Ba người ra khỏi Bí vệ phủ, rất nhanh đã đi tới trước một đám phế tích đen kịt.
Ngoại trừ phế tích to lớn này ra, phủ đệ bên cạnh cũng chịu liên lụy.
Hai toà phủ đệ bị đốt cháy mất một nửa, bị cháy lan tới gần.
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan chiếu, phế tích đen thùi lùi hầu như không để lại cái gì, chỉ còn lại có một ít loại hình như là sắt thép vậy.
- Như vậy có gì có thể xem được cơ chứ?
Đổng Kỳ Phi nhìn phế tích đen thùi lùi, cảm thấy không có chỗ ra tay.
Sở Ly nói:
- Đổng Kỳ Phi, ngươi đi tra một chút về bằng hữu của viên ngoại thị lang xem.
- Phải điều tra bọn họ sao?
Đổng Kỳ Phi ngẩn ra.
Dương Tông Văn nói:
- Đội trưởng, đây chính là tổ ong vò vẽ đấy... Nhân duyên của vị viên ngoại thị lang họ Chu này vô cùng tốt, bằng hữu trải rộng trong triều chính, nếu như tra, không biết sẽ phải tra bao nhiêu người, vì vậy nên thận trọng cho thỏa đáng thì hơn.
Sở Ly liếc mắt nhìn hắn một chút.
Đổng Kỳ Phi vội hỏi:
- Ta sẽ đi điều tra.
Sở Ly nói:
- Chú ý xem bằng hữu tốt nhất của hắn là người nào, hoặc là những người nào.
- Vâng.
Đổng Kỳ Phi vội nói.
Dương Tông Văn chần chờ nói:
- Chuyện này...
Sở Ly vung vung tay:
- Đi thôi!
- Vâng!
Đổng Kỳ Phi lớn tiếng nói, đi ra ngoài.
Dương Tông Văn theo sát hắn đi ra vài bước, lại giật giật ống tay áo của hắn, bất đắc dĩ nói:
- Đội trưởng cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, làm sao lại làm ra chuyện loại này cơ chứ? Trong Bí vệ phủ không ai nói tới chuyện này, đều giả bộ hồ đồ, thế nhưng đội trưởng lại chọc vào tổ ong bò vẽ này!
- Được rồi.
Đổng Kỳ Phi cười gian nói:
- Ta cảm thấy chuyện này rất hợp khẩu vị của ta, nên tra xét bọn họ một chút!
- Nói chung vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Dương Tông Văn cau mày nói:
- Ngươi cẩn thận một chút đi, đừng lòi đuôi, đừng làm cho người ta phát hiện ra!
- Đương nhiên ta sẽ lén lút tra xét một chút!
Đổng Kỳ Phi nói.
Dương Tông Văn nói:
- Như vậy là tốt nhất!
- Ta biết, ta biết.
Đổng Kỳ Phi vung vung tay, sải bước rời đi.
…
Cảnh Vương và Lục Vương phi ở bên trong hậu hoa viên lo lắng đi tới đi lui, sắc mặt âm trầm.
Cảnh Vương không nói một lời, chỉ chắp tay đi dạo.
- Tiểu Phong đi rồi, thiếp cũng không muốn sống nữa!
- Vương phi!
Cảnh Vương trầm mặt xuống:
- Nàng đừng làm thêm phiền nữa có được không!
- Thiếp không nên để tiểu Phong đi tới phủ Nhân Quốc Công!
Lục Vương phi cắn răng nói.
Cảnh Vương hừ lạnh nói:
- Nàng đừng oán trách Ngọc Dung, chuyện này không trách được nó.
- Nếu không phải Ngọc Dung coi sóc tiểu Phong thì làm sao lại xảy ra loại chuyện này cơ chứ!
Lục Vương phi lắc đầu nói:
- Chàng đừng có biện hộ thay nó.
Nàng cũng biết việc này không trách được cháu gái của mình, nhưng nàng sợ Cảnh Vương oán trách Lục Ngọc Dung.
