Hai từ này bây giờ chính là tử huyệt của hắn, một chỉ là trúng.
Tất cả khổ cực và cố gắng của hắn đều là cảnh giới Thiên Thần.
Lúc này nghe được bản Tuyệt Vân bảo cấp này dính đến đại huyền bí của cảnh giới Thiên Thần, tim hắn tức thì đập thình thịch, nhịp tim đập tăng nhanh.
Hắn lại lập tức lắc đầu, khôi phục lý trí.
Nếu thật sự là như vậy, Tuyệt Vân lão tổ cũng trở thành cao thủ Thiên Thần, Tuyệt Vân kiếm khách cũng là cao thủ Thiên Thần rồi.
Nếu là cao thủ Thiên Thần, vậy còn ẩn cư cái gì nữ, không cần ẩn cư cũng không ai dám chọc vào hắn kia mà.
Vì lẽ đó đại huyền bí của Thiên Thần cảnh giới, cho dù thực sự là huyền bí thì e rằng cũng không có tác dụng gì đối với việc trở thành Thiên Thần, mình nên đi con đường của mình thì hơn, không nên phân tâm.
Lại nói, nếu như nó là mưu đồ của người khác, có phải là có người ở ngoài thao túng hay không hắn không quản được nhiều như vậy. Đây là chuyện mà Hoàng thượng nên quan tâm, mình chỉ cần quản tốt mình là được.
Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn lần nữa khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, mỉm cười nói:
- Xem ra đúng là thứ tốt, Tần lão có động tâm hay không?
Tần Tấn xua tay cười ha hả nói:
- Ta chỉ có một bộ xương già, cho dù đạt được bí kíp thì làm sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể ném đi tâm pháp của mình, cải luyện tâm pháp kia hay sao? Như vậy không phải là tự mình tìm khổ hay sao.
Sở Ly cười nói:
- Lời này của Tần lão không thật rồi.
Có câu nói gọi là người càng già càng không chịu nhận mình già, huống hồ chuyện liên quan đến cảnh giới Thiên Thần, nếu thực sự có thể đạt tới cảnh giới Thiên Thần, tuổi thọ tăng nhiều, Tần Tấn há có thể không động tâm cơ chứ?
Tần Tấn bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, không gạt được Bách phu trưởng... Có điều lão phu rất thỏa mãn, có thể khôi phục lại được võ công, trở lại Bí vệ phủ, đây đã là những ngày tốt đẹp nhất trong mấy chục năm trở lại đây, còn nói tới Tuyệt Vân bảo cấp, đương nhiên cũng muốn lấy được, thế nhưng ta biết phân lượng của mình, căn bản không thể hoàn thành được chuyện này!
Sở Ly nói:
- Ta đoán Tuyệt Vân bảo cấp vừa ra, thiên hạ sẽ không bình tĩnh, tìm người tra chuyện này nhiều hơn một chút, nhân mạch của ngươi còn có thể sử dụng được không?
Tần Tấn gật gù:
- Đa số lão gia hoả còn chưa chết.
Hắn bị phế bỏ võ công còn chưa chết, mà những người kia lại có võ công không kém, cho nên càng không dễ dàng chết, ngoại trừ bất ngờ bỏ mình ra, đại đa số còn rất tráng kiện.
- Chúng ta phải tạo ra một chiếc võng lớn.
Sở Ly nói.
Tần Tấn chậm rãi nói:
- Ta hiểu rõ!
Ở bên trong Bí vệ phủ, muốn lập công thì cần mạng lưới liên lạc của chính mình, tin tức linh thông, lại kết hợp lại với tin tức của Bí vệ phủ, khi đó mới có thể dẫn trước với người khác, bằng không chỉ dựa vào tin tức bên trong phủ, rất khó để nắm bắt được tiếng gió, lập được đại công.
Sở Ly trẻ tuổi như vậy đã trở thành Bách phu trưởng, đương nhiên sẽ muốn giữ vững tư thế này, nếu không sẽ bị người đến sau giẫm để leo lên, tuyệt không cam lòng, Tần Tấn hiểu rõ chuyện mà Sở Ly bức thiết cho nên hắn đã âm thầm liên hệ ở trong bóng tối.
Sở Ly nói:
- Phủ Quốc Công, Giang Xuyên minh, tin tức về bọn họ cũng đồng thời đến, hai ngày nữa ta sẽ dẫn kiến tới cho ngươi.
- Vâng.
Tần Tấn trầm giọng nói.
Sở Ly vung vung tay:
- Nên thu thập tin tức về Tuyệt Vân bảo cấp nhiều một chút, xem có thể tham gia náo nhiệt một chút hay không.
-... Vâng.
Tần Tấn không đồng ý nhúng chân vào vũng nước đục này, nước quá sâu, rất dễ hao binh tổn tướng, nhưng hắn thấy Bách phu trưởng trẻ tuổi nóng tính, không hẳn đã có thể nghe lọt, cho nên ít nói thì tốt hơn.
Hắn nhìn Tần Tấn đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến âm thanh của Dương Tông Văn:
- Bách phu trưởng.
- Đi vào đi.
Sở Ly thả chén trà xuống.
Dương Tông Văn đi vào, ôm quyền một cái rồi nói:
- Vụ án liên quan tới Thu Phong trại, ta điều tra ra.
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Không phải là do Chu Linh Phong làm ra chứ?
- Không phải Chu Linh Phong.
Dương Tông Văn lắc đầu nói:
- Dường như không phải một người gây nên, là một bang phái nào đó, có khả năng là ân oán giữa các bang phái với nhau.
