Bạch Bào Tổng Quản

Chương 414: Mời chào

Sở Ly và Lục Ngọc Dung sóng vai mà đi, chậm rãi đi đến cửa phủ.

- Có người của Quang Minh Thánh giáo không?

Lục Ngọc Dung hỏi Sở Ly.

Khuôn mặt phong tình vạn chủng gần ngay trước mắt, mùi thơm u tĩnh bay vào chóp mũi, nhưng Sở Ly không động tâm, hắn biết nàng nhìn thì có thể, nhưng không thể động vào:

- Có một.

- Thật sự có sao?

Lục Ngọc Dung kinh ngạc.

Sở Ly nói:

- Một nha hoàn, có điều người nha hoàn này rất thú vị.

- Thú vị sao?

Lục Ngọc Dung nhíu mày nhìn hắn, tức giận hỏi:

- Quang Minh Thánh giáo có ý gì vậy?

Sở Ly lắc đầu nói:

- Nàng đến Vương phủ cũng không phải là muốn giết người... Ta cảm thấy, hiện tại không cần phải quấy nhiễu đến nàng. Chuyện quan trọng nhất chính là, trong Cảnh Vương phủ có một thích khách, trước tiên phải bắt hắn mới là thượng sách.

- Thích khách?

Lục Ngọc Dung nói:

- Không phải là người của Quang Minh Thánh giáo sao?

- Không phải Quang Minh Thánh giáo.

Sở Ly nói:

- Nhưng là một thích khách, ẩn núp ở trong Vương phủ, chuẩn bị bất cứ lúc nào đánh ra một đòn, sắp động thủ tới nơi rồi.

- Ai?

Lục Ngọc Dung vội hỏi.

Sở Ly nói:

- Sau đó ta sẽ vẽ ra một bức họa, cứ theo đó là có thể tìm được người.

- Còn gì nữa không?

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly cười cợt:

- Cảnh Vương phủ phòng vệ rất nghiêm ngặt, xem ra ngươi đã tự mình điều tra... Chỉ có hai người này thôi.

Lục Ngọc Dung hừ một tiếng:

- Cũng may, cuối cùng cũng coi như ta không uổng phí thời gian!

Tuy rằng nàng không phải người trong Vương phủ, thế nhưng lại được Cảnh Vương và Vương phi tín nhiệm, địa vị cao cả, quyền lực rất lớn, mỗi lần tới đây đều sắp xếp qua Vương phủ một lần, thanh trừ người cảm thấy có hiềm nghi, thà rằng sai chứ cũng không buông tha.

Sở Ly nói:

- Được rồi, đưa tới đây thôi, ta sẽ tự về.

Lục Ngọc Dung nói:

- Ta muốn đi cùng ngươi để lấy tranh về.

- Cũng được.

Sở Ly cười nói:

- Ngươi không sợ người khác đồn thổi sao?

- Ta rất muốn xem xem có người nào dám nói huyên thuyên!

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Sở Ly cười lắc đầu:

- Ngươi muốn thừa cơ nhìn hư thực trong An Vương phủ đúng không!

Lục Ngọc Dung hừ một tiếng nói:

- Không phải ngươi cũng như thế sao?

Hai người đều nở nụ cười.

Sau khi trở lại An vương phủ, Sở Ly trực tiếp dẫn nàng trở về tiểu viện của hắn.

Sau khi Lục Ngọc Dung đi vào, đánh giá đình viện của Sở Ly, tiến vào bên trong tiểu đình của trong viện.

Sở Ly tự mình mài mực, vung mực lên, một mạch vẽ ra một bức tranh.

- Là hắn sao?

Lục Ngọc Dung nhíu mày nhìn bức tranh trên tay.

Nam tử trên tranh có tướng mạo anh tuấn, tinh thần phấn chấn.

- Hắn có tướng mạo xuất chúng, lại là văn sĩ, có lẽ là mưu sĩ của Vương gia chứ?

Sở Ly mỉm cười nói:

- Vừa nhìn đã biết là hạng người đa trí.

