Cũng không phải là vì nguyên nhân hắn có được nó quá dễ dàng, mà là bộ võ học này tạo ra cho hắn vài phần cảm giác cổ quái, cũng không có được loại cảm giác tinh vi ảo diệu, cảm giác đường hoàng to lớn mà lại để lộ ra một cỗ khí tức kỳ dị, rất là khó nói.
Hắn rất tin tưởng cảm giác của mình, bởi vì Đại Viên Kính Trí cho nên trực giác của hắn nhạy cảm hơn xa người bình thường.
Hắn không tùy tiện tu luyện quyển bí kíp này mà nhìn chằm chằm vào trong quyển bí kíp này, muốn tìm tòi nghiên cứu ra hư thực.
Dưới Đại Viên Kính Trí, hắn đã thấy rõ mỗi một chỗ rất nhỏ trên quyển sách, thậm chí còn nhìn thấu trong ngoài, mỗi một sợi tơ cũng đều thấy rõ.
Hắn có thể nhìn ra được thật giả, quyển sách lụa này quả thực có tuổi tác rất lâu, cũng không phải là hậu nhân nhuộm dần mà thành, cũng không phải là ngụy tạo cũ kỹ.
Một lát sau, hắn đã kết luận, quyển sách lụa này đã có mấy trăm năm lịch sử.
Nhưng mà quyển sách cổ có mấy trăm năm này, quả thực võ công rất là cổ quái.
Nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng hắn chỉ có thể thử tu luyện một lần.
Nội lực dọc theo tâm pháp của nó mà thôi động, lại không có động tĩnh gì cả, trải qua một chu thiên, không có chút phản ứng nào, không tìm được đường vào, đây là chuyện lần đầu hắn gặp phải.
Từ sau khi hắn tự học thành Đại Viên Kính Trí tới nay, ngộ tính kinh người, phàm là võ học, đa phần là vừa học đã biết, nước chảy thành sông, liếc mắt là có thể khám phá được chỗ ảo diệu.
Bộ tâm pháp này cũng không tệ, kỳ quái, nếu nói không cao minh thì lại có chút kỳ diệu ẩn ở trong đó, nếu nói cao minh thì lại có cái gì đó không đúng, hình như có một tầng sương mù che khuất, dù làm như thế nào cũng không nhìn thấu được, khiến cho trong lòng Sở Ly ngứa ngáy lại có thêm chút cảnh giác.
Hắn đột nhiên biến mất ở bên trong tiểu viện.
Sau một khắc hắn đã xuất hiện ở trong một gian tiểu viện của Cảnh Vương phủ, ho nhẹ một tiếng.
Lục Ngọc Dung đẩy cửa sổ ra, để lộ ra khuôn mặt ngọc trong suốt trong sáng.
Nàng đang luyện công, giống như một pho tượng ngọc, đôi mắt sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại đen bóng bức người, giống như có khả năng nhìn thấu tâm tư của người ta vậy.
- Chuyện gì?
Nàng khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nhìn về phía Sở Ly.
Đã là lúc nào rồi chứ, đã là nửa đêm về sáng, Sở Ly lại tùy tiện tới chơi, người khác còn tưởng rằng hai người có gian tình gì, khi đó sẽ rước tới lời đàm tiếu.
Nàng xem sắc mặt của Sở Ly đã biết có chuyện quan trọng.
Sở Ly đẩy cửa phòng ra rồi đi vào.
Vừa bước vào trong nhà, mùi thơm lạnh nhạt bay vào trong mũi, thấm vào ruột gan, trong phòng bố trí thanh lịch, hòa hợp với khí chất của nàng.
Nàng mặc áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc xõa ra, vừa đen vừa sáng, như được một tầng khói bao phủ, gương mặt trong suốt trong sáng của nàng tản ra ánh sáng ôn hòa, không giống như là ngọc trắng.
