Một người áo đen bịt mặt mở miệng, đột nhiên há to mồm, phụt, phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cái khăn đen.
Hắn lấy cái khăn đen xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò, trắng bệch như tờ giấy, không có một chút hồng hào nào cả.
- Dịch thúc, là do một mình Sở Ly làm sao?
Một hoàng Thế tử lớn tiếng hỏi.
Dịch Lễ Hưng chậm rãi gật đầu:
- Là hắn.
Hắn nói chuyện xong lại nhắm mắt lại, tiếp tục vận công áp chế kiếm kính đang tàn phá.
Cỗ kiếm kính này giống như thật, giống như một thanh kiếm nhỏ đang qua lại ở trong thân thể, không ngừng đâm bị thương lục phủ ngũ tạng, tốc độ hắn vận công chữa thương kém xa tốc độ sát thương của tiểu kiếm, thương thế càng ngày càng nặng.
Hắn lại móc ra bình sứ ở trong ngực, đổ ra hai viên linh đan rồi ném vào trong miệng.
Sắc mặt của hoàng Thế tử kia rất âm trầm:
- Khá lắm Sở Ly, thật là to gan!
Lãnh Đào nói:
- Không thể nào? Một mình hắn thu thập được mười bốn cao thủ sao?
- Còn có người nào khác không?
Lãnh Phong hỏi.
Mười bốn người mặc áo đen đều chăm chú chữa thương, không ai trả lời.
Sau khi Lãnh Phong lúng túng một chút, hắn rất là tức giận nói:
- Được lắm Sở Ly, lá gan quả thực không nhỏ... Có điều mười bốn người cũng đánh không lại hắn, thực sự là...
Hắn nói xong lại lắc đầu một cái.
Trong lòng mười bốn người mặc áo đen thầm giận dữ, lại không ra mặt nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể nín giận mà không nói lời nào.
Mười bốn cao thủ Thiên Ngoại thiên như bọn họ vây công, không chỉ không thu thập được Sở Ly, trái lại còn bị hắn đả thương thành như vậy, nói ra thực sự rất mất mặt, chột dạ hụt hơi. Bằng không đã sớm trả lại một câu nói kia của Lãnh Phong rồi.
Lãnh Phong đứng tại chỗ, cau mày không nói.
Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được nổi, tại sao mười bốn cao thủ Thiên Ngoại thiên lại không thể chinh phục được một Sở Ly, trái lại còn bị hắn làm cho trọng thương, lần này Sở Ly sẽ lại dương danh ở trong Thần Đô, thậm chí còn là dương danh thiên hạ!
- Việc này không cho phép ai nói ra ngoài!
Lãnh Phong chậm rãi quét mắt nhìn chúng hoàng Thế tử một chút, lại vừa nhìn về phía mười bốn cao thủ Thiên Ngoại thiên:
- Bằng không, mặt mũi của mọi người đều rất khó coi!
Các hoàng Thế tử liên tục gật đầu.
- Đúng, không thể nói ra ngoài được!
Lãnh Đào lớn tiếng nói:
- Chúng ta không thể để Sở Ly dương danh được!
Lãnh Phong mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Lãnh Đào ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Bây giờ hắn hận thấu xương đối với Sở Ly, rồi lại kiêng kỵ tận xương, Sở Ly động một chút là đánh người, hắn chỉ dám nói lung tung ở sau lưng mà thôi, ở ngay trước mặt cũng không dám phân cao thấp cùng Sở Ly nữa.
Lãnh Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía mọi người:
- Mọi người có thể giữ kín miệng chứ?
- Đương nhiên!
Mọi người mồm năm miệng mười trả lời.
- Ai dám tiết lộ ra ngoài thì đừng trách mọi người sẽ không khách khí!
Lãnh Phong hừ lạnh nói.
Mọi người vội vã vỗ ngực bảo đảm, chắc chắn sẽ không tiết lộ, không có chuyện này.