- Quang Minh Thánh giáo muốn ám sát Tiểu Phong.
- Cảnh Vương lạnh lùng nói:
- Cho dù là ở tại Vương phủ cũng không tránh khỏi được!
- Tại sao bọn chúng lại làm vậy chứ?
Lục Vương phi không hiểu nói:
- Tại sao lại muốn đối phó tiểu Phong cơ chứ?
Cảnh Vương nói:
- Ai biết được, Quang Minh Thánh giáo bọn họ chính là một đám người điên!
Hắn không nghĩ tới Quang Minh Thánh giáo lại dám làm như thế, dù sao đây chính là hoàng Thế tử, Hoàng thượng tức giận, tuyệt đối sẽ...
Hắn nghĩ tới đây, thở dài.
Đại quý hung hăng kém xa Đại Ly, cho dù hoàng Thế tử bị giết thì hoàng thượng cũng không thể giận dữ chạy đến cảnh nội Đại Ly diệt Quang Minh Thánh giáo. Mà chỉ có thể diệt đệ tử của Quang Minh Thánh giáo trong cảnh nội mình để hả giận.
Thế nhưng đệ tử của Quang Minh Thánh giáo ẩn giấu vô cùng tốt, hầu như không phát hiện ra được!
Lục Vương phi nói:
- Chàng nói xem Ngọc Dung có thể cứu được Tiểu Phong không?
- Quá muộn rồi.
Cảnh Vương thở dài nói.
Vốn hắn muốn đi cấm cung cầu Hoàng thượng, chần chờ một chút thì đã bị Lục Ngọc Dung mang đi, hắn chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Hắn tin tưởng Lục Ngọc Dung, nàng chắc chắc như vậy, nói không chừng thực sự sẽ có biện pháp cứu Tiểu Phong lại.
Nhi tử quan trọng, thế nhưng một khi tiến cung cầu Hoàng thượng thì cũng có ý nghĩa hắn sẽ mất đi ngôi vị hoàng đế.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngôi vị hoàng đế chính là của hắn, Hoàng thượng sẽ là hắn.
Nếu như ném đi, vốn hắn có thể làm chủ vận mệnh của mình, thế nhưng lại phải đưa cho người khác thao túng, hắn thực sự không cam lòng, đến lúc đó đừng nói tới nhi tử, cho dù là tính mạng của cả nhà hắn cũng không nằm trong tầm tay của hắn nữa!
- Mẫu thân, phụ vương!
Âm thanh của Lãnh Phong bỗng nhiên vang lên.
Hai người vội vã quay đầu nhìn lại.
Lục Ngọc Dung đã kéo tay hắn hạ xuống hậu hoa viên.
- Tiểu Phong!
Lục Vương phi vui mừng khôn xiết.
Lãnh Phong nhào tới trong ngực của Lục Vương phi, nhìn nàng ô ô khóc to, vội vã an ủi.
Cảnh Vương hít sâu một hơi, đè xuống sự kích động, đi tới trước mặt Lục Ngọc Dung, trầm giọng nói:
- Biểu ca cuối cùng cũng coi như không có việc gì nữa!
Cảnh Vương hỏi:
- Là ai làm vậy?
Ánh mắt của hắn yên tĩnh, cố gắng ngăn chặn sự kinh ngạc trong lòng.
Lục Ngọc Dung than thở:
- Sở Ly.
- Hắn sao?
Cảnh Vương kinh ngạc nói:
- Hắn có bản lĩnh như vậy sao?
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Lần này ta đã thiếu ân tình quá to lớn, hắn vì cứu biểu ca mà thiếu chút nữa đã ném mạng mình vào!
- Phần ân tình này ta nhớ kỹ!
Cảnh Vương chậm rãi gật đầu.
Cứu sống người chết, đây tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng sự, hơn nữa cũng rất là nguy hiểm, cho dù hoàng thượng cứu người thì cũng phải chịu nguy hiểm cực lớn, huống chi lại là Sở Ly.
