Bạch Bào Tổng Quản

Chương 483: Đào tẩu

Trăng lên giữa trời, Thành vương phủ yên tĩnh, mọi người đã ngủ thiếp đi.

Bốn người mặc áo đen vô thanh vô tức tiến về Vương phủ, chẳng khác nào bốn cái bóng, nhẹ nhàng xẹt qua đầu tường, thần không biết quỷ không hay.

Hứa Hoàn Đức nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Hắn cũng không nghĩ tới mình đường đường là Phó Thống lĩnh Bí vệ phủ lại còn có một ngày phải giả trang thành thích khách, làm ra chuyện này, quả thật là muốn cười khổ cũng không được.

Có điều ngẫm lại Quang Minh Thánh giáo, hắn lập tức thu hồi phần bất đắc dĩ này, trước mắt dựa cả vào Sở Ly, xem đối phương có thể tìm ra được đệ tử của Quang Minh Thánh giáo hay không.

Thăm dò xem rốt cuộc vì sao mà Quang Minh Thánh giáo lại tới Thần Đô, là vì ám sát, hay là vì chuyện khác, đây là việc cấp bách nhất hiện giờ của Bí vệ phủ.

Hoàng thượng luôn hỏi việc này, đã hình thành áp lực mạnh mẽ đối với Bí vệ phủ.

Không hỏi ra được chuyện này, Bí vệ phủ thẹn với sự nhờ vả của Hoàng thượng.

Mà bên trong các Bí vệ cấm cung, chỉ có Sở Ly mới có bản lĩnh như vậy, có thể tìm ra đệ tử Quang Minh Thánh giáo, bằng không cũng không cần thuận theo hắn như vậy, cùng hồ đồ theo hắn.

Sở Ly làm như thế, nhất định vừa có công tâm, cũng có tư tâm.

Sở Ly bị Thành Vương gia cự tuyệt ở ngoài cửa, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chịu phần lửa giận này, nhất định phải cho Thành vương phủ trả thù, làm cho đối phương thêm phiền.

- Là người nào?

Trong bụi hoa truyền đến một tiếng quát khẽ, rốt cục đã có người phát hiện ra bốn người bọn họ.

Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:

- Lui!

- Có thích khách!

Ở một chỗ khác có hộ vệ trưởng quát một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh trong Thành vương phủ.

Mấy bóng người nhằm về phía bốn người bọn họ.

Bên người Hứa Hoàn Đức đều là cao thủ hàng đầu của Bí vệ phủ, bốn người liên thủ, không cầu hại người chỉ cầu thoát thân, rất nhanh đã chạy về phía cửa phủ.

Trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ sắp chạy ra khỏi được Vương phủ.

- Hừ!

Một tiếng gầm thét vang lên, Trần Không đứng trên nóc nhà, chặn con đường của bọn họ lại, lạnh lùng nhìn bốn người:

- Ngoan ngoãn chịu trói thì ta sẽ tha các ngươi một mạng, Thành vương phủ không phải là nơi mà các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!

Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:

- Tránh ra, bằng không đừng có trách chúng ta không khách khí!

Dứt lời bọn họ nhằm về phía Trần Không.

Có ba bóng người rơi xuống bên người Trần Không, cùng Trần Không đồng thời đón lấy bốn người Hứa Hoàn Đức, trong chớp mắt tám người đã chiến thành một đoàn.

Hứa Hoàn Đức và Trần Không giao thủ, hai người khó phân cao thấp.

- Ầm ầm ầm ầm...

Trong tiếng vang trầm thấp, hai người đã giao thủ được hai mươi mấy chiêu.

Sáu người còn lại cũng khó phân cao thấp, đều là cao thủ hàng đầu.

Tinh anh của Vương phủ đều ở đây, muốn bắt được bọn họ, lần không bắt được, lần sau có khả năng đối phương sẽ còn tới, như vậy sẽ vô cùng phiền phức.

- Ầm ầm ầm...

Từng đạo từng đạo tiếng chưởng lực va chạm làm cho toàn bộ Vương phủ chấn động.