…
Sáng ngày thứ hai, Sở Ly đang đọc sách ở Thiên Xu viện thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo, tổng quản của Cảnh Vương phủ đến nhà bái phỏng, muốn dẫn đường cho Sở Ly.
Một nam tử trung niên tuấn dật đang ngồi ở trong đại sảnh, được Trữ tổng quản tiếp đón, uống trà nói chuyện phiếm.
- Trử tổng quản, bây giờ Đại tổng quản quý phủ dương danh thiên hạ rồi đó.
Nam tử tuấn dật thả chén trà xuống, cười ha hả nói:
- Quả thực khiến cho người ta khâm phục, An vương phủ các ngươi có anh tài như thế, quả thực là hình ảnh thịnh vượng đó!
- Không biết Lục Vương phi mời Đại tổng quản là có chuyện gì quan trọng vậy? Theo lão phu biết, dường như Đại tổng quản và quý phủ không có quan hệ gì thì phải?
- Cái này sao... chúng ta chỉ làm theo lệnh, không được biết.
Tổng quản ngoại phủ Trương Thứ của Cảnh Vương phủ cười ha hả nói, lại vung vung tay:
- Có khả năng Vương phi thấy Đại tổng quản là thanh niên tuấn kiệt, vì lẽ đó cho nên mới muốn gặp đó.
- Thì ra là như vậy!
Trử tổng quản cười nói:
- Đại tổng quản đúng là tuấn kiệt khó gặp, không chừng Vương phi vừa ý tài của hắn, cho nên muốn mời Đại tổng quản làm nữ tế, ha ha!
- Chuyện cười này không nói được đâu!
Trương Thứ vội vàng khoát tay nói:
- Chuyện đại sự cả đời của tiểu thư, người như chúng ta sao có thể tùy tiện nói lung tung được chứ!
- Y theo ta nói, bằng vào tài cán của Đại tổng quản nhà chúng ta cũng xứng với Dĩnh tiểu thư đó.
Trử tổng quản cười nói.
Trương Thứ lắc đầu nói:
- Nếu như lời này của Trử tổng quản rơi vào trong tai của Vương phi, sợ rằng sẽ chọc giận Vương phi, cho nên vẫn nên nói cẩn thận thì hơn! Nói cẩn thận một chút!
Trong lòng hắn thầm mắng không ngớt, khẩu khí thật là lớn, xứng với Dĩnh tiểu thư của chúng ta, không ngờ ngươi cũng dám mở miệng nói ra như vậy được!
Sở Ly chậm rãi tiến vào trong phòng khách.
Trử tổng quản vội vã thu lại nụ cười, đứng dậy nghiêm nghị nói:
- Đại tổng quản!
Sở Ly gật gù, ôm quyền nói với Trương Thứ:
- Làm phiền Trương tổng quản chờ lâu, chúng ta lên đường thôi!
- Vâng, xin mời Đại tổng quản!
Trương Thứ thu lại nụ cười, nghiêm nghị ôm quyền.
Trử tổng quản vội hỏi:
- Đại tổng quản, có cần mang theo nha hoàn hay không?
- Không cần.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ trở về nhanh thôi.
- Vâng.
Trử tổng quản vội vàng gật đầu.
Bây giờ uy vọng của Sở Ly ở trong phủ ngày càng thịnh, hắn làm tổng quản ngoại phủ không dám có chút lười biếng nào, tránh cho bị Sở Ly nắm lấy nhược điểm, đổi thành người khác làm tổng quản.
Sở Ly theo Trương Thứ ra khỏi An vương phủ, cưỡi lên ngựa rồi đi hơn ba dặm đường, đi tới một toà Vương phủ bao la.
Ngói vàng đỉnh hồng, đồ sộ lớn lao.
Cảnh Vương phủ nhìn qua không có gì là không giống An vương phủ, vẻ ngoài gần như giống nhau, nhưng khí tức từ cả tòa Vương phủ tỏa ra lại tuyệt nhiên không giống nhau. An vương phủ càng thêm hùng hồn và nặng nề, khí thế cuồn cuộn ép người hơn nữa.
