- Đây không phải là hoàn thành tâm nguyện cho bọn hắn hay sao?
Tiêu Thi khẽ nhíu mày, đăm chiêu nhìn về phía hắn.
Nàng cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của Sở Ly:
- Không phải ý ngươi là, triều đình làm ra đó chứ?
- Hiện tại người phản đối quá nhiều, triều đình phản đối, võ lâm phản đối, các phủ Quốc Công còn lại cũng phản đối, thậm chí có chút người không phản đối chính là muốn gây ra sự hỗn loạn, thật thật giả giả, không bắt được thích khách, ai cũng không làm rõ được.
Sở Ly lắc đầu than thở.
-... Bây giờ chúng ta sẽ đi về!
Tiêu Thi nói:
- Bọn họ không đuổi kịp thích khách, thế nhưng ngươi có thể đuổi được nhỉ!
- Không bằng giả bộ hồ đồ đi thì hơn.
Sở Ly lắc đầu.
Tiêu Thi nhíu mày một cái, bỗng nhiên nở một nụ cười, xán lạn như minh châu:
- Sở Ly, có phải bỗng nhiên rời khỏi nơi này cho nên ngươi có chút không nỡ hay không?
- Có gì mà không nỡ cơ chứ?
Sở Ly cười nói.
Tiêu Thi cười tươi như hoa:
- Ài... Lục cô nương quả thực rất đẹp đấy nhỉ!
Sở Ly bật cười:
- Người nàng thích chính là nữ nhân, không thích nam nhân!
- Cho dù thích nữ nhân, đứng ở trước mặt nàng, nhìn nàng, cũng vui tai vui mắt mà.
Nụ cười của Tiêu Thi càng tăng lên, kiều diễm mê người:
- Huống hồ dựa vào bản lĩnh của ngươi, nói không chừng có thể thay đổi được tính tình của nàng đó!
- Được rồi được rồi, trở về thì trở về.
Sở Ly cười nói:
- Hiện tại lập tức trở về sao?
- Đi thôi, cũng không có ai quản chúng ta.
Tiêu Thi nói.
Sở Ly dặn dò Tuyết Lăng và Liễu Nhứ vài câu, lại mang theo Tiêu Thi trở lại phủ Quốc Công.
…
Trong hậu hoa viên Thiết Ưng đảo.
Tiêu Thiết Ưng một mình ngồi ngơ ngác ở bên trong tiểu đình, cầm trong tay một cuốn sách, mất tập trung nhìn về phía xa, bốn phía tĩnh lặng, thân thể kiên cường của hắn cũng có mấy phần cô đơn.
- Đại ca.
Tiêu Thi giương giọng kêu.
Nàng thướt tha đi tới bên trong tiểu đình. Ôn nhu nói:
- Đang suy nghĩ về đại tẩu sao?
- Không.
Tiêu Thiết Ưng vội vàng lắc đầu.
Hắn cũng không muốn thể hiện ra vẻ mềm yếu ở trước mặt của muội muội.
Hắn nhìn về phía Sở Ly:
- Các ngươi cũng biết tin tức rồi sao?
Sở Ly nói:
- Tiểu công gia làm sao vậy?
- Vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Thiết Ưng than thở:
- Thích khách này có võ công vô cùng lợi hại.
- Thích khách là nam hay là nữ?
- Một lão giả.
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:
- Đi ở trên đường cái thì bỗng nhiên hắn đến, lúc đó các hộ vệ đều không kịp phản ứng, kiếm pháp của lão giả này quá nhanh, khinh công cực cao!
- Ám sát ở bên đường...
Sở Ly trầm ngâm gật đầu:
- Có giao thủ với thích khách không?
- Thích khách bình yên rút đi.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Không bị thương.
- Đi xem tiểu công gia xem.
Sở Ly nói:
- Ta chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
- Đại ca, bản lĩnh chữa thương của Sở Ly rất lợi hại.
Tiêu Thi nói:
- Cứu người trước rồi lại nói sau!
- Ừm. Thử xem cũng tốt.
Tiêu Thiết Ưng gật gù:
- Ta dẫn Sở Ly tới đó, nhị muội, muội cứ nghỉ một chút, bên Vương phủ kia có ổn hay không?
- Ngày mai lại trở về là được rồi.
Tiêu Thi nói.
Lời nói của Tiêu Thiết Ưng ý vị sâu xa, hắn nói:
- Đừng có chọc vào phiền toái gì đó.
Tiêu Thi lườm hắn một cái.
Sở Ly cười nói:
- Đại công tử, chúng ta đi thôi!
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Sở Ly và Tiêu Thi trở về Vương phủ, Tống tiểu công gia bên kia đã tỉnh lại, võ công cũng được bảo vệ, còn lại chính là cố gắng điều dưỡng một phen mà thôi.
Điều khiến cho Sở Ly canh cánh trong lòng chính là. Tên thích khách kia đã biến mất.
Thần thông Thông Thiên triệt địa không thể cảm ứng được hắn.
Sở Ly phỏng đoán, như vậy sẽ có hai loại tình hình, một loại là có thể phá vỡ được thần thông Thông Thiên triệt địa của hắn, một loại khác là người này đã không còn ở trên thế giới này nữa.
Phá vỡ thần thông của hắn, chuyện này không quá hiện thực, như vậy sẽ chính là loại thứ hai.
Sở Ly suy đoán, sợ rằng là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Thích khách có võ công tuyệt đỉnh như vậy, thế lực kia cũng rất khó để nhẫn tâm diệt khẩu. Chỉ có đệ tử Quang Minh Thánh giáo mà thôi, rất có khả năng đã thúc giục bí thuật. Cho nên mới ung dung ám sát Tống Giới Trí như vậy, sau đó hắn cũng ngã xuống, đăng vào trong thế giới cực lạc.
