Bạch Bào Tổng Quản

Chương 516: Mỹ nhân

Săn bắn đại điển không có chút sóng gió nào, rất bình tĩnh mà kết thúc, lần này không có Quang Minh Thánh giáo quấy rối, mấy tiểu đội đánh nhau cũng rất kịch liệt.

Lãnh Thu ngồi ở trên lưng ngựa, bộ ngực cao vút rung rinh, tinh thần phấn chấn.

Lãnh Tình thì lại lắc đầu không ngớt, cảm giác tiểu muội này của mình có chút hưng phấn quá đáng.

Có điều nàng cũng hiểu, bị ức hiếp mười mấy năm, một khi báo được thù, từ đó về sau có thể yên tâm lớn mật, không cần lo lắng đề phòng khi ra ngoài phủ nữa, đổi lại là mình thì nhất định cũng sẽ rất là kích động.

Sở Ly nhìn thấy Lãnh Thu như vậy cũng âm thầm bật cười, nhưng cảm thấy phải cho nàng một chút đau khổ, dội một gáo nước lạnh, tránh cho đầu óc trở nên mơ màng, cảm giác mình vô địch thiên hạ.

Liễu Tinh tới đây, lại thấp giọng nói:

- Đại tổng quản.

Sở Ly nói:

- Đã bỏ ra bao nhiêu?

- Không dùng tiền.

Liễu Tinh hạ thấp giọng:

- Ta tìm hai vị Bí vệ Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn, sau đó lên Thanh Vân lâu, vị tú bà kia rất thoải mái giao người, giao khế ước bán thân ra.

- Dễ nói chuyện như vậy sao?

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Thanh Vân lâu thân là Thần Đô đệ nhất lâu, tất nhiên phải có bối cảnh thâm hậu, một Đại tổng quản như hắn, tuy rằng danh tiếng rất thịnh, không hẳn đã được bọn họ để vào trong mắt, vì lẽ đó hắn mới mượn danh tiếng của Bí vệ phủ.

Liễu Tinh nói:

- Có người nói hậu trường của thanh lâu này là Bảo thân vương, vì lẽ đó không ai dám làm xằng làm bậy, lực lượng của tú bà rất đủ, nói là nể mặt của Đại tổng quản mới đồng ý chuyện này.

- Ân tình mười vạn lượng, ta không chịu nổi đó.

Sở Ly nói:

- Sau đó lại đưa tiền tới cho họ.

- Vâng.

Liễu Tinh gật đầu.

Sở Ly có chút đăm chiêu.

Lúc trước hắn không quá quan tâm tới Thanh Vân lâu, là cảm thấy hậu trường của bọn họ quá cứng, không phải là nơi mà mình có thể chạm tới. Sau đó có Bí vệ phủ, tình báo cũng đầy đủ hơn, thẩm thấu vào trong Thanh Vân lâu đánh đổi quá lớn, nếu như Thanh Vân lâu dễ thẩm thấu như vậy thì nó đã sớm không tồn tại được ở trong Thần Đô này nữa rồi.

Không nghĩ tới là do Bảo thân vương mở, đúng là thú vị.

Xem ra Bảo thân vương không giống như là người như vậy, loại tiền này không dễ kiếm, sẽ làm bẩn danh tiếng, có điều hắn vừa nghĩ lại cũng đúng, làm bẩn danh tiếng, nhưng mà Bảo thân vương lại cần.

- Vị Mộ Thanh cô nương kia thế nào?

- Rất là đẹp.

Liễu Tinh thở dài nói.

Sở Ly nhíu mày.

Liễu Tinh kịp phản ứng lại, nghĩ mình đã nói sai, hắn có chút ngại ngùng nói:

- Nàng cũng còn tốt, cũng không có chỗ nào không thích hợp.

- Cẩn thận một chút, đụng phải người tính tình cương liệt, như vậy sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

Sở Ly nói:

- Để bọn họ canh chừng thật kỹ cho ta.

- Vâng.

Liễu Tinh vội vàng gật đầu.

Sở Ly vung vung tay, Liễu Tinh nhẹ nhàng lui lại, thúc ngựa rời đi.

