Sở Ly đi tới Bí vệ phủ, một đường thông suốt, hai tên hộ vệ ở cửa khom mình hành lễ.
Sở Ly ôm quyền một cái, vừa mới vào cửa lớn thì đã nhìn thấy Chu Lương.
Chu Lương nhìn thấy hắn lập tức ngẩn ngơ, vội vàng tiến lên:
- Sở Đại tổng quản, rốt cuộc ngươi đã tới rồi!
Sở Ly nói:
- Mọi người đều ở đây sao?
- Vâng.
Chu Lương vội vàng gật đầu nói:
- Tất cả đều đang âu sầu, Mã Bách phu trưởng và huynh đệ Ninh Thị bị trọng thương, thật vất vả mới trốn về được, cực kì thảm, cho nên mọi người đều rất phẫn nộ, chuẩn bị truy sát đám người kia.
Sở Ly nói:
- Giúp ta nói cho Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn một tiếng, bảo bọn họ mang đồ tới đây.
- Vâng.
Chu Lương thoải mái đồng ý.
Hắn tới bên trong đại sảnh, biết suy đoán lúc trước của Sở Ly là chính xác, khi mọi người đang vội vàng đuổi người thì hắn đã suy đoán ra đây là một cái bẫy.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có khả năng phán đoán ra được, loại tâm trí này, ở trong Bí vệ phủ chẳng mấy chốc sẽ lên cao, trở thành đại nhân vật hàng đầu, mình nên nịnh bợ một chút, nói không chừng tương lai còn phải nhờ hắn một chút chuyện gì đó.
Lúc Sở Ly bước vào phòng khách, ánh mắt của mọi người có chút kỳ dị.
Có thán phục, có đố kị, có quan sát tỉ mỉ, có người cười trên sự đau khổ của người khác.
- Tiểu Sở, ngươi đến rất đúng lúc.
Phó Mộng Sơn ngoắc ngoắc tay, cười nói:
- Đúng dịp, chúng ta đang nghị luận về ngươi thì ngươi lại tới!
Sở Ly ôm quyền một cái, lại ôm quyền thi lễ một cái với mọi người, sau đó mới đi tới trước mặt Phó Mộng Sơn.
Phó Mộng Sơn chỉ chỉvào một cái ghế, vừa văn ở trước người của Mã Côn:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Sở Ly gật gù, ngồi vào phía trước Mã Côn.
Mã Côn nặng nề hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u, trợn lên giận dữ nhìn hắn.
Sở Ly coi như không thấy, ôm quyền cười nói:
- Thống lĩnh đang nói gì về ta vậy?
- Chuyện liên quan tới suy đoán lúc trước của ngươi, đám người lão Mã đã xác nhận là thật.
Phó Mộng Sơn thở dài, lắc đầu cười nói:
- Đầu óc của ngươi thật là như thiên mã hành không, chúng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như sẽ không bị Hoàng thượng trách phạt!
Sở Ly cười gật đầu.
Viên ngoại thị lang trốn tránh, có người giết viên ngoại thị lang đào tẩu, đây là hai việc tuyệt nhiên không giống nhau, tầm quan trọng khác nhau một trời một vực.
Nếu viên ngoại thị lang trốn tránh, như vậy tin tức tình báo trọng đại sẽ bị Đại Ly lấy được, khi đó tổn thất nặng nề không có cách nào đánh giá được. Mà viên ngoại thị lang bị giết, hung thủ đào tẩu, như vậy thì lại không giống, chỉ tổn thất một viên ngoại thị lang và mặt mũi của triều đình, thế nhưng chỉ cần bắt hung thủ ra ngoài sáng là được rồi.
Nếu như là tình huống trước đó, để viên ngoại thị lang đào tẩu thành công, Bí vệ phủ tuyệt đối sẽ bị giải thể, mà nếu như hung thủ giết người chạy trốn, thứ Bí vệ phủ chịu đựng sẽ là chỉ trích mà thôi.
