!
- Ta nào nghĩ đến Gia Cát Thiên lợi hại như vậy chứ?
- Nhưng ngươi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà!
Mộ Dung Thuần tức giận nói:
- Nếu như là cao thủ Tiên Thiên, như vậy còn có thể thông cảm được, lẽ nào ngươi vẫn giả dạng làm cao thủ Tiên Thiên, đã coi mình là cao thủ Tiên Thiên thật sao?
- Phụ thân, kiếm pháp của Gia Cát Thiên quá nhanh, ta không phản ứng kịp được.
Mộ Dung Lượng lắc đầu, cắn răng oán hận nói:
- Lúc ta muốn dùng hết toàn lực thì đã trúng kiếm!
- Nhanh như vậy sao?
Mộ Dung Thuần cau mày trầm ngâm.
Mộ Dung Lượng nói:
- Ta cảm thấy phụ thân cũng chưa chắc đã có thể đánh bại được hắn.
- Sao?
Mộ Dung Thuần nhíu mày càng sâu hơn.
Mộ Dung Lượng nói:
- Không phải ta đang khuyếch đại, là thật, kiếm của hắn quá nhanh!
- Nói như vậy là hắn muốn chọc giận ta, làm cho ta giao thủ với hắn sao?
Mộ Dung Thuần chậm rãi gật đầu nói:
- Nếu như đánh bại ta thì sẽ một tiếng hót lên làm kinh người, hắn sẽ ngồi vững vàng trên vị trí thiếu chủ này.
Mộ Dung Lượng kinh ngạc:
- Hắn đang nhằm vào phụ thân sao?
- Đúng là không thể coi thường người thiếu chủ này được.
Mộ Dung Thuần vuốt cằm cười nói:
- Có chút ý tứ.
- Phụ thân, người như vậy nên trực tiếp giết, tránh cho có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Mộ Dung Lượng nói.
Mộ Dung Thuần lắc đầu một cái rồi nói:
- Tạm thời vẫn chưa thể giết hắn, bằng không mọi người đều biết là ta đã hạ thủ, dù sao ân oán của các ngươi rất lớn.