Tiêu Thi thì lại nhìn đám người Lãnh Đào chậm rãi rời đi, khẽ cười một tiếng:

- Ngươi có thể được toại nguyện không?

Sở Ly cười gật đầu:

- Lòng người khó dò, cứ chờ xem sao.

- Ta thấy tên này rất trung hậu, không đến nỗi dứt bỏ Thành Vương phủ mà đi.

- Vậy phải xem xem Thành Vương có đáng để cho hắn cống hiến hay không mà thôi, hắn không ngăn được uy lực của nữ nhân.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Nam nhân ấy, thứ không chịu nổi được chính là mỹ nhân, thiên tính đều là như vậy.

- Không phải ngươi chịu được hay sao?

Tiêu Thi liếc xéo hắn một chút.

Sở Ly cười cười lắc đầu.

Tiêu Thi nói:

- Ta thấy ngày hôm nay ngươi không hăng hái cho hắn, không phải là bởi vì không thấy người nào đó, vì lẽ đó tâm tình mới xuống thấp, đúng không?

- Tiểu thư ngươi muốn nói cái gì vậy?

- Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy.

Tiêu Thi khẽ cười một tiếng:

- Muốn gặp Lục Ngọc Dung đúng không?

Sở Ly có chút chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu:

- Tiểu thư thật là biết suy nghĩ lung tung, đi thôi, chúng ta mau mau trở về phủ thôi.

Tuy rằng hắn không thích Lục Ngọc Dung, nhưng mỹ nhân đẹp mắt, không thể nhìn thấy khó tránh khỏi có chút phiền muộn.

Tiêu Thi hừ một tiếng, mạnh mẽ lườm hắn một cái.

...

Sở Ly không đi gặp Mộ Thanh.

Nàng ở trong một gian tiểu viện, có hai người thị nữ hầu hạ.

Thân thể Mộ Thanh tinh tế, như cành liễu, tuy rằng tướng mạo kém Tiêu Thi một bậc, nhưng cũng là mỹ nhân hiếm thấy, ngũ quan tinh xảo, rất là thu hút ánh mắt.

Sở Ly thầm than, không trách Chúc Thiên Hoa lại khăng khăng một mực, vì nàng mà đánh vỡ quy tắc của sư môn.

Từ bên trong Đại Viên Kính Trí hắn đã quan sát được rõ tâm tính của nàng.

Chúc Thiên Hoa như vậy, một khi đi cùng với nàng, lỗ tai sẽ trở nên mềm đi, nhất định sẽ nghe theo nàng. Nếu như tâm tính của Mộ Thanh này không được thì nên đưa nàng đi xa, tránh cho bản thân nuôi hổ thành hoạn.

Cũng còn may, Mộ Thanh là một nữ nhân tốt.

Theo hắn thấy, tâm tính của nàng đạm bạc, đối với ngoại vật không nặng không nhẹ, thứ nàng yêu thích chính là thi thư, không thích vũ phu, cũng không thích tranh đấu.

Lúc sáng sớm, Sở Ly đang tu luyện ở trong tiểu viện, Lãnh Thu và Lãnh Tình đều ở chỗ này, các nàng yêu thích nơi này, cảm thấy nơi này so với tiểu viện của các nàng còn tốt hơn nhiều.

Sở Ly cũng mặc kệ các nàng.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc lo lắng nữ nhi nhà mình động tâm với Sở Ly, nhưng nhìn một lát, cảm giác mình đã quá lo xa, nhị nữ không có phần tâm tư này. Mà Sở Ly cũng không có, chỉ là giao tình đơn thuần mà thôi.

Bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:

- Đại tổng quản, bên ngoài có một người trẻ tuổi tên là Chúc Thiên Hoa cầu kiến Đại tổng quản.

- Dẫn hắn đi gặp cô nương kia.

Sở Ly nói.

- Vâng.

Chu tổng quản cung kính đáp một tiếng, dần dần đi xa.

