Hắn chẳng khác một cơn gió ra khỏi Phục Ngưu sơn, một đường bay nhanh, khi đêm đến đã tới Thần Đô, lại đi thẳng tới một tòa dinh thự.
Đây là một tòa nhà bình thường, xem ra không khác biệt gì so với xung quanh, áo cơm không lo, nhưng cũng không đủ phú quý.
Sau khi đi vào, bỗng nhiên là một phen thiên địa khác.
Nước chảy cầu nhỏ, cổ kính tĩnh mịch, những ngọn giả sơn trùng điệp, toàn bộ tòa nhà chính là một lâm viên được trang trí trang nhã mà lại u tĩnh, rất độc đáo. Khiến cho Kiều Tam không đành lòng đặt chân lên, sợ phá hoại sự u tĩnh và bình yên của tiểu viện này.
Hắn được một lão giả tóc trắng xoá dẫn tới phòng khách.
Tiến vào phòng khách, một người nam tử trung niên cao lớn khôi ngô đang bưng chén trà khẽ uống, ánh mắt lãnh đạm đánh giá hắn, nhìn kỹ, dường như muốn nhìn thấu hắn vậy.
- Kiều Tam bái kiến Lưu gia.
Kiều Tam ôm quyền hành lễ, cung kính nói.
Lưu Xuyên thả chén trà xuống, từ tốn nói:
- Kiều Tam, đã có mấy năm không gặp rồi đúng không?
- Vâng, Lưu gia.
Kiều Tam ôm quyền cung kính nói:
- Đã được ba năm.
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Xuyên nói:
- Bị lão gia nhà ngươi ném ra ngoài sao?
Kiều Tam lắc đầu cười nói:
- Lưu gia, hiện tại ta theo hầu thiếu chủ.
- A, là thăng quan hả.
Lưu Xuyên híp mắt cười nói:
- Như vậy ta phải chúc mừng ngươi rồi.
- Không sánh được với Lưu gia thăng chức mà.
Kiều Tam vội vã cười nói:
- Lưu gia thăng nhiệm Bách phu trưởng, quả thực là chuyện vui lớn, lão gia và thiếu chủ đều rất cao hứng, còn say một lần đó.
Lưu Xuyên híp mắt cười nói:
- Gia Cát huynh gần đây thế nào rồi, có phải lại cưới thêm tiểu cô nương nào đó hay không?
- Không có không có.
Kiều Tam lắc đầu:
- Gần đây lão gia luyện công có điều ngộ ra, cho nên đang bế quan, hiện tại là thiếu chủ chủ sự.
- Ồ, Gia Cát Thiên sao?
Lưu Xuyên thở dài nói:
- Tên tiểu tử này cũng đã trưởng thành rồi... Lần này ngươi đến có chuyện gì?
Kiều Tam thầm kêu lợi hại, mấy câu nói đã thăm dò tình huống của Phục Ngưu sơn, có khả năng đang khảo nghiệm xem bản thân hắn có nói thật hay không, những Bí vệ phủ này không có một người nào là dễ gạt, mỗi người đều rất tinh minh lợi hại.
- Lưu gia, ta muốn hỏi tình hình về Thái Hoa cốc.
- Thái Hoa cốc?
Lưu Xuyên nhíu mày một cái rồi hỏi lại:
- Là Thái Hoa cốc sao?
- Là nơi mà tất cả đệ tử đều là nữ nhân đó.
Kiều Tam vội nói.
- Ồ...
Lưu Xuyên lắc đầu nói:
- Là tông phái nhị lưu kia đúng không?
- Đúng thế.
Kiều Tam vội vàng gật đầu cười nói:
- Trí nhớ của Lưu gia rất tốt, đúng là một tông phái nhị lưu.
- Ở nơi nào?
Lưu Xuyên nói.
- Dường như là ở Sùng Minh đường, có điều hiện tại cũng không ai biết rốt cuộc Thái Hoa cốc ở nơi nào, vì lẽ đó cũng chưa chắc chắn là bọn họ ở trong Sùng Minh đường.
Kiều Tam cười nói.
Lưu Xuyên nhíu mày:
- Sùng Minh đường... là đường của phủ Dật Quốc công đúng không?
- Đúng rồi.
Kiều Tam vội vàng gật đầu.