Lục Ngọc Dung nói:
- Chuyện này không thể để cho người ngoài biết, hắn không thể cứu người nữa, nếu không sẽ trực tiếp bỏ mình.
- Ừm.
Cảnh Vương trầm giọng nói.
Thân thể Lục Ngọc Dung bỗng nhiên mềm nhũn, lảo đảo một hồi.
Cảnh Vương vội vã đưa tay đỡ nàng:
- Ngọc Dung, không sao chứ?
Lục Ngọc Dung lắc đầu, ngồi vào bên cạnh cái bàn đá:
- Một hơi từ phủ Quốc Công chạy đến bên này, cũng may biểu ca có thể được, bằng không ta không có mặt mũi nào nhìn thúc và cô cô nữa.
- Nếu thế cũng là vận mệnh của nó.
Cảnh Vương lắc đầu nói:
- Xét cho cùng vẫn là võ công của nó quá yếu!
Sắc mặt của hắn âm trầm lại, càng ngày càng bất mãn đối với Lãnh Phong.
Hổ phụ khuyển tử, nhi tử độc nhất của hắn lại chí lớn nhưng tài mọn, võ công ở bên trong đám người cùng tuổi không yếu, thế nhưng lại không đạt đến trình độ Thiên Ngoại thiên, bằng không sao có thể bị chém giết dễ dàng như thế chứ?
Lục Vương phi đã lau khô nước mắt, khôi phục lại vẻ đoan trang.
Nàng đi tới trước mặt Lục Ngọc Dung, nắm tay ngọc của Lục Ngọc Dung nói:
- Ài... Ngọc Dung, thực sự đã làm khó con rồi!
Lục Ngọc Dung cười nói:
- Biểu ca không có việc gì là tốt rồi, cô cô, cô cô còn dám để biểu ca tiến vào trong phủ của con nữa sao?
- Đương nhiên.
Lục Vương phi nói.
Nàng cũng hiểu rõ, lần này không phải Lục Ngọc Dung có ở quý phủ, nếu như là ở nơi khác, sợ rằng sẽ không giữ lại nổi tính mạng nữa.
Lãnh Phong nói:
- Biểu muội, ta muốn đi biên quan!
Lời nói của hắn khiến cho Cảnh Vương và Lục Vương phi rất bất ngờ.
- Sao lại muốn đi biên quan chứ?
Lục Vương phi vội hỏi:
- Không phải ngươi không muốn tới đó sao?
- Mẫu thân, lần này con đã chết một lần, bỗng nhiên hiểu rõ, chết không đáng sợ một chút nào cả.
Lãnh Phong nói:
- Con muốn mạnh mẽ, đi biên quan là tốt nhất, dưới áp lực sinh tử, võ công sẽ tăng lên càng nhanh hơn!
- Ngươi có ý nghĩ này cũng không tồi.
Cảnh Vương trầm ngâm nói:
- Có điều biên quan quá nguy hiểm, gần đây Đại Ly rục rà rục rịch, sợ rằng sẽ phải xuôi nam.
- Vậy là tốt nhất, kiến công lập nghiệp, không chừng cũng có thể như Bình vương thúc vậy.
Lãnh Phong nói.
Cảnh Vương hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng ai cũng có năng lực như Bình vương thúc của ngươi sao?
- Nói chung con muốn đi tới biên quan!
Lãnh Phong nói.
Cảnh Vương cau mày, liếc mắt nhìn Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung nói:
- Hay là đi phủ Quốc Công đi, không phải ngươi muốn phân cao thấp cùng Sở Ly sao?
Lãnh Phong lắc đầu nói:
- Hiện giờ hắn cũng coi như ân nhân cứu mạng của ta, so sánh cái gì chứ? Ha, nếu như ta trở thành tướng quân, không phải hắn sẽ phải ngoan ngoãn cúi đầu với ta sao?