Phó Mộng Sơn nói:
- Hiện tại chỉ còn lại một vấn đề, rất không dễ giải quyết, chính là giết hung thủ... Huynh đệ Ninh Thị đã bị trọng thương, không thể dẫn người đuổi theo nữa, mà Bí vệ phủ chúng ta chỉ còn lại ngươi tinh thông nhất đối với thuật truy tung, vì lẽ đó...
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Thống lĩnh, không cần phiền lòng nữa về chuyện này, ta đã giết hung thủ rồi.
- Giết?
Phó Mộng Sơn ngẩn ra.
Hứa Hoàn Đức trầm giọng hừ lạnh nói:
- Hung thủ còn đang ở ngàn dặm bên ngoài, ngươi giết ai vậy?
Mã Côn thì lại càng cười gằn:
- Thực sự là nực cười!
Sở Ly quay đầu liếc hắn một cái, không để ý tới hắn nữa mà nhìn Hứa Hoàn Đức ôm quyền một cái cười nói:
- Hứa thống lĩnh cũng biết khinh công của ta còn có thể dùng được, vừa đến vừa đi cũng không mất bao lâu, giết ba người bọn hắn cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian của ta.
Mọi người thấy dáng vẻ của hắn, căn bản không có vẻ phong trần mệt mỏi gì cả, trái lại còn khí định thần nhàn, dung quang bức người, có cảm giác như là ăn uống no đủ vậy.
Bọn họ cau mày lắc đầu.
Theo lý thuyết, người thông minh như Sở Ly sẽ không nói ra loại chuyện hoang đường này mới đúng...
Ôm tâm tư này, bọn họ không mở miệng làm khó.
Nhưng Mã Côn lại không nhịn được.
Trong lồng ngực hắn vẫn cưỡng ép một cơn lửa giận, rất phẫn hận đối với Sở Ly, hận không thể dùng một chưởng vỗ chết Sở Ly, đáng tiếc Sở Ly không ăn mềm không ăn cứng, không để ý tới hắn, cho nên làm cho hắn không tìm được cơ hội phát tác.
Hiện giờ rốt cục đã tóm được cơ hội, ba gia hỏa kia khó chơi bao nhiêu hắn hiểu rõ nhất, khỏi nói ba người, cho dù là một, Sở Ly cũng không đối phó được.
Sở Ly có lợi hại đến đâu thì cũng không thể lấy một địch ba, quan trọng nhất chính là, hắn không bị thương một chút nào cả, đây tuyệt đối là một lời nói dối!
Hắn âm trầm hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nói là chính ngươi giết ba người bọn hắn sao?
Sở Ly liếc hắn một cái, từ tốn nói:
- Tìm bằng hữu hỗ trợ.
- Bằng hữu nào?
Mã Côn truy hỏi.
Sở Ly cười cợt:
- Là vi bằng hữu nào thì không thể nói, lẽ nào ta không thể tìm bằng hữu hỗ trợ hay sao?
- Không phải là ngươi thông đồng với bọn chúng, cho nên mới có thể giết chết bọn họ được đó chứ?
Mã Côn hừ lạnh một tiếng.
Nói xong lời này hắn đã cảm thấy hỏng bét.
Hắn đã bị họ Sở này làm cho tức đến chập mạch rồi, một lòng muốn chụp mũ cho hắn, quá gấp gáp cho nên mới nói ra loại lời nói thấp kém này.
Mã Côn vội vã khoát tay một cái rồi nói:
- Quên đi, coi như ta không nói, ngươi nói giết là giết được sao? Có chứng cớ gì, bằng không gọi vị bằng hữu kia của ngươi tới đây, đồng thời làm chứng đi!