Lãnh Thu và Lãnh Tình buông kiếm, các nàng mặc một thân y phục, anh tư hiên ngang, sau khi vượt qua Lãnh Đào bọn họ càng có hứng thú đối với kiếm pháp, không ngừng khổ luyện.

- Chúc Thiên Hoa? Là hộ vệ kia của Lãnh Đào hay sao?

Lãnh Thu hỏi.

Chúc Thiên Hoa cao to khôi ngô, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người ta.

Sở Ly gật đầu.

- Hắn tới đây làm gì?

Lãnh Tình nhíu mày nói:

- Thật sự muốn nhờ vả Đại tổng quản? Hay là muốn ám sát Đại tổng quản đây?

- Chuyện này ta không biết.

Sở Ly cười nói.

Hắn đã thấy Chúc Thiên Hoa.

Lãnh Tình nói:

- Võ công của hắn rất lợi hại đúng không?

- Tu vi không tệ.

Sở Ly gật đầu nói:

- So với đám người Liễu Tinh còn cao hơn một bậc.

- Như vậy quả thực hiếm thấy.

Lãnh Tình kinh ngạc nói:

- Thực lực trong phủ chúng ta lại tăng lên mấy phần.

Sở Ly lắc đầu bật cười:

- Hắn không hẳn đã chịu gia nhập vào phủ chúng ta.

- Liễu Tinh!

Sở Ly cất giọng nói.

Người Liễu Tinh nhẹ nhàng rơi xuống tiểu viện, ôm quyền nói:

- Đại tổng quản.

- Bốn người các ngươi đi vào trong bóng tối trông coi Mộ Thanh đi.

Sở Ly nói:

- Đừng để cho người ta mang nàng chạy.

- Không thể nào chứ?

Liễu Tinh ngẩn ra:

- Chúc Thiên Hoa kia đến rồi sao?

- Hai người kia đang gặp lại nhau.

Sở Ly cười nói:

- Không thể không đề phòng hắn cướp người chạy đi.

- Vâng.

Liễu Tinh gật đầu.

Hắn mang theo ba người Hương Phi Tuyết đi tới chung quanh tiểu viện của Mộ Thanh, tiềm phục ở trong chỗ tối.

...

Chúc Thiên Hoa được Chu tổng quản dẫn dắt, đi tới bên ngoài một tòa tiểu viện.

Chu tổng quản cười nói:

- Trong này chính là tiểu viện của Mộ Thanh cô nương, Chúc công tử vào xem một chút đi, tâm tình của Mộ Thanh cô nương không được tốt lắm.

- Đa tạ Chu tổng quản.

Chúc Thiên Hoa ôm quyền một cái, tạ ơn.

Chu tổng quản nói:

- Tất cả đều y theo dặn dò của Đại tổng quản, ta không quấy rầy hai vị nữa.

Hắn cười ôm quyền một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chúc Thiên Hoa đánh giá chung quanh một chút.

Khu này chỉ có một đình viện, cửa mặt trăng, có vài cây trúc xanh từ đầu tường ló ra, lộ ra mấy phần yên tĩnh, không hổ là Vương phủ, tinh xảo mà lại tao nhã.

Chung quanh không có hộ vệ, xem ra đối phương rất yên tâm về mình.

Hắn cố nén kích động, chậm rãi đẩy cửa ra, bước vào trong tiểu viện, nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn mà hắn nhớ nhung đang ở bên trong.

- Mộ cô nương!

Hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Một nữ tử nhỏ yếu thon thả đang đứng ở trước trúc xanh, ngũ quan tinh xảo, quyến rũ mê người.

Đôi mắt sáng của nàng như nước, lẳng lặng thưởng thức từng cây trúc, sinh cơ xanh nhạt, cố gắng làm cho nỗi lòng của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, không tự chủ được vận mệnh, giống như một thứ đồ chơi, bị xem xét, bị bán trao tay đến Thanh Vân lâu, lần này lại bị chuộc thân.

Đến nay nàng còn chưa thấy chủ nhân tương lai của mình, không biết thứ chờ đợi mình sẽ là vận mệnh cỡ nào.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy không vui, cảm thấy không quyến luyến với thế giới này nữa.