Nàng ăn mặc y phục tùy ý như vậy lại đột nhiên sinh ra vài phần quyến rũ, thiếu đi vài phần lạnh lẽo, khí chất phong tình vạn chủng như tràn ngập trong căn phòng này vậy.
Lục Ngọc Dung ngồi vào ghế bành, lạnh nhạt nhìn về phía hắn:
- Hơn nửa đêm tới đây, có chuyện gì không thể để ngày mai rồi hãy nói sao?
Sở Ly móc ra Tuyệt Vân bảo cấp từ trong tay áo, đưa cho nàng rồi nói:
Đôi mắt sáng lập tức ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Sở Ly nói:
- Ta mới vừa có được, đưa cho ngươi xem một chút, cũng coi như tuân thủ hứa hẹn chứ?
Lục Ngọc Dung liếc mắt nhìn hắn.
Hắn là người một lời tín như vàng, lại hay dùng một chút thủ đoạn nhỏ, nhân cơ hội nói điều kiện, dễ dàng hết lòng tuân thủ hứa hẹn như vậy rất là kỳ lạ, nhất định đã có chuyện không giống tầm thường xảy ra, bằng không cũng sẽ không muộn như thế mà lại tới tìm nàng.
Nàng cúi đầu lật xem một lần, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Sở Ly nói:
- Lần này cũng là chó ngáp phải ruồi mà thôi, ta tự mình qua Thu Phong trại điều tra, men theo hung thủ tìm được Cao Cương bang, Cao Cương bang diệt Thu Phong trại cũng là bởi vì quyển bí kíp này, mà lúc ta đi, Cao Cương bang đang bị Hạo Nhiên tông tiêu diệt, ta nhân cơ hội cầm quyển bí kíp này về.
- Hạo Nhiên tông…
Lục Ngọc Dung nói:
- Coi như là môn phái nhị lưu, tin tức của bọn họ rất linh thông, chỉ là cuối cùng cũng chỉ may áo cho người khác!
Sở Ly cười nói:
- Có khe hở, may mắn có được bí kíp này mà thôi.
- Tuyệt Vân bảo cấp, không ngờ lại không đáng giá như thế?
Lục Ngọc Dung lắc đầu thở dài nói:
- Chung quy ta vẫn có cảm giác có vài phần không chân thật.
- Ta cũng có cảm giác như vậy.
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nhíu mày suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
Sở Ly nói:
- Ta nghĩ quyển bí kíp này là giả.
-... Ngươi cũng có cảm giác như vậy sao?
Lục Ngọc Dung nhìn về phía hắn:
- Chẳng lẽ ngươi cầm một quyển bí kíp giả tới lừa gạt ta?
- Ta không rảnh rỗi như vậy!
Sở Ly tức giận:
- Nếu như ta không muốn để cho ngươi xem, nói thẳng là không có là được, cầm quyển bí kíp này tới lừa ngươi làm gì chứ?
Lục Ngọc Dung che miệng cười khẽ.
Nàng chậm rãi thu hồi nụ cười, than thở:
- Xem ra Tuyệt Vân bảo cấp này quả nhiên có chỗ cổ quái!
Sở Ly nói:
- Thực sự là một âm mưu? Cái tròng hay sao?
Lục Ngọc Dung cúi đầu lật một lần, than thở:
- Chỉ tốt ở bề ngoài, rất khó kết luận là thật hay là giả, thường thường người có được bí kíp nhất định sẽ thử tu luyện, không luyện được thì sẽ hoài nghi mình thiếu tư chất, thiếu ngộ tính.
Sở Ly nói:
- Người sáng chế ra tâm pháp này cũng không phải là người bình thường, hơn nữa đã thử bí kíp cũng được mấy trăm năm, quả nhiên là nhọc công!
- Đúng thế, đây đúng là bản thật.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Ngươi nói xem liệu nó có thể thực sự là một quyển tâm pháp cao thâm hay không, hai người chúng ta cũng không nhìn ra được, cho nên mới bỏ lỡ như thế!