Tiêu Thi ngồi ở bên trong Thiên Xu viện, lười biếng chống cằm dưới, hừ lạnh nói:
- Là Quang Minh Thánh giáo làm ra đúng không?
Nàng đã nghĩ thông suốt, cũng đoán được người ra tay chính là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo.
Sở Ly nói:
- Gần như là vậy.
- Cũng còn may. Không phải là triều đình.
Tiêu Thi lắc đầu nói.
Sở Ly nói:
- Triều đình có thể trơ mắt nhìn hai nhà thông gia hay sao?
- Thông gia thì sao chứ?
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Mở ra một tiền lệ xấu, tiền lệ vừa có, mấy phủ Quốc Công sẽ thông gia lẫn nhau, một đời nối tiếp một đời, rất nhanh sẽ hình thành một thể thống nhất. Giang sơn Lĩnh gia sẽ gặp nguy hiểm!
- Nói như vậy cũng đúng.
Tiêu Thi nhíu mày, chậm rãi gật đầu.
Sở Ly nói:
- Vì lẽ đó nhất định triều đình sẽ ngăn cản, chỉ có thể làm việc ở trong bóng tối mà thôi!
- Cũng không có gì khác ngoài ám sát!
Tiêu Thi cười gằn.
Sở Ly nói:
- Biện pháp này rất hữu hiệu... Lần này ám sát tiểu công gia, nếu như người bị ám sát chính là Tống gia tiểu thư thì sao? Hoặc là Đại công tử thì sao?
Tiêu Thi nhíu mày trầm ngâm.
Sở Ly cười nói:
- Chuyện này tiểu thư cũng đừng bận tâm nữa, thấy chiêu đối chiêu là được rồi.
Tiêu Thi khẽ bóp trán, thở dài thườn thượt:
- Đại ca cũng là số khổ, thành gia lập thất cũng khó khăn như thế!
Sở Ly cười lớn.
- Công tử, Cảnh Vương phủ phái người đưa thiệp mời tới.
Tuyết Lăng nhẹ nhàng đi vào, đưa một tấm thiệp mời thanh nhã mà lại cổ điển lên.
Sở Ly nhận lấy, lại nhìn một chút:
- Ta sẽ lập tức qua đó.
Tiêu Thi như cười mà không phải cười:
- Lục đại mỹ nhân mời ngươi đúng không?
Sở Ly nói:
- Nàng mời ta qua đó cũng không có chuyện gì tốt cả.
- Đi thôi đi thôi, đừng để người ta sốt ruột chờ lâu!
Tiêu Thi cười lúc lắc bàn tay ngọc.
Sở Ly làm bộ không quan tâm tới nụ cười trêu tức của nàng mà ôm quyền một cái, vội vã rời đi.
Tiêu Thi nhìn bóng lưng của hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Nam nhân đều như nhau, thấy nữ tử có khuôn mặt đẹp đã không dời nổi bước chân được nữa!
Tuyết Lăng cười nói:
- Lục cô nương có đẹp mấy cũng không bằng tiểu thư.
Tiêu Thi quay đầu liếc mắt nhìn nàng một chút, hừ lạnh nói:
- Ngươi nói tốt cũng vô dụng, công tử nhà ngươi không phải là thứ tốt lành gì cả.
Tuyết Lăng mở miệng cười cúi đầu.
Sở Ly xe nhẹ đi đường quen, nhanh chóng đi tới Cảnh Vương phủ.
Lục Ngọc Dung tự mình đứng ở ngoài cửa, cửa lớn mở rộng.
Nàng mặc một bộ la sam, trên mặt mang lụa trắng, che khuất khuôn mặt ngọc phong tình vạn chủng, chỉ lộ ra đôi mắt giống như hồ nước sâu.
Một cơn gió thổi tới, la sam tung bay, tấm lụa trắng phất động, mặt ngọc của nàng như ẩn như hiện, càng thêm mấy phần thần bí và hấp dẫn.
Sở Ly xuống ngựa, ôm quyền một cái.
Lục Ngọc Dung thướt tha đi tới gần, thi lễ:
- Sở Đại tổng quản, xin mời!
Sở Ly cười nói:
- Không cần long trọng như vậy chứ?
- Ngươi đã giúp trong phủ một đại ân, sao có thể không long trọng được chứ?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly nói:
- Vương gia ở trong phủ sao?
- Đúng vậy.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly nhíu nhíu mày, nhìn về phía nàng.
Lục Ngọc Dung nói:
- Qua chuyện lần trước, Vương gia cũng rảnh rỗi.
- Chỉ sợ là hồng môn yến.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Lục Ngọc Dung nói:
- Yên tâm đi, Cảnh Vương phủ sẽ không ân đền oán trả như thế đâu.
- Vậy thì không thể tốt hơn.
Sở Ly sóng vai cùng nàng đi vào trong phủ.
Một đường các thị vệ và các thị nữ đụng phải hai người đều hành lễ rất cung kính, có thể nhìn ra được địa vị của Lục Ngọc Dung ở trong phủ cực cao, thân phận siêu nhiên.
- Lúc này ngươi đã yên lòng chưa?
- Yên lòng gì vậy?
- Võ công của An vương đã bị phế, không còn uy hiếp đối với ngươi nữa.
- Ai nói võ công của An vương đã bị phế bỏ chứ?
Sở Ly lắc đầu cười cười.
Lục Ngọc Dung ngẩn ra, bước chân đang liên tục bước đi dừng lại.
Sở Ly nói:
- Ngươi chỉ nhìn thấy nửa đầu màn kịch mà không thấy nửa sau rồi.