Bạch Bào Tổng Quản

Chương 536: Vũ tinh

Pháp Viên trầm ngâm.

Sở Ly nói:

- Nếu không đổi, như vậy thì thôi đi, ta sẽ ném Chu Linh Phong về phía Đại Ly, ta tin rằng Quang Minh Thánh giáo cũng có thể bắt được hắn, trấn áp hắn... Trước khi bị bắt hắn cũng có thể giết chết được một nhóm tinh nhuệ của Đại Ly, cũng coi như là tận dùng! 

Pháp Viên lắc đầu thở dài:

- Tội lỗi!

- Tội lỗi là của Đại Lôi Âm tự các ngươi! 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Nếu Đại Lôi Âm tự các ngươi thật sự phong ấn A Tu La thần công lại thì cũng sẽ không gây ra nhiều phiền toái như vậy, nhìn xem hắn đã giết bao nhiêu người vô tội đi. Bộ đầu, tuần phủ, những chuyện này chúng ta cũng không truy cứu nhiều, bằng không, Đại Lôi Âm tự các ngươi sẽ lấy cái gì để bù đắp chứ?

Sở Ly lại khoát tay chặn lại, nói: 

- Đừng nói với ta hắn không phải là đệ tử của Đại Lôi Âm tự các ngươi, không có quan hệ gì với các ngươi. Thế nhưng là Đại Lôi Âm tự các ngươi truyền võ công đi, tạo sát nghiệt cho nên đương nhiên phải tìm các ngươi để hỏi tội rồi.

Pháp Viên lắc đầu than thở:

- Nếu tính như thế, mỗi một tiền bối sáng chế ra võ công đều có nghiệp chướng nặng nề hay sao? 

Sở Ly nói:

- Sao có thể nói như thế được chứ, nói chung Đại Lôi Âm tự các ngươi có muốn đổi người hay không?

-...Có thể đổi. 

Pháp Viên chậm rãi nói.

Hắn cũng sợ Sở Ly làm như vậy thật.

Chu Linh Phong đã tu luyện thành thân thể A Tu La, đây là nguyên nhân của phiền phức, vạn nhất hắn lại tu luyện lại, sẽ không ngừng mạnh mẽ, khi đó nhất định Đại Lôi Âm tự sẽ đứng mũi chịu sào, không thể không quản, huống hồ phụ thân hắn lại là đệ tử tục gia của Đại Lôi Âm tự. 

Sở Ly vỗ bàn một cái, nở một nụ cười nói:

- Thoải mái!

Pháp Viên thở dài. 

Địa thế người ta mạnh hơn, Chu Linh Phong đang ở trên tay hắn, Đại Lôi Âm tự đã trở nên bị động.

Sở Ly nói:

- Trên tay của các ngươi có bao nhiêu Bí vệ cấm cung? 

- Cái này...

Pháp Viên nói:

- Người xuất gia không nói dối, chúng ta có thể dùng hai Bí vệ để trao đổi. 

Chén bạc trên tay Sở Ly lập tức ngừng lại, tức giận nói:

- Hai? Vậy thôi đi, ta cứ ném Chu Linh Phong tới Đại Ly thì hơn!

- Lấy một đổi hai, đã không ít rồi. 

Pháp Viên nói.

Sở Ly tức giận:

- Lấy một đổi hai, ngươi thật là biết tính toán. Cho dù có mang mười Bí vệ cấm cung tới đây, có thể đánh lại được Chu Linh Phong hay không, có thể chống đỡ được khỏi bị hắn giết hay không? Đừng nói là mười người, cho dù là hai mươi, có thể đánh được hay sao? 

Pháp Viên chậm rãi lắc đầu:

- Sợ là không được.

- Vậy Đại Lôi Âm tự các ngươi muốn một đổi hai, chẳng phải là chuyện cười hay sao? 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Như vậy thôi đi, ta cũng không làm khó dễ nhiều nữa, mang mười Bí vệ ra đây, chuyện còn lại không cần nói nhiều, theo lý thuyết, một Chu Linh Phong cũng không bằng mười Bí vệ... Đặc biệt là đối với Đại Lôi Âm tự các ngươi mà nói, không nuôi nổi mười người, nhưng có thể đổi về một Chu Linh Phong, như vậy quả thực là có lợi tới cực điểm!