- Hắn đã theo thúc thúc từ rất sớm.

Lục Ngọc Dung nhìn hắn:

- Nếu như hắn muốn ám sát thúc thúc thì đã sớm có cơ hội rồi.

- Vậy cũng không hẳn.

Sở Ly cười nói:

- Có khả năng khi đó hắn còn không chắc chắn, vẫn không có động thủ, hiện tại đã chắc chắn, rất có khả năng đã luyện thành một loại thần công nào đó, nếu như các ngươi không động thủ thì hắn sẽ động thủ.

- Sao ngươi nhìn ra được chứ?

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly cười không đáp.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, biết bí mật này là thứ không thể để lộ cho mình, có khả năng đây là bí mật lớn nhất của Sở Ly.

- Một người khác thì sao?

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly lắc đầu:

- Một người khác trước tiên không vội.

- Đó là đệ tử của Quang Minh Thánh giáo!

Lục Ngọc Dung tức giận:

- Lẫn lộn đầu đuôi!

- Tin rằng các ngươi bắt được người này thì sẽ có thể bắt được một người khác, rất thú vị.

Sở Ly cười nói.

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:

- Nếu như thúc thúc có gì bất trắc thì phủ Quốc Công các ngươi cũng sẽ không được sống dễ chịu đâu!

Nàng biết chỗ có thể uy hiếp được Sở Ly, chính là phủ Dật Quốc Công.

Sở Ly nói:

- Yên tâm đi.

- Được, hai ngày nữa ta sẽ nắm bắt Điền Thạch này.

Lục Ngọc Dung nói.

- Ngươi muốn tra xét trước rồi mới động thủ, đúng không?

Sở Ly nói.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, không phản bác.

Điền Thạch này không phải là nhân vật bình thường, là mưu sĩ của thúc thúc, cũng đã lập không ít công lao, nói bắt là bắt, thực sự rất không thích hợp, cần phải điều tra cho rõ rồi lại nói.

- Bằng vào tâm trí của hắn, ngươi hơi động thì hắn sẽ phát hiện.

Sở Ly cười nói:

- Nên làm gì, tin rằng ngươi sẽ có biện pháp.

Lục Ngọc Dung đăm chiêu.



Lúc chạng vạng, Cảnh Vương khoác ánh nắng chiều trở về phủ.

Thân thể của hắn khôi ngô cao to, tướng mạo anh tuấn, lông mày rậm, hai mắt sắc bén, hành động trầm ổn bình tĩnh, nhìn qua như hơn bốn mươi tuổi.

Hắn đổi một thân trường bào rộng rãi mềm mại rồi đi đến hậu hoa viên.

Lục Vương phi đang ngồi ở bên trong tiểu đình đọc sách, Lãnh Dĩnh và Lục Ngọc Dung dựa vào lan can cho cá ăn, Lãnh Phong thì lại luyện kiếm ở trong vườn hoa phía xa.

Lục Vương phi thả cuốn sách xuống, cười đón hắn.

Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng thi lễ:

- Thúc thúc.

Cảnh Vương vung vung tay, ngồi vào phía đối diện với Lục Vương phi:

- Ngày hôm nay vị Sở Đại tổng quản kia đã đến rồi chứ?

- Vâng.

Lục Vương phi cười nói:

- Nghe danh không bằng gặp mặt, đúng là một anh kiệt.

- Ồ?

Cảnh Vương cười nói:

- Có thể lọt vào được pháp nhãn của Vương phi, vậy nhất định là không tệ.

- Kiến thức uyên bác, kiến giải rất sâu sắc.

Lục Vương phi nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:

- Đúng là một nhân vật lợi hại có thể so sánh được với Ngọc Dung.

- Như vậy cũng thật là thiên tài đó.

Cảnh Vương cười nói:

- Tam ca đúng là có phúc lớn.

Lục Ngọc Dung cười lên.

Cảnh Vương cười nói:

- Ngọc Dung, ngươi cười cái gì vậy?

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Thúc thúc, lời này của thúc sai rồi, An vương có vận may này, lại không có phần độ lượng này, không tha cho Sở Ly!