Lưu Xuyên trầm ngâm không nói, đăm chiêu.
Kiều Tam không biết hắn làm vậy là có ý gì, nhưng không dám quấy nhiễu mà cẩn thận từng li từng tí một nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Lưu Xuyên ngồi thẳng lên, nghiêm mặt nói:
- Kiều Tam, ngươi nên nói thật với ta, ngươi hỏi thăm Thái Hoa cốc để làm gì?
Kiều Tam cười ha hả nói:
- Không dám lừa dối Lưu gia, thiếu chủ và cốc chủ Thái Hoa cốc có chút liên quan, muốn tìm được các nàng, gặp mặt Mai Ngạo Sương một lần.
- Gia Cát Thiên coi trọng người ta sao?
Lưu Xuyên hừ lạnh nói.
Kiều Tam cười nói:
- Lưu gia anh minh.
Lưu Xuyên cau mày không nói.
Kiều Tam kinh ngạc nhìn về phía Lưu Xuyên.
Chỉ là một Thái Hoa cốc mà thôi, môn phái nhị lưu, cho dù Mai Ngạo Sương là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, lại là mỹ nhân tuyệt sắc thì cũng không được lọt vào trong mắt của Bách phu trưởng Bí vệ phủ chứ? Làm sao phản ứng của Lưu Xuyên lại kỳ quái như vậy?
Một lát sau, Kiều Tam nhẹ giọng kêu lên:
- Lưu gia?
Hắn thấy Lưu Xuyên ngơ ngác xuất thần, cũng chưa tỉnh lại, đang đờ người ra.
- Ừm.
Lưu Xuyên quét mắt nhìn hắn một chút:
- Ngươi trở về nói với Gia Cát Thiên, bảo hắn thu lại những tâm tư kia đi, không nên đi trêu chọc Thái Hoa cốc.
Kiều Tam càng kỳ quái hơn, cho nên vội nói:
- Lưu gia, xin ngài chỉ điểm!
Lưu Xuyên thở dài một hơi, lắc đầu một cái rồi nói:
- Thái Hoa cốc này có chút liên quan với Sở Bách phu trưởng.
- Sở Bách phu trưởng?
Kiều Tam kinh ngạc nói:
- Bách phu trưởng của Bí vệ phủ sao?
- Hừm, Bách phu trưởng mới tấn cấp.
Lưu Xuyên khoát tay một cái rồi nói:
- Nói chung, nếu như Gia Cát Thiên không muốn gặp xui xẻo thì đừng có đi chọc vào Thái Hoa cốc này... Gần đây có tin tức nói, Tuyệt Vân bảo cấp đã rơi vào trên tay Thái Hoa cốc, không phải là Gia Cát Thiên giở trò chứ?
- Cái này...
Kiều Tam chần chờ một chút, không biết có nên thừa nhận hay không.
Lưu Xuyên hừ lạnh nói:
- Nếu như Gia Cát Thiên thức thời thì lập tức đàng hoàng lại, đừng tiếp tục làm xằng làm bậy nữa!
Kiều Tam cười cười lấy lòng, lại nói:
- Lưu gia, vị Bách phu trưởng mới tấn cấp này lợi hại như vậy, làm cho Lưu gia ngài kiêng kỵ như vậy hay sao?
- Hừ!
Lưu Xuyên lườm hắn một cái:
- Sao nào, Kiều Tam ngươi muốn giở trò khích tướng với ta hay sao?
Kiều Tam vội vã khoát tay nói:
- Không dám không dám, tiểu nhân tuyệt đối không dám!
Lưu Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Không phải là ta sợ hắn, là kiêng kỵ giao tình giữa các đồng liêu với nhau, nếu như bởi vì các ngươi mà không để ý tới mặt mũi thì sẽ không đáng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu đã thấy, há không phải sẽ xấu hổ hay sao?
- Vâng.
Kiều Tam vội vàng gật đầu.
Lưu Xuyên nói:
- Nếu như môn phái khác động vào các ngươi, ta sẽ bàng quan đứng nhìn hay sao?
- Dương nhiên Lưu gia ngài sẽ không rồi!
Kiều Tam vội nói.
Hắn đã biết sơ lược về giao tình của Lưu Xuyên và sơn chủ, biết sơn chủ xem như là cơ sở ngầm của Lưu Xuyên, cũng nhận được một ít tin tức từ chỗ của Lưu Xuyên.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, có khả năng cũng có mấy phần tình bằng hữu, căn bản hay là giao dịch lợi ích mà thôi.
