Hắn cảm giác rất đói bụng, ngũ tạng lục phủ như đang rất đau.
Hắn hận không thể nuốt lấy cả thiên địa này.
Cúi đầu nhìn Chu Linh Phong, đối phương đã nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt gầy gò có mấy phần tiều tụy, dù thế nào cũng không giống như hạng người lãnh huyết một hơi giết chết mấy trăm người.
Hắn lắc đầu thở dài, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Trong đầu quan tưởng A Tu La vô cùng to lớn, đồng thời còn vận chuyển A Tu La tâm pháp, nội lực tự nhiên bắt đầu chuyển hóa, bên trong vẻ âm lãnh lộ ra một tia nóng rực, giống như băng và lửa cùng dung hợp vậy.
Hắn âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới nội lực của A Tu La thần công kỳ dị như vậy, lúc An Vương tu luyện dường như cũng không giống như vậy.
Một tia nội lực này dọc theo Tu La chưởng mà vận chuyển, nhẹ nhàng đánh về phía Chu Linh Phong.
Chu Linh Phong bỗng nhiên kịch liệt vặn vẹo, theo bản năng muốn trốn tránh, giống như sắp tỉnh lại, đáng tiếc huyệt đạo quanh thân bị phong ấn, không tránh khỏi Tu La chưởng của Sở Ly.
Một chưởng đánh vào trên ngực của Chu Linh Phong.
- Ầm!
Chu Linh Phong mạnh mẽ mở mắt ra.
Sở Ly không để ý tới nữa mà lại vỗ ra một chưởng.
- Ầm!
Chu Linh Phong đột ngột phun ra một ngụm máu, muốn đứng dậy.
Sở Ly cố nén đói bụng, tụ tập tất cả nội lực của A Tu La thần công vào trong lòng bàn tay, nặng nề đập xuống.
- A...
Chu Linh Phong bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hét dài.
Thân thể hắn bắt đầu trở nên cao hơn, gầy gò, khuôn mặt gầy gò lần nữa trở nên dữ tợn.
Tiếng hú như là quỷ, kinh tâm động phách, Sở Ly lảo đà lảo đảo, có cảm giác choáng váng đầu hoa mắt.
Sở Ly vội vã vận chuyển tâm pháp của A Tu La thần công, sinh ra một tia nội lực, vận Tu La chưởng, lần nữa đập xuống dưới.
Tiếng hú im bặt đi, Chu Linh Phong chậm rãi ngã xuống, thân thể vừa dài vừa gầy, khuôn mặt dữ tợn.
Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, hầu như xụi lơ ngồi xuống lòng đất, không phải là kiệt lực, mà là đói bụng.
Linh khí vô tận không có cách nào ngăn cản sự đói bụng công kích, giống như muốn cắn nuốt hắn vậy.
Sở Ly cố nén, đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở gần đám người Ninh Trọng Viễn.
Bọn họ vui mừng khôn xiết:
- Bách phu trưởng!
Sở Ly xua tay:
- Mang hắn về, đưa cho thống lĩnh!
- Vâng!
Bốn người nhìn thấy là Chu Linh Phong lại càng thêm hưng phấn nói:
- Bách phu trưởng, ngươi không cùng đi với chúng ta hay sao?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nếu như Đại Lôi Âm tự tới tìm các ngươi, nếu thực sự đánh không lại thì cứ đưa người cho bọn họ, đừng có ra vẻ mạnh mẽ với bọn hắn.
- Vâng.
Bốn người vội vàng gật đầu.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ cố gắng dẫn bọn họ đi, đi nhanh đi!
Bốn người đáp một tiếng, tiếp nhận Chu Linh Phong, lập tức rời đi.
Sở Ly đột nhiên biến mất ở tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở trên Linh Hạc phong.
Hai con hạc nhỏ kêu một tiếng nhào tới, Sở Ly mềm nhũn ngã xuống.
Chúng nó giật mình dừng lại, lại hiếu kỳ dùng cái miệng dài kích thích hắn.
Sở Ly chỉ chỉ vào trên một thân cây cách đó không xa, trên cây có một trái cây giống như quả đào, lại chỉ chỉ vào miệng mình.
Con hạc nhỏ bay qua hái được một trái cây, lại đặt vào trên tay hắn.
Sở Ly lập tức ăn, hận không thể nuốt cả cái hột.
Trái cây kia vừa thơm vừa ngọt, vị chẳng khác nào ăn thịt, mùi thơm giống như có thể khiến cho cả người mình tràn ngập mùi thơm, toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều tràn ngập mùi thơm.
Từng tia từng tia khí nóng từ trên người bắt đầu bay ra, lan tràn khắp quanh thân, cảm giác như say rượu vậy, khoan khoái khôn kể, sung sướng đê mê.
Cảm giác đói bụng lập tức bị loại bỏ, tinh thần được đề cao lên gấp trăm lần, thân thể như tràn ngập lực lượng vô cùng vô tận, rực rỡ hẳn lên như ăn no ngủ một ngày vậy.
Hắn kinh ngạc liếc mắt nhìn cây kia, không nghĩ tới trái cây không lớn này lại có tác dụng kỳ diệu như thế.
Lúc trước hắn vẫn không chú ý tới chúng nó, cảm thấy linh quả do linh hạc đưa đến mới kỳ diệu, không nghĩ tới trái cây này không thua với trái cây mà linh hạc đưa tới một chút nào, mùi vị vừa thanh đạm vừa nồng đậm.