- Ồ?

Trên mặt Cảnh Vương lộ ra vẻ rất hứng thú:

- Không phải trước đó hắn còn trợ giúp Tam ca lập công sao?

Lục Ngọc Dung nói chuyện lúc trước Sở Ly giết mười vị cao thủ Thiên Ngoại thiên ra nói một lần.

Cảnh Vương nhíu nhíu mày, trầm ngâm nói:

- Sở Ly này cũng coi như là đa mưu túc trí, hắn muốn một lần dọn sạch uy hiếp đối với phủ Quốc Công, đánh gãy sống lưng của Tam ca, đủ chuẩn đủ tàn nhẫn!

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Vẫn là thúc thúc anh minh, người bình thường chỉ cho rằng đây là hành động theo cảm tình của Sở Ly, cũng không biết thâm ý của hắn... Hắn là một người khi làm việc ổn chuẩn mà lại tàn nhẫn, bất động thì thôi, động thì lại tất có mưu đồ.

- Quả thực Sở Ly này có bản lĩnh thật sự đó.

Cảnh Vương cười nói:

- Vậy có thể kéo qua được hay không?

- Cũng không phải là không thể.

Lục Ngọc Dung trầm ngâm nói.

Thân thể của Cảnh Vương nghiêng về phía trước, vội hỏi:

- Thật sự có hi vọng sao?

Lục Ngọc Dung nói:

- An vương không tha cho hắn, nhưng Tiêu Thi là Vương phi, Sở Ly sẽ không chủ động rời đi, chung quy hai người sẽ phải đấu nhau tới mức một mất một còn, cuối cùng người bị bức ép đi nhất định sẽ là Sở Ly, đã như thế, hắn muốn bảo vệ Tiêu Thi thì chỉ có thể tới nương nhờ bên thúc thúc. Xem như là uy hiếp đối với An vương... Có một quan ngại là Bảo thân vương, cần phải cướp người trước khi Bảo thân vương ra tay.

- Theo ta được biết, Tam ca cũng là người có dã tâm, có điều ẩn giấu đi mà thôi, hắn có thể tùy ý để cho Sở Ly lại đây giúp ta hay sao?

Cảnh Vương cười nói:

- Sở Ly biết hư thực của An vương phủ, có người nói uy vọng cũng rất cao.

- Vậy thì phải xem thủ đoạn của thúc thúc mới được.

Lục Ngọc Dung cười nhạt nói:

- Lúc mấu chốt trợ giúp Sở Ly một chút, kéo hắn qua, hắn muốn bảo vệ phủ Quốc Công thì chỉ có thể nương nhờ vào thúc thúc mà thôi!

- A, có lý.

Cảnh Vương chậm rãi gật đầu:

- Chuyện này phải mưu tính cho kỹ, cứ giao cho Ngọc Dung ngươi vậy.

- Vâng.

Lục Ngọc Dung đồng ý.

Lục Vương phi quét mắt nhìn Lãnh Phong đang luyện công ở trong vườn hoa một chút, thở dài, lắc đầu một cái.

- Tiểu tử này lại chọc giận nàng tức rồi sao?

Cảnh Vương cười nói.

Lục Vương phi nói:

- Lòng dạ chật hẹp, không thể chứa người, đứa nhỏ này quá khiến cho người ta thất vọng, ngày hôm nay Sở Ly tới đây, thiếp bảo hắn tự mình nghênh đón, vốn định biến chiến tranh thành tơ lụa, hắn thì tốt rồi, lại mang theo Sở Ly đi vào từ cửa hông!

Nụ cười trên mặt Cảnh Vương biến mất.

Lục Vương phi nói:

- Lòng dạ như vậy, sao có thể điều động anh tài được chứ?

Phàm là người có tài hoa nhiều khi sẽ ngông nghênh, làm việc sẽ không cung kính thuần phục như vậy, cần phần độ lượng rất lớn để bao dung cho tính xấu của bọn họ, bao dung không được thì sẽ không dùng được tài hoa của bọn họ.