- Mười người... 

Pháp Viên lắc đầu:

- Nào có nhiều người như vậy chứ?

Sở Ly chân mày cau lại: 

- Chẳng lẽ đã bị các ngươi giết hết rồi sao?

Pháp Viên lắc đầu nói:

- Có một vị đã qua đời. 

Sắc mặt của Sở Ly tức thì âm trầm lại.

Mà lúc này tiếng đàn cũng vừa vặn cũng tiến vào đoạn trầm thấp, không khí dường như cũng đọng lại.

Nha hoàn thanh tú chỉ cảm thấy khó thở, Hàn Phi cũng cảm nhận được Sở Ly đã tức giận. 

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ nói:

- Chuyện này tuyệt đối không phải tệ tự gây nên, người này đã hết thọ nguyên, chết già.

- Hết thọ nguyên? 

Sở Ly lạnh lùng nói:

- Bao nhiêu tuổi?

- 142 tuổi. 

Pháp Viên lắc đầu thở dài:

- Tệ tự còn tụng kinh siêu độ thay cho vị thí chủ này, có thể nói là đối xử bình đẳng!

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Không phải các ngươi giết sao?

Pháp Viên lạnh nhạt nói:

- Tệ tự còn không đến mức làm như vậy. 

Sở Ly lắc đầu:

- Coi như là chết ở trên tay của các ngươi... Chín người, cộng thêm một bình hai mươi hạt Độ Ách đan.

- Sở thí chủ giở công phu sư tử ngoạm rồi. 

Pháp Viên lắc đầu nói:

- Không thể.

Sở Ly nói: 

- Lẽ nào Chu Linh Phong không đáng giá những thứ này hay sao? Nếu như không đáng, vậy thôi đi, những Bí vệ kia các ngươi cũng nuôi, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả. Vì vậy chúng ta cũng không vội vã, trở về cũng phải nuôi, phái ra cũng không có đất dụng võ gì cả.

- Sở thí chủ hà tất phải đùa giỡn tiểu tăng cơ chứ?

Pháp Viên bình tĩnh nói: 

- Những Bí vệ cấm cung này mỗi người đều là tinh anh, tài cán phi phàm, bằng không cũng sẽ không tới tệ tự.

- Nếu như lợi hại như vậy thì cũng sẽ không rơi vào tay của các ngươi.

- Nếu không phải tệ tự đề phòng nghiêm mật, quả thực đã để bọn họ đắc thủ. 

- Vậy thì mười hạt Độ Ách đan, không thể ít hơn, bằng không, chúng ta chia tay tại đây.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Pháp Viên, ta sẽ không nói lại lần nữa đâu! 

Ánh mắt của hắn lấp lánh, nhìn thẳng vào mắt của Pháp Viên.

Pháp Viên bình tĩnh nhìn hắn.

Ánh mắt của hai người va chạm ở trên không trung, dường như hai cơn hồng thủy đang trùng kích, muốn chảy về phía đối phương, cuốn phăng tất cả. 

Hàn Phi nghe tiếng đàn, lại nhìn đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Đại Lôi Âm tự và Sở Đại tổng quản danh chấn Thần Đô đang cò kè mặc cả giống như phàm phu, hắn cảm thấy cực kỳ thú vị.

Một lúc lâu sau, tay Pháp Viên chậm rãi hợp thành hình chữ thập rồi nói:

- Thôi, cứ y theo ý của Sở thí chủ vậy! 

Vẻ mặt Sở Ly không mấy cao hứng, hắn hừ lạnh nói:

- Đáng lẽ ra phải là hai mươi viên Độ Ách đan!