Mọi người trong Thành Vương phủ đều núp ở trong phòng, nhịn xuống hiếu kỳ không đi ra ngoài.

Qua thời gian chừng một chén trà, lại một người áo đen xuất hiện, trầm giọng nói:

- Đi thôi!

- Sở Đại tổng quản!

Trần Không phẫn nộ quát.

Sở Ly thân mang mặc y phục màu đen, che mặt, cười ha hả:

- Nhận lầm người!

- Ngươi đến đây làm gì?

Trần Không gầm lên.

Sở Ly cười nói:

- Tới xem một chút xem rốt cuộc Thành vương phủ cất giấu món đồ gì, có việc gì không thể lộ ra ngoài, không cho chúng ta vào phủ kiểm tra.

- Ngươi thật là to gan!

Trần Không giận dữ hét:

- Ngươi không sợ Vương gia vạch tội các ngươi hay sao?

- Chúng ta đã cho Vương gia mặt mũi, Vương gia thực sự không thức thời, như vậy thì đừng trách Bí vệ phủ chúng ta cũng không nể tình!

Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

- Đi thôi!

Hắn dứt lời liền lướt thân mà đi.

Bốn người Hứa Hoàn Đức cũng người nhẹ nhàng rời đi.

Trần Không vung vung tay, ra hiệu cho hộ vệ bên người không cần ngăn cản.

- Trần lão, cứ để bọn họ chạy đi như thế hay sao?

Một tên hộ vệ thấp giọng nói, không phục hừ lạnh nói:

- Đặc biệt là Sở Ly kia, quả thực cuồng tới cực điểm, không để Vương phủ chúng ta vào trong mắt!

- Đi thăm dò một chút xem có mất thứ gì không.

Trần Không hừ lạnh nói:

- Còn nữa, nhìn xem mọi người có tổn thương hay không?

-... Vâng.

Hộ vệ kia biết Trần Không không muốn đuổi nữa, cho nên chỉ có thể đồng ý một tiếng.

Trần Không nhìn phương hướng đám người Sở Ly biến mất trong bầu trời đêm, cau mày.

Trong lòng hắn cũng có chút bán tín bán nghi, tại sao Sở Ly lại chấp nhất như vậy, muốn tra xét Thành vương phủ, lẽ nào trong phủ thật sự có gian tế hay sao?

Năm người Sở Ly trở lại Bí vệ phủ, bên trong Bí vệ phủ đã đèn đuốc sáng chưng.

Lúc đến đại sảnh, ba người còn lại đã trở về, Sở Ly và Hứa Hoàn Đức tiến vào phòng khách.

- Thế nào rồi?

Cái khăn đen che mặt cũng của Hứa Hoàn Đức không kịp tháo xuống, hắn lập tức hỏi:

- Có người của Quang Minh Thánh giáo không?

Sở Ly thở dài một hơi:

- Có thật!

- Mấy người?

- Một.

- Ngày mai lập tức đi bắt hắn!

Sở Ly nói:

- Mời Trần Không tới, nói cho hắn hiểu rõ, có lẽ hắn cũng sẽ hiểu rõ hắn nên làm như thế nào.

- Hắn sẽ tin sao?

- Dù sao cũng là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, thà rằng tin là có, nếu như hắn không tin, tự mình thử một lần, có lẽ có thể thử ra được.

-... Ta vẫn không yên lòng.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu nói:

- Hay là chúng ta tự mình đi bắt đi.

Sở Ly nói:

- Sợ rằng sẽ rất phiền phức, Thành vương phủ sẽ cố ý tìm cớ, lại nói không có người ấy, nói không chừng trái lại còn thả người chạy mất.

- Không đến nỗi như vậy chứ?

Hứa Hoàn Đức cau mày.

Sở Ly nói:

- Ngươi đoán xem Thành vương sẽ làm thế nào? Thật sự sẽ để cho các ngươi đi vào, bắt đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, như vậy hành động lúc trước của Thành vương sẽ thành cái gì? Cuồng vọng vô tri? Ngu xuẩn?

