Bạch Bào Tổng Quản

Chương 486: Cầu cứu

- Chuyện này... Chuyện này...

Đôi mắt sáng của Lãnh Thu trừng lớn, nhìn Lãnh Tình, lại nhìn Sở Ly.

Sở Ly thở dài:

- Hỏa hầu vẫn quá nông.

Lãnh Tình quay đầu trừng mắt nhìn về phía hắn.

Không phải mình có thể đánh thắng được hộ vệ hay sao, làm sao lại không ăn thua như vậy, một chiêu cũng không tiếp nổi được hay sao?

Sở Ly nói:

- Ngươi mới được luyện hai ngày, người ta luyện mấy năm, làm sao có khả năng một chiêu đã thắng được người ta cơ chứ?

- Không phải chiêu kiếm pháp này rất tinh diệu hay sao?

Lãnh Tình hừ lạnh nói.

Sở Ly cười híp mắt nói:

- Kiếm pháp có tinh diệu tới mấy, không luyện đến nơi đến chốn cũng không có uy lực, hiện tại các ngươi đã biết mình có bao nhiêu chênh lệch hay chưa? Không liều mạng luyện thì không thể liều mạng được với người ta, không thể có cơ hội thủ thắng được.

Hắn không nói vượt qua Lãnh Đào, thế nhưng nhị nữ cũng đã hiểu được.

Các nàng đã biết rõ hiện thực, biết mình còn chưa luyện tập đủ.

Tống Lưu Ảnh mở miệng cười nói:

- Đại tổng quản...

Sở Ly cười nói:

- Chẳng lẽ Vương phi còn không muốn để các nàng luyện kiếm nữa hay sao?

Bỗng nhiên Tống Lưu Ảnh có chút hối hận, vừa nãy không nên thoái thác, nếu như trực tiếp đồng ý với Đại tổng quản, hiện tại tiểu Tình và tiểu Thu cũng sẽ hết hy vọng, không luyện võ nữa.

- Như vậy đi, một tháng.

Sở Ly cười nói:

- Chỉ để cho các nàng luyện một tháng, nếu như không có thành tựu gì, vậy sẽ để cho các nàng triệt để hết hy vọng, không luyện kiếm pháp nữa, được chứ?

- Đại tổng quản nói chuyện phải giữ lời đó.

Tống Lưu Ảnh gật đầu nói.

Sở Ly nhìn về phía nhị nữ.

Các nàng nhếch bờ môi đỏ, dùng sức gật đầu, có một loại quyết tâm đập nồi dìm thuyền.

Sở Ly thoả mãn gật gù, cuối cùng cũng coi như không uổng phí một phen tâm tư của mình.

Tống Lưu Ảnh cười khanh khách quét mắt nhìn nhị nữ một chút, dường như đã thấy dáng vẻ ngoan ngoãn ném kiếm của các nàng.

Cái nhìn này làm cho các nàng càng thêm quyết tâm, hóa phẫn nộ thành sức lượng, hạ quyết tâm liều mạng luyện kiếm!

Tống Lưu Ảnh vừa mới đi được không bao lâu thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:

- Đại tổng quản, Lục cô nương đã đến rồi!

Sở Ly nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Mời nàng tới đây đi!

- Vâng.

Chu tổng quản vội vã đáp một tiếng.

Một lát sau, Lục Ngọc Dung đẩy cửa đi vào, khẽ gật đầu đối với nhị nữ, sau đó nhìn về phía Sở Ly:

- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!

Sở Ly nhìn thấy mặt ngọc của nàng âm trầm, khí thế trên người như sóng lớn ngợp trời, dường như sắp không áp chế nổi mà sẽ bộc phát ra vậy.

Sở Ly biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, hắn gật gù, hai người đi tới Thiên Xu viện.

Thiên Xu viện trống rỗng, Liễu Nhứ và Tuyết Lăng cộng thêm Tiêu Thi đều không ở đây, không ai dám đi vào.

- Chuyện gì?

Sở Ly nói.

Lục Ngọc Dung nói:

- Sở Ly, ta biết ngươi có bí thuật cải tử hồi sinh!

Sở Ly nhíu mày nói:

- Có người nào đó chết hay sao?

- Đúng.

Lục Ngọc Dung cắn răng, gật gù:

- Lãnh Phong bị trọng thương bỏ mình!

- Hả?

Sở Ly kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Theo lý mà nói, nàng sẽ để Lãnh Phong ở trong phủ Quốc Công, chỗ an toàn nhất mới đúng.

Nếu như Lãnh Phong chết rồi thì ngôi vị hoàng đế mà Cảnh Vương mơ mộng cũng mất, tình hình sẽ trở nên giống như An vương, tuổi của Cảnh Vương không nhỏ, khó nói có thể lại có thêm dòng dõi được hay không.

Lục Ngọc Dung nói:

- Những chuyện này đợi sau này lại nói đi, rốt cuộc có thể cứu hắn về được hay không?

Sở Ly trầm mặc không nói.

Hắn sẽ không thừa nhận điểm này, bằng không nó sẽ là nguyên nhân phiền phức, thậm chí Hoàng thượng cũng sẽ tìm tới mình, từ chối không được, còn không phải sẽ mệt chết sao?

Lục Ngọc Dung nhíu mày:

- Không được sao?

Khí thế như sóng lớn trên người nàng tản đi, trong nháy mắt đã trở nên suy yếu, có chút thất thần nhìn hắn.

Vốn tinh thần của nàng phấn chấn, sắc mặt như bạch ngọc, lúc này sắc mặt lại như tờ giấy trắng, không có một chút hồng hào nào cả.

- Chết bao lâu rồi?

Sở Ly nói.

- Nửa ngày.

Lục Ngọc Dung thở dài, nhìn về phía hắn, ánh mắt lại như không có tiêu điểm:

- Có người ám sát hắn, ta chưa kịp cứu... Ta biết ngươi có biện pháp.

Nàng biết Sở Ly từng cứu sống Tiêu Thi, là một loại bí thuật Thâu Thiên Hoán Nhật.

Sở Ly lặng lẽ không nói.

Lục Ngọc Dung nhếch bờ môi đỏ, nhu nhược như trước nay chưa từng có.

Nàng đang đợi Sở Ly ra điều kiện.

Sở Ly chậm rãi nói:

- Hắn đang ở nơi nào?

- Cảnh Vương phủ!

Lục Ngọc Dung vội nói.

Sở Ly nói:

- Dẫn hắn đến Khánh Vân thành!

Hắn không muốn thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật ở Thần Đô, bởi vì thanh thế quá lớn, sẽ chọc cho Hoàng thượng quan tâm, thậm chí cao thủ khắp nơi quan tâm.

- Khánh Vân thành?

Lục Ngọc Dung nhíu mày nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Chuyện này không ai được nói ra, ngoại trừ phu thê Cảnh Vương!

-... Được.

Lục Ngọc Dung cắn bờ môi đỏ, nhìn chằm chằm vào hắn.

Sở Ly nói:

- Ta ở cửa bắc Khánh Vân thành chờ ngươi!

Lục Ngọc Dung thi lễ, trên người lần nữa dâng lên khí thế ngập trời, hóa thành một đạo lưu quang rồi biến mất.

Sở Ly lóe lên, người xuất hiện ở Khánh Vân thành.

Hắn bao một toà tửu lâu trước, đuổi tất cả mọi người ra, đặt mấy thanh trường kiếm ở trên đỉnh tửu lâu, sau đó hắn lại đi tới cửa thành phía bắc của Khánh Vân thành.

Hắn vừa tới thành bắc thì Lục Ngọc Dung đã như một vệt lưu quang xuất hiện, hai tay nâng Lãnh Phong đã chết cứng ngắc.

Sở Ly nhận lấy, nhẹ nhàng đi vào trong tửu lâu.

Đặt Lãnh Phong lên trên bàn, sau đó Sở Ly sử dụng Thâu Thiên Hoán Nhật thuật.

Lục Ngọc Dung ở một bên, nhìn Lãnh Phong từ trạng thái cứng ngắc chậm rãi trở nên mềm mại, cuối cùng mở mắt ra.

Nàng biết Sở Ly có Thâu Thiên Hoán Nhật thuật, thế nhưng vẫn cảm giác khó có thể tin được, chuyện này đã vượt qua phạm trù của võ công, can thiệp vào thiên cơ, quả thật là không thể tưởng tượng được nổi.

Sở Ly thở ra một hơi, lần này thi triển rất là thuận lợi.

Hắn ngẩng đầu nhìn mây đen rợp trời, hắn nói với Lục Ngọc Dung:

- Các ngươi mau chóng rời đi, phiền phức của ta sắp tới rồi!

- Xảy ra chuyện gì?

Lục Ngọc Dung nhíu mày.

Nàng có thể cảm nhận được trên bầu trời truyền tới uy thế đáng sợ hơn, trong lòng khiếp đảm không tên, trực giác không ngừng nhắc nhở nàng mau chóng rời đi, sẽ có ngập đầu tai ương đổ xuống.

Sở Ly than thở:

- Thâu Thiên Hoán Nhật phá vỡ thiên cơ, ông trời không hợp mắt, muốn ta đền mạng.

- Nghiêm trọng như thế sao?

Lục Ngọc Dung vội hỏi:

- Không sao chứ?

Sở Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời càng ngày càng tối:

- Sinh tử không biết trước được, các ngươi rời đi trước, tránh cho vừa mới cứu được thì hắn lại chết.

Hắn liếc mắt nhìn Lãnh Phong, lắc đầu một cái.

Lãnh Phong vẫn còn đang hồ đồ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sở Ly lại thúc giục Lục Ngọc Dung:

- Ta không muốn phân tâm, các ngươi đi mau!

-... Được rồi.

Lục Ngọc Dung nhếch bờ môi đỏ, nhấc Lãnh Phong lên nhẹ nhàng rời đi.

Sở Ly thở dài một hơi.

- Ầm ầm...

Một tiếng vang thật lớn chấn động thiên địa.

Trong thiên địa dường như chỉ có một tiếng vang thật lớn này, tất cả âm thanh còn lại đều biến mất.

Mấy đạo sấm sét trong nháy mắt đã đánh về phía tửu lâu mà Sở Ly đang ở.

Dưới ấm sét, Sở Ly lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn phía trước cửa sổ của tửu lâu, ánh mắt yên tĩnh và trầm ổn.

Lục Ngọc Dung và Lãnh Phong đứng ở một gian tửu lâu cách đó không xa, dưới ánh sét chiếu rọi, thậm chí còn nhìn thấy hắn đang nhìn mình cười cười.

- Hắn làm sao vậy?

Lãnh Phong mờ mịt nói:

- Sao lại bị sét đánh?

- Còn không phải là bởi vì ngươi hay sao?

Lục Ngọc Dung nhìn chằm chằm vào Sở Ly, lạnh lùng nói:

- Vì cứu ngươi cho nên mới chịu thiên phạt như vậy... Ngươi nợ hắn một cái mạng!

Lãnh Phong hừ lạnh nói:

- Ai bảo hắn cứu ta chứ?

Lục Ngọc Dung nhanh chóng quay đầu liếc nhìn hắn một cái, lại quay đầu lại, không tiếp tục nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Ly.

Sấm sét to lớn bị đao kiếm trên đỉnh tửu lâu chặn lại một hồi, đánh bay những kiếm và đao này, trong nháy mắt đã xuyên qua tửu lâu, rơi xuống trên người Sở Ly.

Sở Ly tức thì bị sấm sét bao vây.

- Xong!

Lục Ngọc Dung thở dài, bỗng nhiên trong lòng trở nên trống rỗng, thất vọng mất mát.

Lãnh Phong hưng phấn nói:

- Hắn chắc chắn sẽ phải chết!

- Phanh!

Lục Ngọc Dung quay đầu đánh cho hắn một cái tát.

Lãnh Phong bụm mặt tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

- Đối với ân nhân cứu mạng mà cũng như vậy, ngươi đã khiến cho ta rất thất vọng!

Sấm sét và mây đen trong bầu trời trong nháy mắt đã tiêu tan, khôi phục lại vẻ sáng sủa.