Lưu Xuyên nói:
- Vị Bách phu trưởng mới tấn cấp này trẻ tuổi nóng tính, lại rất bênh vực người nhà, nếu như Gia Cát Thiên thực sự ra tay đối với Thái Hoa cốc, nhất định hắn sẽ thu thập Phục Ngưu sơn, các ngươi cứ chờ ngày đó đi!
- Khà khà, không phải chúng ta có Lưu gia ngài hay sao?
Kiều Tam vội vã cười nói.
Lưu Xuyên lạnh nhạt nói:
- Kiều Tam ngươi nên hiểu rõ, mặc dù ta ra mặt thay các ngươi, thì chuyện có thể làm được cũng có hạn, đều là Bí vệ của Bí vệ phủ, không thể tự giết lẫn nhau. Cho nên chiếu theo quy củ, các ngươi chủ động khiêu khích động thủ, cho dù ta ra mặt bảo đảm các ngươi thì cũng không có cách nào giữ được tính mạng cho các ngươi, đến lúc đó lấy một kẻ ra thế mạng, như vậy người nào thích hợp nhảy ra thế mạng nhất đây?
- Ha ha...
Sắc mặt của Kiều Tam có chút thay đổi.
Lưu Xuyên hừ một tiếng:
- Ta thấy ngươi là kẻ thích hợp nhất!
Kiều Tam vội hỏi:
- Lưu gia thật biết nói đùa!
- Nếu như các ngươi không thu tay lại, như vậy sẽ không phải là chuyện đùa nữa đâu.
Lưu gia lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một chút rồi nói:
- Lão gia nhà các ngươi bế quan, không có tác dụng đối với ta, nếu tiểu tử Gia Cát Thiên kia làm xằng làm bậy, như vậy ta sẽ không ra mặt thay cho các ngươi, tùy ý để Sở Bách phu trưởng thu thập các ngươi!
- Vị Sở Bách phu trưởng này rất lợi hại hay sao?
Kiều Tam vội hỏi.
Lưu Xuyên nói:
- Hắn các ngươi đã nghe nói qua thanh danh của hắn, Sở Ly, vốn là tổng quản của phủ Dật Quốc công.
- Sở Ly...
Kiều Tam suy nghĩ một chút, vỗ đùi nói:
- Hóa ra là hắn!
Lưu Xuyên như cười mà không phải cười hỏi:
- Đã biết tên này lợi hại thế nào chưa?
Kiều Tam cười nói:
- Đúng là một nhân vật lợi hại, không kém thiếu chủ!
Lưu Xuyên nở nụ cười ha hả.
Kiều Tam cười theo hai tiếng.
Lưu Xuyên nhìn Kiều Tam, không nhịn được cười hai tiếng.
Kiều Tam có chút lúng túng nhìn hắn.
Lưu Xuyên cười nói:
- Ngươi cũng thật sự dám nói ra lời này, không kém Gia Cát Thiên? Ha ha!
Kiều Tam nói:
- Thiếu chủ thiên tư ngút trời, người bình thường không sánh được, Sở Ly này còn có thể miễn cưỡng so sánh được với thiếu chủ.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ thở dài:
- Ở trong mắt ngươi, thiếu chủ nhà ngươi lợi hại như vậy sao?
- Đó là đương nhiên!
Kiều Tam ra vẻ đương nhiên nói:
- Dùng tuổi tác của thiếu chủ, có mấy người có thể trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên được chứ?
- A, như vậy cũng đúng.
Lưu Xuyên nhẹ gật đầu:
- Quả thực tư chất của Gia Cát Thiên không tầm thường, được rồi, ta chẳng muốn phí lời cùng ngươi nữa, nói chung ta chỉ có một câu nói, đừng có đi chọc Thái Hoa cốc, sắc trời không còn sớm, nhanh đi về đi.
- Như vậy vị trí của Thái Hoa cốc...
- Ta chẳng muốn quan tâm tới chuyện hư hỏng của các ngươi.
Lưu Xuyên thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên.
Trong lòng Kiều Tam thầm mắng, trên mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ, có chút tội nghiệp nhìn hắn.