Hắn suy đoán, rất có khả năng trái cây này cũng không phù hợp với khẩu vị linh hạc, vì lẽ đó linh hạc mới xem thường chúng nó, vì vậy mới lấy những trái cây khác ở xa cho nó.
Vỗ vỗ vai của hai con hạc nhỏ, náo loạn một lúc theo chân chúng nó, sau đó Sở Ly lại ăn một trái cây, mùi thơm tràn ngập phủ tạng, cả người tràn ngập tinh lực, sau đó lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở phía sau đám người Ninh Bá Viễn.
Bọn họ đang toàn lực chạy, chỉ lo phía sau có người lần theo.
Tên tuổi của Đại Lôi Âm tự quá đáng sợ, bọn họ cảm thấy nên chạy về Thần Đô trước khi Đại Lôi Âm tự đuổi tới thì hơn, tránh cho phải đối đầu với đệ tử của Đại Lôi Âm tự.
Sở Ly cười mỉm, lại lóe lên rồi biến mất.
...
Trong phòng khách của Bí vệ phủ.
Mã Côn bất mãn kêu lên:
- Thống lĩnh, ngươi phân xử cho ta, đưa huynh đệ Ninh Thị cho Sở Ly, lẽ nào là của hắn hay sao? Hắn muốn dùng ra sao thì dùng thế đó, không cần phải để ý đến những người khác trong Bí vệ phủ chúng ta hay sao?
Phó Mộng Sơn cúi đầu nhìn hồ sơ, trong miệng lại nói:
- Lão Mã, nếu như đổi lại là người khác, nhất định huynh đệ Ninh Thị sẽ hỗ trợ, ai bảo ngươi đắc tội với Sở Ly chứ, đây là chuyện không có cách giải quyết được, tự mình làm hại mình, như vậy tự chịu đựng hậu quả đi!
Mã Côn nói:
- Thống lĩnh, lời này ta không đồng ý, ân oán cá nhân là ân oán cá nhân, công sự là công sự, nào có thể lấy việc công trả thù riêng được chứ?
- Ngươi thôi đi!
Phó Mộng Sơn khoát tay nói:
- Đừng có nói những lời êm tai này, ngươi không nhân việc công trả thù riêng sao? Nếu nhân việc công trả thù riêng thì ngươi cũng sẽ không đắc tội với Sở Ly, theo ta thấy, ngươi nên mềm mỏng với hắn, hắn cũng không phải là loại người lòng hạ hẹp hòi, không thể bao dung người khác.
- Không thể!
Mã Côn gân cổ, lớn tiếng nói:
- Ta không giết hắn đã rất là khoan dung rồi, chịu thua với hắn, trừ phi ta chết!
- Ha ha ha.
Phó Mộng Sơn ngẩng đầu lên nói:
- Ta đang rất bề bộn, ngươi làm gì thì đi làm đi!
- Thống lĩnh, làm như thế, huynh đệ Ninh Thị sẽ trở thành người của hắn, ai dùng cũng cần nói qua với hắn, cầu hắn, không ra thể thống gì cả!
Mã Côn nói.
- Người là của hắn, nên dùng như thế nào, các ngươi tìm hắn thương lượng, đúng rồi, chuyện Mãn Vân trại ngươi biết chưa?
- Mãn Vân trại bị diệt trại sao?
Mã Côn nói:
- Biết, một sơn trại nhỏ, diệt thì diệt, bên ta mới là chuyện lớn, bộ đầu một phủ nha, mặt mũi của triều đình mất hết, nhất định phải bắt được hung thủ!
- Suy đoán là cùng một người... Ngươi phái người tới điều tra chưa?
- Hừm, đã phái hai người ra rồi.
Mã Côn nói:
- Hiện tại còn chưa có tin tức, có lẽ sẽ không thu hoạch gì cả.
- Đây là một nhân vật rất vướng tay vướng chân.
Phó Mộng Sơn thở dài nói:
- Võ công của hai người kia ra sao, cơ linh hay không?
- Bản lĩnh thoát thân cũng không tệ lắm.
Mã Côn cười nói:
- Dầu gì cũng không đến nỗi làm mất đi cái mạng nhỏ của mình.
Phó Mộng Sơn yên tâm gật gù:
- Đừng có khinh thường, một hơi giết sạch một sơn trại, già trẻ không buông tha, người như thế quá nguy hiểm, ngươi nên phái thêm người đi, thoát thân là yêu cầu hàng đầu!
- Vâng.
Mã Côn nghiêm nghị gật đầu:
- Nếu như huynh đệ Ninh Thị đi ta sẽ không cần phải lo lắng, khinh công của bọn họ đủ tốt.
- Đừng có dông dài ở trước mặt của ta.
Phó Mộng Sơn khoát tay nói:
- Ta không thể đổi ý, Sở Ly cũng không phải là người mềm yếu, ngươi thành thật một chút đừng có chọc vào hắn, đây là vì muốn tốt cho ngươi đó!
Mã Côn hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ ôm quyền một cái.
Đúng vào lúc này, Chu Lương bỗng nhiên đến bên trong đại sảnh, đưa một phần hồ sơ lên.
Phó Mộng Sơn mở ra xem, nhíu mày.
Mã Côn xoay người muốn đi, thế nhưng lúc này Phó Mộng Sơn lại nói: