- Theo ta được biết, Đại Lôi Âm tự đã phong cấm thần công kia, nhưng luôn có người có thể lợi dụng được sơ hở.
Hàn Phi lắc đầu than thở:
- A Tu La thần công, vật kia chỉ cần luyện, người luyện người chết!
Sở Ly trầm ngâm không nói.
Hàn Phi nói:
- Nếu như ngươi có thuộc hạ đi tra xét hắn thì nên căn dặn bọn họ cẩn thận một chút đi, luyện A Tu La thần công, giết người như uống nước.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Bích Lan rón rén rót rượu vào chén bạc, không nói một lời, giống như đã ẩn thân vậy.
Hàn Phi nói:
- Bên trong Bí vệ phủ thế nào?
Sở Ly cười cợt:
- Người ngoài cảm thấy rất thần bí, kỳ thực cũng không khác biệt gì phủ thành chủ, chỉ có điều một ít thủ đoạn của Bí vệ phủ càng ẩn mật hơn mà thôi... Rượu ngày hôm nay ta không thể uống được nữa, ta phải đi xem xem một chút!
- Gấp cái gì chứ?
Hàn Phi nói:
- Cũng không thiếu một chút thời gian này mà.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Thuộc hạ của ta đang tra xét vị này, nếu như đụng phải hắn, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều, ta phải nhanh chóng đi xem!
Hàn Phi nói:
- Chuyện Bích Lan ngươi để ở trong lòng, ta có thể chờ được!
Sở Ly gật gù:
- Biết rồi, nhất định ta sẽ mau chóng sai người đi làm.
- Được rồi, đi đi, không tiễn.
Hàn Phi vung vung tay.
Sở Ly nhìn Bích Lan ôm quyền một cái, xoay người rời đi.
Bích Lan che miệng cười nói:
- Không nghĩ tới công tử lại có giao tình với Đại tổng quản.
Hàn Phi cười nói:
- Chúng ta có giao tình sinh tử, hắn là một người dễ nói chuyện, yên tâm đi, chỉ cần hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ có thể làm được, chờ chuộc thân đi. Theo ta đi tới Giang Xuyên minh hay là ở lại Thần Đô đây?
- Ta muốn ở lại Thần Đô.
Bích Lan ôn nhu nói:
- Ta không quen đi tới nơi quá xa.
- Cũng được, một năm ta có một nửa thời gian ở lại nơi này, nàng ở chỗ này theo ta cũng rất tốt.
Hàn Phi cười nói:
- Bình thường ta không ở đây ta cũng có thể làm cho Sở Ly phối hợp với nàng.
- Đa tạ Hàn công tử.
Bích Lan dịu dàng nói.
Hàn Phi cười ha hả, đưa tay ôm lấy nàng, hít mùi thơm trên người nàng...
Sở Ly lóe lên xuất hiện ở trong rừng thông mênh mông.
Hắn dùng thần thông Thông Thiên Triệt địa, đã cảm ứng được vị trí của bọn họ, sau đó bắn thẳng về phía trước.
Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy huynh đệ Ninh Thị và Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn.
Bọn họ đang chật vật chạy trốn, phía sau một trăm thước là một trung niên mặc y sam màu vàng, tướng mạo gầy gò, có vẻ xuất trần.
Mà người khinh công cao hơn chính là huynh đệ Ninh Thị.
Bọn họ một mập mạp một mập thấp, một thân thịt mỡ, thế nhưng khi thi triển khinh công lại như bóng cao su bay lên cao, linh động mà mau lẹ, nếu không phải trên tay nhấc theo một người thì e rằng đã thoát khỏi trung niên kia truy đuổi rồi.
Trên tay bọn họ nhấc theo Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn, bọn họ đang bất đắc dĩ nhìn trung niên mặc y sam màu vàng đang càng ngày càng tới gần.
- Ninh huynh, để ta xuống đi!
Đổng Kỳ Phi kêu lên:
- Các ngươi đi trước, bảo Bách phu trưởng báo thù cho ta!
- Không thể bỏ các ngươi được!
Ninh Bá Viễn trầm giọng nói.
Hắn là một người mập, thấp bé, thế nhưng khi nhấc theo Đổng Kỳ Phi lại có thể dán vào ngọn cây đi nhanh, hai người tính gộp lại cũng hơn 400 cân, cành cây của cây thông chỉ lắc lư động đậy, cũng không bị ép xuống, từ đó có thể thấy được khinh công trác tuyệt của hắn.
Tên mập Ninh Trọng Viễn cũng nói:
- Chúng ta bỏ các ngươi lại, chính bản thân chúng ta cũng không biết nên ăn nói với mình thế nào, đừng nói chuyện nữa, mau vận công, chờ một lúc giết hắn!
- Không giết nổi đâu!
Dương Tông Văn than thở:
- Tên sát thần này từ chỗ nào chui ra vậy chứ?
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy trung niên kia một hơi giết mười mấy cao thủ võ lâm, nghĩ đến lời dặn dò của Bách phu trưởng, một khi không thích hợp thì xoay người chạy trốn, không nghĩ tới vẫn bị đuổi theo.
Trung niên mặc y sam màu vàng này giết sạch những cao thủ võ lâm kia rồi mới trở lại truy đuổi bọn họ, thành thạo điêu luyện, hiển nhiên là không định buông tha cho bất kỳ một ai.
Phương pháp giết người khát máu như vậy khiến cho bọn họ ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng, giống như giết người là một sự hưởng thụ, phải từ từ hưởng thụ, âm u và khủng bố không nói ra được thành lời. Cho dù khí chất của trung niên này xuất trần, như thần tiên bên trong loài người cũng thế.
- Không nhận ra.
Ninh Bá Viễn lớn tiếng nói:
- Thủ pháp giết người này tuyệt đối là danh môn đại phái!
- Chúng ta đều phải chết, hay là các ngươi đi trước đi.
Đổng Kỳ Phi kêu lên:
- Các ngươi mất mạng ở nơi này cũng là chết vô ích, không đáng! Mau mau đi tìm Bách phu trưởng, để hắn báo thù cho chúng ta là được rồi!
- Không được!
Ninh Viễn lắc đầu.
Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở trước người trung niên mặc y sam màu vàng, đánh ra Tu La chưởng.
Trung niên mặc y sam màu vàng mỉm cười, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng.
- Ầm!
Sở Ly cảm nhận được một luồng khí tức tinh khiết cực kỳ tiến vào thân thể, Thiên Ma châu thúc giục, lập tức nuốt chửng nội kình.
Sở Ly kinh ngạc, không nghĩ tới nội kình của tên này lại tinh khiết như thế, so sánh với được với Thiên Lôi chưởng.
Hắn không tu luyện qua A Tu La thần công, thế nhưng vẫn cho là nội kình sẽ là chí âm chí hàn, sao chưởng lực của tên này lại là chí cương chí dương cơ chứ?
Hắn suy đoán, có khả năng cấp độ A Tu La thần công của người này càng sâu hơn, âm cực dương sinh, chưởng lực chí âm đã hóa thành chí dương chí cương.
- Ngươi là người phương nào?
Sở Ly trầm giọng nói.
Trung niên mặc y sam màu vàng nở một một nụ cười:
- Ngươi không biết ta là ai mà lại muốn động thủ với ta sao?
Sở Ly nhìn chằm chằm vào hắn, không có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma nào cả, thần trí bình thường, ánh mắt trong sáng, rất khó tưởng tượng ra được là hắn giết sạch một sơn trại, người lớn trẻ nhỏ không buông tha, thậm chí ngay cả một con chó cũng không buông tha.
- Đại Lôi Âm tự sao?
Sở Ly trầm giọng nói.
Trung niên mặc y sam màu vàng gật gật đầu nói:
- Ngươi nhận ra ta?
Sở Ly nói:
- A Tu La thần công?
- Không sai!
Trung niên mặc y sam màu vàng thở dài, lắc đầu nói:
- Ngươi biết quá nhiều, cũng không thể sống được nữa, hay là chịu chết đi.
Sở Ly nói:
- A Tu La thần công sát tính ngập trời, ngươi không ép được sát tính đúng không?
- Đúng thế.
Trung niên mặc y sam màu vàng nói:
- Nói như thế, ngươi cũng biết A Tu La thần công?
Sở Ly cau mày nói:
- Không phải Đại Lôi Âm tự đã phong cấm A Tu La thần công sao? Sao ngươi lại có thể tu luyện được chứ?
- Ha ha...
Trung niên mặc y sam màu vàng lắc đầu một cái rồi nói:
- Đây là bí mật... Được rồi, để ta tiễn ngươi chầu trời!
Hắn dứt lời vỗ ra một chưởng, thế như quỷ mỵ.
Sở Ly khoát tay một cái nói:
- Các ngươi đi về trước!
Bốn người Ninh Bá Viễn thấy thế liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật gù, bọn họ tin tưởng khinh công của Sở Ly.
- Ầm ầm ầm ầm...
Hai tay của Sở Ly và trung niên mặc y sam màu vàng liên tục va chạm.
Sở Ly dùng Tu La chưởng, chợt nhanh chợt chậm, nhanh như điện quang, trung niên mặc y sam màu vàng cũng dùng Tu La chưởng, uy lực so với Sở Ly còn hơn một bậc, công lực càng thêm tinh khiết, hiển nhiên thời gian tu luyện rất dài.
- Ngươi là người phương nào?
Trung niên mặc y sam màu vàng một mặt đánh một mặt hỏi:
- Vì sao cũng hiểu Tu La chưởng chứ?
Sở Ly nói:
- Sở Ly.
- Hóa ra là ngươi!
Trung niên mặc y sam màu vàng nói:
- Không trách được!
- A di đà phật...
Một tiếng phật hiệu bỗng nhiên vang lên ở phía xa, khi tiếng vang vẫn còn xa xôi ở phía chân trời thì người đã đến gần, Pháp Viên và ba tăng nhân áo xám đi tới gần.
Sở Ly bất đắc dĩ nhìn về phía hắn:
- Pháp Viên, lại là ngươi!
Pháp Viên cũng muốn nói câu nói này, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Sở thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Đại Lôi Âm tự các ngươi xảy ra chuyện như vậy, lần trước là chuyên ăn não người, lần này là A Tu La thần công!
Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thi lễ:
- Đa tạ Sở thí chủ.
- Cảm ơn ta làm gì chứ?
Sở Ly hừ lạnh nói.
Trung niên mặc y sam màu vàng không để ý chút nào đối với sự xuất hiện của ba người bọn họ, mà chỉ chiến thành một đoàn với Sở Ly mà thôi, dường như nhất định phải giết chết Sở Ly vậy.
Nhưng Sở Ly lại càng mong chờ thế hơn, Thiên Ma châu ở dưới Tu La chưởng của hắn tẩm bổ, đã cách tầng thứ năm Thiên Ma công càng ngày càng gần