Trong lòng hắn rất cao hứng, Độ Ách đan là thứ tốt, hiệu quả gần như bằng Kỳ Nguyên đan, đều là linh dược vô thượng có thể cải tử hồi sinh. 

Pháp Viên nói:

- Mười viên Độ Ách đan này là của chính tiểu tăng, tệ tự chỉ cho chín Bí vệ cấm cung mà thôi.

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Đại Lôi Âm tự các ngươi quá hẹp hòi... Ngày mai chúng ta sẽ giao người ở cửa thành đông của Thần Đô thành.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu.

Tiếng đàn dừng lại, Hàn Phi cười nói: 

- Đến đây, hai vị cũng nên làm trơn yết hầu một chút chứ, ha ha!

- Để Hàn thí chủ cười chê rồi.

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói. 

Hàn Phi vung vung tay nói:

- Rất thú vị đó.

Bích Lan dịu dàng đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hàn Phi rồi ngồi xuống, tao nhã uyển chuyển. 

Hàn Phi cười nói:

- Đến đây, chúng ta uống rượu! Pháp Viên đại sư không kiêng rượu đó chứ?

- Vâng, tiểu tăng không sao. 

Pháp Viên bưng chén bạc lên.

Hàn Phi quay đầu cười nói:

- Pháp Viên đại sư thì ta không thể giúp tìm một cô nương rồi, Sở huynh, ngươi ấy, ta sẽ giúp ngươi tìm một người. 

Sở Ly bật cười.

Hàn Phi nói:

- Bích Lan, nói chuyện với Vũ Tinh cô nương đi. 

- Vâng.

Bích Lan mở miệng cười nói.

Nàng gật gù với nha hoàn một cái. 

Nha hoàn thanh tú rón rén đi ra ngoài.

Sở Ly không từ chối, đi tới Thanh Vân lâu này, nếu như vẫn một thân một mình thì sẽ khó tránh khỏi có chút khác lạ. Huống hồ, bên người Hàn Phi có Bích Lan, nếu như mình kiên trì không cần tìm cô nương thì mặt mũi của Hàn Phi cũng sẽ mất hết.

Sở Ly nhìn về phía Pháp Viên: 

- Pháp Viên, lần trước Quang Minh Thánh giáo giết một viên ngoại thị lang, hấp dẫn lực chú ý của Bí vệ phủ, bởi vì bọn họ đạt được nửa phần sau của Đại Quang minh kinh, Đại Lôi Âm tự có biết chuyện này hay không?

Mày kiếm của Pháp Viên nhẹ nhàng nhíu một cái, nhìn về phía hắn.

Sở Ly than thở: 

- Xem ra Đại Lôi Âm tự các ngươi không biết.

Pháp Viên nhẹ nhàng lắc đầu:

- Nửa bộ dưới của Đại Quang minh kinh... 

Khuôn mặt vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh của hắn dần dần trở nên nghiêm nghị.

Hắn thân là người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi, đối với bí ẩn của võ lâm hắn còn biết nhiều hơn so với người thường, cho nên cũng biết Đại Quang minh kinh.

Sở Ly nói: 

- Bọn họ chỉ có nửa bộ đầu mà đã lợi hại như vậy, sau khi đạt được nửa bộ dưới, không biết sẽ ra sao, Đại Lôi Âm tự các ngươi nên đề phòng nhiều hơn.

- Đa tạ Sở thí chủ.

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ, vẻ mặt trịnh trọng. 

Tin tức này đối với Đại Lôi Âm tự là tin tức cực kỳ quan trọng.

Hắn thích giao thiệp với Sở Ly chính là bởi vì cái này, luôn có đi mà có lại, sẽ không để hắn tay không mà về.

Sở Ly biết rõ ảo diệu của việc có đi mà có lại, muốn có được thứ gì đó thì trước tiên phải xuất ra mới được. 

- Tiểu thư, Vũ Tinh cô nương đến rồi.

Nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo.

Bích Lan dịu dàng đứng dậy, đi đến trước cửa, tự mình nghênh đón một vị mỹ nhân tuyệt sắc đang đi vào bên trong.