- Chuyện này không hợp tác phong làm việc của ngươi chút nào nhỉ.
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Cho dù bọn họ không động tới Tống tỷ tỷ và Tiết tỷ tỷ, thế nhưng dù sao cũng là người muốn giết ngươi, ngươi thực sự muốn để cho bọn họ chạy hay sao?
- Đúng thế.
Sở Ly gật đầu.
- Lòng dạ của ngươi đã mềm đi rồi.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười hỏi:
- Là công lao của tiểu muội đúng không?
Sở Ly tức giận liếc nhìn nàng một cái.
Tiêu Thi mở miệng cười nói:
- Tâm địa mềm như vậy, nên đi tu phật thì hơn.
- Sớm muộn ta sẽ tính sổ với bọn hắn.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Nhưng không phải hiện tại.
Hắn còn Thiên Lôi chưởng và Âm Lôi chưởng của của bọn hắn, không có chưởng lực của bọn họ, sao Thiên Ma công có thể tăng tiến được chứ?
Tiêu Thi rót ra một chén rượu cho mình rồi hỏi:
- Đêm nay ngươi vẫn ngồi đây chứ?
Sở Ly nói:
- Có lẽ sẽ còn có người không phục tới đây.
Tiêu Thi khẽ thưởng thức một ngụm rượu nhỏ, hỏi:
- Ngươi muốn đánh cho từng người trong bọn họ phục sao?
Sở Ly gật gù.
Tiêu Thi nói:
- Thật là tẻ nhạt.
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng:
- Phong cảnh tốt như vậy mà các ngươi lại muốn đánh đánh giết giết, thực sự là mất hứng.
Sở Ly nói:
- Đánh đánh giết giết cũng là một loại lạc thú, không bằng tiểu thư vào phòng ngủ trước đi.
- Ngủ không được, ở lại chỗ này đi.
Tiêu Thi nói.
Nàng lại uống một hớp rượu rồi hỏi:
- Trên Linh Hạc phong có không ít trái cây, không biết có nên hái một chút để cất rượu không đây?
- Đúng là ý kiến hay.
Sở Ly gật đầu.
Cây ăn quả ở trên Linh Hạc phong không ít, lúc trước bọn họ không dám hái, sợ linh hạc điên cuồng công kích, hiện giờ hẳn là linh hạc sẽ không ngăn cản, không biết sẽ có linh quả kỳ dị gì đó hay không nữa.
Hai người không nói được vài câu thì lại có một bóng người từ trong bóng tối góc tường bắn ra, Sở Ly vững vàng ngồi đó, vươn tay ra đón đánh.
Người đến là Lý Cổ, vừa tới đã dùng tuyệt học Thiên Lôi chưởng, không nói câu nào, cúi đầu một hơi đánh ra hơn hai mươi chưởng.
Sở Ly mặt không biến sắc, Lý Cổ xoay người rời đi.
Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà nhỏ lại có một bóng người đánh ra, Tề Tử Mặc chẳng khác nào một vệt khói đi tới trước mặt của Sở Ly, hỏa hầu của Thiên Lôi chưởng càng thâm sâu hơn một tầng.
Hắn ngậm chặt miệng, giành giật từng giây, không cho Sở Ly có cơ hội hồi khí.
Sở Ly vững vàng tiếp lấy mỗi một chưởng, Thiên Ma châu không ngừng nuốt chửng, cảm nhận được từng tia tiến bộ một, sắc mặt đỏ lên, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ say ngất ngây.
Tề Tử Mặc thấy sắc mặt của hắn biến hóa, vui mừng khôn xiết, liều mạng điên cuồng tấn công hơn bốn mươi chưởng, sau khi thân thể trống rỗng, thấy mặt của Sở Ly vẫn cứ đỏ ửng, con mắt có chút mê ly, dường như say rượu vậy, hắn bất đắc dĩ thở dài xoay người rời đi, thầm than chỉ thiếu một chút.
Hắn vừa mới biến mất thì Triệu Giang lại đi ra, lần nữa thi triển Thiên Lôi chưởng.
- Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm mơ hồ vang vọng, dường như sấm rền ở trong bầu trời đêm.
Hắn một hơi đánh ra hơn bốn mươi chưởng, khuôn mặt đỏ lên của Sở Ly trở nên khô vàng, dáng vẻ như là bệnh nặng chưa lành vậy.
Thế nhưng vẻ mặt của Triệu Giang lại hiện lên vẻ cay đắng, người nhẹ nhàng lùi ra, giấu ở bên trong bóng đêm, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
- Bọn họ nổi điên làm gì vậy?
Tiêu Thi có chút không rõ nhìn về phía Sở Ly:
- Nhất định phải đơn đả độc đấu, không cùng tiến lên hay sao?
Sở Ly nói:
- Bọn họ cảm thấy sắp có thể đánh gục được ta.
Sắc mặt vốn khô vàng của hắn nhanh chóng khôi phục, ánh mắt khôi phục lại vẻ rõ ràng, để lộ ra vẻ tươi cười.
Thu hoạch lần này rất to lớn!
Thiên Ma châu thu nạp được một số lượng chưởng kình khổng lồ, đang đẩy một cái từ tầng thứ tư tiến lên, cách tầng thứ năm càng gần hơn một bước. Nếu cứ như vậy, trải qua chừng hai mươi ngày nữa thì gần như có thể đạt tới tầng thứ năm.
- Hiện giờ có lẽ bọn hắn rất ảo não, cảm thấy nên trực tiếp vây công ngươi rồi đó.
Bọn họ cho rằng xa luân chiến có thể đánh gục hắn, thế nhưng cuối cùng là bọn họ gục trước.