Sở Ly nói:
- Rất nhanh sẽ có... Thống lĩnh, lần này chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, ta không chỉ giết ba người bọn hắn mà còn có năm vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên đến cứu viện nữa, cho nên chắc chắn Quang Minh Thánh giáo sẽ không chịu để yên, một trận đại chiến sắp tới rồi.
- Ồ?
Phó Mộng Sơn bỗng cảm thấy phấn chấn, cái eo thẳng lên, thân thể nghiêng về phía trước, hỏi:
- Giết tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Mã Côn bắt đầu cười gian.
Sở Ly bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn Phó Mộng Sơn.
Phó Mộng Sơn ho nhẹ nói:
- Được rồi lão Mã, ngươi ít nói vài câu đi, bắt đầu từ lúc này ta không cho phép ngươi nói chuyện nữa!
- Thống lĩnh!
Mã Côn bất mãn kêu lên:
- Hắn ăn nói suông như vậy mà ta không thể hoài nghi hay sao? Như vậy cũng quá bá đạo rồi đó? Hắn cũng không phải là Hoàng thượng!
- Im miệng!
Phó Mộng Sơn cau mày hừ lạnh một tiếng:
- Đừng có hồ đồ nữa!
Mã Côn phẫn nộ trừng Sở Ly.
Sở Ly nhìn về phía cửa đại sảnh.
- Đội trưởng, chúng ta đến rồi.
Âm thanh của Đổng Kỳ Phi ở bên ngoài vang lên.
Sở Ly cười nói:
- Thống lĩnh, trên tay bọn họ có đồ vật mà mọi người sẽ rất thích.
- Vào đi!
Phó Mộng Sơn vội nói.
Đổng Kỳ Phi ôm hai cái hộp gỗ, Dương Tông Văn nâng một cái hộp gỗ.
Bọn họ đến gần chỗ của Sở Ly.
Sở Ly đưa tay chỉ chỉ về phía Phó Mộng Sơn:
- Hiến cho thống lĩnh!
- Vâng.
Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn ra vẻ nghiêm túc, chăm chú nghiêm mặt.
Dương Tông Văn mở hai cái hộp gỗ của Đổng Kỳ Phi ra, sau đó mở ra cái hộp của chính mình, lại tiến lên vài bước, đi đến trước mặt của Phó Mộng Sơn.
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức quét mắt nhìn qua, mặt không biến sắc đánh giá, ba thủ cấp ở đó, trải qua tinh chế không còn mùi máu tanh nữa.
Phó Mộng Sơn vung vung tay ra hiệu đưa cho mọi người nhìn qua.
Mã Côn quét mắt nhìn một chút, sắc mặt tức thì âm trầm lại, hít sâu một hơi, không nói một lời.
Mọi người đều nhìn vào sắc mặt của Mã Côn và huynh đệ Ninh Thị.
Ninh Bá Viễn đang muốn mở miệng thì lại bị tên béo Ninh Trọng Viễn nhìn, ra hiệu cho hắn câm miệng.
Tuy Ninh Bá Viễn không rõ, thế nhưng lại nghe đệ đệ, nuốt lời muốn nói xuống.
- Lão Mã, ngươi thấy thế nào?
Phó Mộng Sơn nhìn về phía Mã Côn.
Mã Côn hừ lạnh một tiếng.
- Nói như vậy là không sai đúng không?
Phó Mộng Sơn cười nói:
- Tiểu Sở, ngươi giết ba người bọn hắn đã đoạt công đầu của mọi người rồi.
Sở Ly đứng dậy ôm quyền một cái, cười nói:
- Ta làm việc hấp tấp, mong rằng chư vị thứ lỗi.
Hắn quay đầu nói:
- Thống lĩnh, như vậy xem như là hoàn thành hứa hẹn chứ?
- Tuy nói chúng ta có chút tò mò, nhưng ta cũng sẽ không hỏi nhiều, bắt đầu từ ngày hôm nay tiểu Sở ngươi chính là Bách phu trưởng!