- Mặt mũi của hắn quan trọng, hay là đệ tử Quang Minh Thánh giáo quan trọng hơn?

Hứa Hoàn Đức hừ lạnh một tiếng.

Sở Ly lại cười cợt.

Hứa Hoàn Đức cũng là người khôn khéo, sắc mặt của hắn âm trầm, nghĩ tới lời nói của Sở Ly.

Đúng là Thành vương có thể làm được chuyện này.

Sở Ly nói:

- Nếu như chính bọn hắn bắt được, tình hình sẽ lại không giống, Thành vương phủ cũng không sai cái gì cả, bảo vệ được bộ mặt.

- Đúng là ta không nghĩ tới chuyện này.

Hứa Hoàn Đức đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lắc đầu một cái:

- Ngươi còn có thể suy nghĩ thay cho bọn họ như thế.

- Công là công, tư là tư.

Sở Ly mỉm cười nói:

- Công và tư ta vẫn phân rõ được.

-... Được rồi, ta sẽ tìm Trần thống lĩnh nói một chút.

Hứa Hoàn Đức không tỏ rõ ý kiến.

Hắn không tin Sở Ly có thể phân rõ công và tư.

Nếu có thể tiến vào Thành vương phủ bắt được đệ tử Quang Minh Thánh giáo, mặt mũi của Bí vệ phủ sẽ nâng cao. Phân lượng khi nói chuyện ở trước mặt của hoàng thượng cũng lớn hơn, sau này làm việc cũng ít đi mấy phần cản trở.

Nếu như để cho Thành vương phủ tự mình bắt đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, công lao của Bí vệ phủ sẽ mất đi hơn một nửa.

Vị trí của hắn đã quyết định hắn sẽ nghiêng về loại tình huống thứ nhất, trực tiếp tới cửa bắt người, theo bản năng đã quên đi nguy hiểm.

Sở Ly thấy rất rõ tâm tư của hắn, cho nên chỉ khẽ cười một tiếng:

- Mang giấy tới đây.

Rất nhanh đã có người đưa lên giấy và bút mực, nghiên đã mài xong.

Sở Ly đề bút vẽ ra một bức chân dung, làm liền một mạch, trông rất sống động.

Hắn nhắc lên thổi thổi, đưa cho Hứa Hoàn Đức:

- Đây là hộ vệ của Thành vương phủ.

Hứa Hoàn Đức cúi đầu quét mắt nhìn một chút, gật gù nói:

- Được, ngày mai ta sẽ đi tìm Trần Không nói, để hắn ra tay bắt người.

Sở Ly cười nói:

- Ta nghĩ nên đợi mấy ngày nữa.

-... Được rồi.

Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:

- Nếu như hắn thực sự là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, vậy coi như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể nghỉ ngơi một trận.

Sở Ly nói:

- Chỉ cần bắt đối phương là biết được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly đang ở trong tiểu viện luyện Thiên Ma công thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:

- Đại tổng quản, bên ngoài có hai Bí vệ cấm cung cầu kiến.

- Để bọn họ tới đây.

Sở Ly nói.

Đổng Kỳ Phi và Dương Tông Văn đi tới tiểu viện.

Bọn họ ôm quyền hành lễ, sắc mặt âm trầm khó coi.

Sở Ly quét mắt nhìn hai người một chút, động tác liên tục.

Đổng Kỳ Phi không nhịn được nói, trầm giọng nói:

- Đội trưởng, người đã chạy thoát rồi.

Động tác của Sở Ly dừng lại, hỏi:

- Chạy sao?

Đổng Kỳ Phi cắn răng hừ lạnh nói:

- Thành vương phủ cố ý thả người chạy đi!

Sở Ly nhìn về phía Dương Tông Văn.

Dương Tông Văn nói:

- Hứa thống lĩnh mang theo chúng ta đi tới Thành vương phủ, mới vừa nói chuyện cùng Trần Không thì bên trong đã có người đào tẩu, chính là người mà chúng ta muốn tìm.