Sở Ly cười nói:
- Vậy ngươi thử luyện một chút xem xem.
Lục Ngọc Dung khẽ cười một tiếng:
- Vạn nhất thực sự luyện được cái gì đó, vạn nhất người cầm quyển bí kíp này ra lừa mọi người cũng không nghĩ tới đây là một quyển tâm pháp cao thâm thì sao? Liệu sẽ có khả năng này hay không?
- Rất có thể.
Sở Ly cười rộ lên ha hả.
Như vậy cần vận khí kinh thiên động địa tới cỡ nào thì mới có thể gặp được loại chuyện này, suy nghĩ của Lục Ngọc Dung cũng thật là kỳ lạ.
- Được rồi, ta sẽ luyện một chút thử xem.
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Dù sao cũng nhàn rỗi, gần đây ta cũng không có gì chuyện làm.
- Giải quyết nhanh một chút! Mãi mới yên tĩnh được một chút, hôm nay xem ra lại có sóng gió nổi lên, không có được một chút thời gian yên tĩnh nào cả.
Sở Ly nói:
- Thực lực của phủ Tể Quốc Công ra làm sao?
- Thu Phong trại là thế lực trong cảnh nội của phủ Tể Quốc Công sao?
Lục Ngọc Dung nói:
- Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, rất ít có xung đột gì cả.
- Như vậy xem ra, thực lực không tầm thường.
Sở Ly gật đầu.
Lục Ngọc Dung liếc mắt nhìn hắn, cũng không phủ nhận.
Thực lực của phủ Tể Quốc Công hơn xa phủ Dật Quốc công trước đây, mặc dù kém phủ Nhân Quốc Công một bậc, thế nhưng lại không nhiều lắm, sở dĩ hai bên sợ ném chuột vỡ đồ, cho nên mới khắc chế như vậy.
Trong các phủ Quốc công cũng như nước với lửa vậy, hầu như không thể nào hòa bình ở chung được, chung quy vẫn sẽ có một chút tranh chấp và ma sát, đánh một chút cũng rất bình thường.
Lục Ngọc Dung nói:
- Các ngươi phải chuyển án cho phủ Tể Quốc Công sao? Có cao thủ Tiên Thiên đúng không?
Y theo kinh nghiệm của nàng, chỉ cần là án dính đến diệt phái, thường thường sẽ có cao thủ Tiên Thiên.
- Có cao thủ Tiên Thiên.
Sở Ly gật đầu.
Khuôn mặt của Lục Ngọc Dung trầm xuống:
- Có cao thủ Tiên Thiên sẽ là án của phủ Quốc Công, Bí vệ phủ các ngươi muốn làm gì?
Sở Ly nói:
- Chỉ sợ phủ Quốc Công bất chính, muốn lấy bí kíp.
- Ngươi cũng đã quá coi thường phủ Quốc Công rồi!
Lục Ngọc Dung cười lạnh nói:
- Dầu gì cũng phải bẩm lên trên, về phần bí kíp, nhiều lắm chỉ chép một bản mà thôi, sẽ không độc chiếm!
Sở Ly bật cười:
- Như vậy còn chưa đủ sao?
- Sở Ly, ngươi nên hiểu rõ, một ngày Bí vệ phủ nhúng tay loạn vào thì phủ Quốc Công tuyệt đối sẽ không khách khí với Bí vệ phủ.
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:
- Đừng nói là ngươi, cho dù là Phó Mộng Sơn tự mình nhúng tay vào thì phủ Tể Quốc Công cũng sẽ lột xuống một lớp da của hắn!
Sở Ly nói:
- Ta không phái người qua đó.
- Như vậy là tốt nhất.
Sắc mặt của Lục Ngọc Dung hơi hòa hoãn.
- Nhưng ta chuẩn bị phái người qua đó.
Sở Ly nói.
Sắc mặt của Lục Ngọc Dung lại trở nên âm trầm, có chút bất thiện nhìn chằm chằm vào hắn.