- Diệt toàn bộ trại, quả thực là đáng trách.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Thu Phong trại không phải là trại lớn gì, cho nên kẻ thù cũng không đến nỗi mạnh như vậy.
- Vâng.
Dương Tông Văn nói:
- Căn cứ vào ghi chép, vết thương trí mạng của bọn họ có đao, có kiếm, còn có chưởng kình và quyền kình, võ công của hung thủ chênh lệch không đồng đều, hẳn là bang phái.
Sở Ly cau mày nói:
- Bang phái...
- Trong chuyện này đã liên quan đến cao thủ Tiên Thiên, vì lẽ đó sẽ thuộc về phủ Quốc Công quản.
Dương Tông Văn nói:
- Là ở cảnh nội của phủ Tể Quốc Công, Bí vệ phủ chúng ta không thể nhúng tay vào được.
Sở Ly trầm ngâm:
- Phủ Tể Quốc Công... cũng thật là phiền phức.
Phủ Tể Quốc Công ở trong Tể Nhân đường, liền với phủ Nhân Quốc Công.
Quan hệ của phủ Quốc Công và triều đình vẫn rất vi diệu, dính đến chuyện như vậy, triều đình không thể nhúng tay loạn vào, nếu không bị tổ chế quan thúc, cho dù phủ Quốc Công phế bỏ người ta thì triều đình cũng không có gì để nói.
Dương Tông Văn nói:
- Người của chúng ta không thể tới xem, bên kia đã bị phủ Quốc Công khống chế rồi.
- Ừm...
Sở Ly nói:
- Cách nơi này một ngàn dặm, đúng không?
- Vâng.
Dương Tông Văn gật đầu.
- Ta sẽ tự mình đi xem xem.
Sở Ly nói.
Dương Tông Văn nói:
- Như vậy Bách phu trưởng phải cẩn thận, bên phủ Tể Quốc Công đề phòng nghiêm ngặt, không để cho người khác tới gần, huống hồ thực lực của phủ Tể Quốc Công mạnh mẽ, bá đạo quen rồi.
- Ta qua đó một mình là được rồi, các ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm vào chuyện này cho ta.
Sở Ly nói.
- Vâng.
Dương Tông Văn nói.
Hắn rất tự tin đối với khinh công của Bách phu trưởng, tự mình đi, không ai có thể đuổi theo được với đối phương.
Một vầng trăng treo ở trên bầu trời cao cao, bóng đêm nồng nặc âm trầm, tất cả mọi thứ chung quanh trở nên yên tĩnh.
Sở Ly dừng lại ở trước một sơn trại hoang vu.
Sơn trại vừa mới bị diệt mấy ngày mà lại làm cho người ta có cảm giác như đã đổ nát thê lương được mấy trăm năm, đâu đâu cũng có dấu vết lửa thiêu, sau khi hung thủ diệt sơn trại đã ném ra một cây đuốc.
Dù sao cũng là thiêu núi, không thể đốt khô tất cả, thi thể còn đang cháy thì mới bị người ta phát hiện ra thảm án lần này, cho nên triều đình mới có thể phái người tới đây.
Vụ án lớn như vậy, sao Bí vệ phủ có thể không nhận được tin tức cơ chứ?
Bí vệ phủ phải chịu hai tầng trách nhiệm, một là khi triều đình vô lực phá án thì phải tham gia, phá tan vụ án, một cái khác là thẩm tra biểu hiện của quan lại triều đình trong lúc tra án, có hạng người tham độc thì lập tức bắt về.
Đáng tiếc một khi xác định có cao thủ Tiên Thiên, vụ án lập tức được chuyển cho phủ Quốc Công, triều đình chỉ có thể xem thêm, không quyền xử trí, Bí vệ phủ cũng không thể tham gia vào trong đó.
Bóng đêm như nước, Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát bên dưới, tất cả mọi thứ bên trong trăm dặm đều không có chỗ che thân.
Trong sơn trại trống rỗng, tất cả thứ có thể cung cấp manh mối đều bị lấy đi.
Thân thể của Sở Ly lóe lên, xuất hiện ở dưới một khối đá lớn, tìm được một đoạn đao gãy dài nửa thước.
Lại nhẹ nhàng ấn một cái, chưởng lực làm cho đoản kiếm chém sắt như chém bùn run run.
Sau đó, thân thể hắn không ngừng lập lòe, đông một cái, tây một cái, tìm được một đống đồ vật.
Những thứ này đều là ẩn sâu trong đất, hoặc là trên thân cây, hoặc là góc tường, rất dễ phát hiện, lại rất dễ bị quên đi.
Chung quanh có người của phủ Quốc Công trông coi, nhưng bọn họ cũng không để ở trong lòng, dù sao một chỗ hung địa như thế, hầu như không thể có người tới đây xem xét.
Sở Ly cầm một đống đồ vật, xuất hiện ở trong một rừng cây phía xa, bắt đầu thi triển thần thông Thông Thiên Triệt địa.
Từng đồ vật bị hắn cầm lấy, lại thả xuống.
Cố gắng duy trì thần thông Thông Thiên Triệt địa, hắn có chút uể oải thở ra một hơi.
Hai mươi mấy kiện đồ vật vụn vặt, thứ cuối cùng ở lại trên tay của hắn chỉ có một kiện, là nửa đạo kiếm trước đó.
Hắn đăm chiêu, mỉm cười, chủ nhân đoạn đao này vẫn còn sống sót, rất có khả năng chính là một trong các hung thủ!
Sờ thanh đoản kiếm chém sắt như chém bùn này, hắn âm thầm thở dài, chủ nhân đoản kiếm đã chết rồi, hiển nhiên thần binh lợi khí không có tác dụng, rốt cuộc vẫn là võ công quan trọng nhất.