May là hắn không muốn giết mình, bằng không, vừa rồi sợ là bốn người mình khó bảo toàn được tính mạng, suy nghĩ một chút đã cảm giác mình thật là hồ đồ, muốn đánh gục hắn mà không nghĩ tới hậu quả sau đó.
Quan trọng là hắn nguỵ trang quá thật, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống vậy, chỉ cần thêm một chưởng nữa thì sẽ có thể kiến công, một chưởng lại một chưởng, nhưng kết quả vẫn cứ chống đỡ được như cũ!
- Rốt cuộc công lực của hắn sâu tới bao nhiêu chứ?
Lý Cổ trầm giọng nói:
- Vì sao lại có thể tiếp được nhiều Thiên Lôi chưởng như vậy chứ?
Bọn họ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, uy lực của Thiên Lôi chưởng ra sao bọn họ rất rõ ràng, người thường một chưởng cũng không tiếp nổi, hắn tiếp nhận hơn một trăm chưởng, ngẫm lại cũng đã làm cho lòng người lạnh lẽo, giống như là Thiên Lôi chưởng không đánh được lên trên người hắn vậy.
Bọn họ không tưởng tượng ra được, làm sao đối phương lại có thể tiếp được rất nhiều đạo Thiên Lôi chưởng cơ chứ?
- Võ công của hắn không mạnh như vậy đó chứ?
Tề Tử Mặc cau mày nói:
- Bằng không cũng không cần cố gắng đón đỡ, trực tiếp đánh gục chúng ta là được rồi!
- Đi thôi.
Triệu Giang hừ lạnh nói.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ảo não về núi như vậy sao?
Tề Tử Mặc vội hỏi.
- Ngươi giết được hắn sao?
- Nếu như bốn người liên thủ, vẫn có một tia hi vọng.
- Quên đi.
Triệu Giang hừ lạnh nói:
- Nếu như lại ra tay, mạng nhỏ của chúng ta cũng khó giữ được!
- Ài... Quá mất mặt, quá oan uổng!
Trương Lăng Phong ca thán:
- Bốn người không thể thu thập được hắn, sau khi trở về núi nói thế nào đây?
- Mất mặt, còn sợ người khác nói hay sao?
Triệu Giang hừ lạnh nói:
- Chúng ta đều không phải là đối thủ của đối phương!
Thiên Lôi chưởng cũng đã được dùng, nhưng vẫn không làm gì được hắn, Huyễn Âm thuật cũng vô dụng đối với hắn, giống như người này chuyên môn vì khắc chế bọn họ mà sinh ra vậy.
- Nhất định Mạc sư thúc sẽ rất tức giận.
Trương Lăng Phong nói.
Tề Tử Mặc nói:
- Lão đại đừng nói lão nhị, chính hắn cũng thất bại, chẳng lẽ không cho phép người khác bại trận hay sao?
- Đi thôi.
Triệu Giang trầm giọng nói:
- Trở về núi bẩm báo một tiếng, nghĩ biện pháp thu hắn vào trong sơn môn, trở thành đệ tử của Tử Vân sơn!
- Sao?
Trương Lăng Phong trợn mắt lên.
Triệu Giang nói:
- Hắn có thể nhìn thấu ảo ảnh thuật, còn có thể ngăn cản Thiên Lôi chưởng, đây là ứng cử viên thích hợp nhất để tu luyện võ học của Tử Vân sơn chúng ta.
- Nhưng mà hắn là kẻ thù của chúng ta đó.
- Kẻ thù hay không phải kẻ thù thì cũng có thể hóa giải được.
- Mạnh Kiên sư đệ và Mạc sư thúc đã chết ở trên tay của hắn, chuyện này không thể bỏ qua được.
- Ân oán cá nhân của các đệ tử, môn phái sẽ không nhọc lòng đi quản.
-... Ài... như vậy thì cũng phải nhìn xem người ta có tình nguyện gia nhập hay không!
Trương Lăng Phong nói.
Triệu Giang nói:
- Chỉ cần đủ thành ý, nhất định hắn sẽ đồng ý, Tử Vân sơn chúng ta không phải là phủ Quốc Công, cũng không phải là An Vương phủ!
Tề Tử Mặc vuốt cằm dưới không nói gì.
Lý Cổ nói:
- Triệu sư thúc, thực sự muốn dẫn hắn vào sơn môn hay sao?
Triệu Giang nhìn về phía Tề Tử Mặc:
- Tề sư đệ đã từng nghe nói qua chuyện kia chưa?
Tề Tử Mặc chậm rãi nói:
- Hừm, không nghĩ tới thế gian này thật sự có loại tư chất này.
- Tư chất gì vậy?
Trương Lăng Phong vội hỏi.
Tề Tử Mặc nói:
- Nếu như hắn luyện võ học của Tử Vân sơn chúng ta, thực sự là bổ sung lẫn nhau, cao thủ hàng đầu đưa tay là có thể chạm tới được!
Triệu Giang gật gù:
- Quang Minh Thánh giáo ngày càng mạnh mẽ, sợ là không có cách nào ngăn chặn của tư thế xuôi nam, chúng ta cũng cần tăng mạnh thực lực lên một chút.
- Đi, trở về núi!
Tề Tử Mặc trầm giọng nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly khoanh chân ngồi ở trên giường nhỏ, chậm rãi mở mắt ra thì đã nhìn thấy Hư An.
Hư Ninh mang theo Hư An xuất hiện ở ngoài luyện công viện, phía sau có một lão tăng mặc tăng bào màu vàng, cao to khôi ngô, mắt hổ, sắc bén bức người.
Hắn nhận ra được, chính là sư phụ Không Pháp của Hư An.