Cửa nhỏ bên cạnh Vương phủ mở ra, Lãnh Phong mang theo một đám người chậm rãi đi ra, đi ra hai mươi mấy bước, đi đến gần Sở Ly.
Lãnh Phong ôm quyền một cái, từ tốn nói:
- Sở Đại tổng quản, xin mời.
Sở Ly ôm quyền:
- Phong Thế tử, xin mời!
Lãnh Phong vung vung tay, mọi người sau lưng hắn lui về phía sau mười mấy bước.
Hai người đi ở phía trước, đi tới Thiên môn.
Sở Ly nhíu nhíu mày, nhưng không nhiều lời.
Dựa theo quy củ, y theo cấp bậc của hắn, Vương phủ nên mở cửa chính, mà không phải là đi Tiên môn này.
Hiển nhiên Lãnh Phong cố ý làm như vậy, muốn chèn ép sự kiêu ngạo của hắn, Sở Ly cảm thấy rất ấu trĩ, chẳng muốn tính toán với hắn, rồi sẽ có lúc đối phương sẽ phải cầu tới mình.
- Hộ vệ của quý phủ vẫn tốt chứ?
Sở Ly ra vẻ vô ý thuận miệng nhắc tới.
Lãnh Phong cau mày, lạnh lùng nói:
- Làm phiền ngươi nhớ mong, rất khỏe mạnh.
Sở Ly nở một nụ cười:
- Nếu như bọn họ thực sự không chịu được, có thể tới tìm ta.
Lãnh Phong híp mắt nhìn chòng chọc vào hắn.
Sở Ly bình tĩnh đối mặt với hắn.
Các thị vệ và hộ vệ phía sau thả nhẹ bước chân, thậm chí ngay cả hít thở cũng nhè nhẹ, tim như treo lên cao.
- Hừ!
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Như vậy ngươi cứ chờ xem!
Sở Ly lộ ra nụ cười.
Hắn rất có tự tin đối với kiếm kính của mình, muốn tiêu diệt kiếm kính. Bằng vào bản lĩnh của bọn họ sẽ không làm được, sẽ càng ngày càng thống khổ, thương thế sẽ càng ngày càng nặng, sớm muộn gì cũng sẽ không được mà phải tới tìm mình để giải!
- Lãnh Phong!
Lục Ngọc Dung và Lãnh Dĩnh ra đón.
Nàng mặc một bộ y phục màu tím, Lãnh Dĩnh mặc một thân la sam màu hồng phấn nhạt, thướt tha đi tới.
Nàng nhìn thấy hai người Sở Ly đi vào từ Thiên môn, mặt ngọc tức thì trầm xuống.
Lãnh Phong cau mày nói:
- Biểu muội, sao ngươi lại đi ra đây chứ?
Lục Ngọc Dung có chút căm ghét quét mắt nhìn hắn một chút, lạnh nhạt nói:
- Ngươi về đi, giao Sở Ly cho ta.
- Giao cho muội sao?
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Biểu muội chỉ là một nữ nhân, không thích hợp chứ nhỉ? Hay là để ta đến bắt chuyện với hắn đi!
- Ta sẽ đến nói một tiếng với cô cô.
Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Không biết nặng nhẹ, điếc không sợ súng!
- Biểu muội!
Lãnh Phong thẹn quá thành giận, trầm giọng nói:
- Đang có người ngoài ở đây!
Lục Ngọc Dung quay đầu ôm quyền một cái nói với Sở Ly:
- Sở Đại tổng quản, xin mời!
Sở Ly cười cợt:
- Cuối cùng cũng coi như kiến thức được khí thế của Cảnh Vương phủ, quả nhiên là cửa lớn cao không thể với tới được!
Lục Ngọc Dung nói:
- Hắn không hiểu chuyện, Sở Đại tổng quản đừng cảm thấy phiền lòng là được.