Bạch Bào Tổng Quản

Chương 286: Trận khốn

Hàn mang trong nháy mắt đã đến trước cổ họng của lão tăng.

- Ô...

Bàn tay phải khô gầy của lão tăng dựng thẳng lên, phát ra một tiếng cự thú gào thét.

Phi đao linh lung tinh xảo trôi nổi ở trước chưởng nửa thước, nhè nhẹ rung động, chẳng khác nào sống lại, muốn thoát khỏi ràng buộc xông về phía trước.

Bàn tay phải khô gầy nhẹ nhàng nhấn một cái, phi đao tức thì rơi xuống đất.

Hắn cúi đầu nhìn phi đao, lắc đầu một cái.

Sở Ly nhẹ nhàng rời đi, linh khí từ bốn phương tám hướng mãnh liệt kéo đến, tu bổ thân thể hắn.

Thân thể hắn trong lúc lao nhanh bỗng nhiên biến mất.

Lão tăng cũng không vội vã, chờ Sở Ly biến mất một hồi lâu, khi xuất hiện ở bên ngoài hai mươi dặm thì hắn mới biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở sau lưng của Sở Ly.

Tay và mặt của Sở Ly máu thịt be bét, xương trắng lộ ra, lúc này nó đã đọng lại không còn chảy máu nữa, nhưng lại trở nên cực kỳ đáng sợ.

Trên tay và mặt đều truyền đến cảm giác đau rát, vô cùng đau đớn, giống như lục phủ ngũ tạng bị dao cắt vậy, lại dùng lửa để thiêu đốt, chưởng lực của lão tăng giống như một đạo nham tương cuồn cuộn ở trong thân thể của hắn, không ngừng làm thương tổn thân thể hắn.

Hắn dùng thảo mộc linh khí để chữa trị, một phá hoại, một chữa trị, phá hoại so với chữa trị còn dễ dàng hơn nhiều. Đồng thời tốc độ cũng lại nhanh hơn, thân thể của hắn đang không ngừng suy nhược, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

Hắn xuất hết tiềm lực, nhất tâm đa dụng, một bên điều khiển thảo mộc linh khí, một bên khởi động Chỉ Xích Thiên Nhai, một bên lại còn thúc giục Kim Cương Độ Ách Thần Công.

Kim Cương Độ Ách Thần Công có hiệu quả tăng cường đặc biệt đối với máu thịt, trong cơ nhục có khí tức đang lưu chuyển, chữa trị lục phủ ngũ tạng đã bị phá hỏng.

Hắn hung hăng lao đi, không còn ý nghĩ phản kích nữa.

Đối mặt với lão tăng của Kim Cương tự, ưu thế duy nhất của mình chính là Khô vinh kinh, nội lực vĩnh viễn không khô cạn. Trừ thứ này ra hắn không có ưu thế nào nữa, lão tăng áp chế hắn khắp nơi.

Xá Thân tuyệt mệnh đao không thể tổn thương được tới hắn, Chỉ Xích Thiên Nhai ở trước mặt hắn cũng không có bất kỳ ưu thế gì cả.

Sở Ly suy đoán. Lão tăng này không chỉ tu thành thần thông Thông Thiên Triệt Địa, e rằng còn tu thành Thần túc thông. Bằng không cũng sẽ không đến nỗi thân pháp lợi hại như vậy, đủ để sánh vai được với Chỉ Xích Thiên Nhai.

Chỉ Xích Thiên Nhai là kỳ công truyền lại từ thượng cổ, là một bộ hệ thống võ học khác, bây giờ nhìn lại, nó rất tương tự với thần thông thuật, có thể phá tan không gian, vượt xa ra khỏi phạm trù khinh công.

Vốn hắn cho là không có thứ gì có thể so sánh được với Chỉ Xích Thiên Nhai. Bây giờ xem ra, Thần túc thông không kém gì mình, dưới trời này không gì không có, núi cao còn có núi cao hơn, Kim Cương tự không hổ là một trong bốn Đại tông phái của thiên hạ.

Lão tăng đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ở sau lưng hắn.

Thứ mà lão tăng nhìn thấy chỉ là cái bóng của hắn, Sở Ly đã có kinh nghiệm đối phó, Đại Viên Kính Trí được thúc giục, một khi cảm giác được không gian có sóng chấn động thì hắn sẽ lập tức thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai.

Hắn tu thành Chỉ Xích Thiên Nhai, có cảm ngộ đối với không gian. Cũng rất mẫn cảm.

Lão tăng nhíu mày, đứng ở tại chỗ.

Thần túc thông cực kỳ tiêu hao nội lực, cho dù nội lực của hắn thâm hậu như biển, thế nhưng cũng không chịu được tiêu hao kinh người của Thần túc thông, không dùng được mấy lần.

Hắn sụp mi, mỉm cười lắc đầu.

Sở Ly này quả thực không hổ là người được An vương coi trọng như vậy, không ngờ lại khiến cho mình và Cổ Nguyệt cùng nhau xuất mã.

Hắn rất ít khi tự vào trần thế, chỉ có mấy lần rời tự, đụng phải mấy cao thủ hàng đầu. Thế nhưng dưới Thần túc thông, không ai có thể đỡ nổi một hiệp, xưa nay khi hắn thi triển Thần túc thông không cần thi triển thêm một lần nữa. Thế nhưng ngày hôm nay lại có ngoại lệ.

Nghĩ tới đây, hắn lại thi triển Thần túc thông. Xuất hiện ở bên ngoài hai mươi dặm, ở phía sau lưng của Sở Ly.

Thế nhưng thứ mà hắn nhìn thấy vẫn là cái bóng của Sở Ly, đối phương đã sớm rời đi trước một bước rồi.

Lão tăng móc ra một bình đan dược đen kịt ở trong lòng. Lại lấy ra một viên đan dược đưa vào trong miệng, trong nháy mắt, lực lượng mãnh liệt cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong thân thể của hắn.

Bị thương nặng như vậy, đổi lại thành người khác đã sớm khí tuyệt mà chết, thế nhưng Sở Ly này lại chạy trốn rất hăng hái, quả thật là có điểm thần kỳ, rất khó chơi!

Sở Ly liều mạng chạy đi, vô cùng chật vật, tay và mặt của hắn máu thịt be bét, khủng bố, rất đáng sợ.

Hắn vừa thoát đi vừa chữa thương, hiệu quả chữa thương của linh khí vô cùng tốt, thế nhưng chưởng lực của lão tăng lại còn lợi hại hơn, khiến cho thương thế của hắn vẫn đang tăng lên.

Tư duy của hắn thay đổi rất nhanh, cuối cùng không lo được tới gánh nặng của kinh mạch mà lập tức vận chuyển Đại Hải Vô Lượng công.

Từng tầng, từng tầng nội lực chồng chất lại, sau khi nội lực được áp súc lại, nó trở nên càng ngày càng tinh khiết, áp lực của kinh mạch càng ngày càng mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ, khiến cho võ công mất hết.

- Phốc!

Trong lúc hắn chạy trốn phun ra một mũi tên máu màu đen, bước chân lại liên tục bước đi, chẳng khác nào một cơn gió xẹt qua các ngọn cây và núi cao.

Nội lực chồng chất sáu lần và nội lực của lão tăng va chạm vào nhau, hơi lay động một tia, loại bỏ một tia, không ngờ kinh mạch lại bị hao tổn.

Linh khí mạnh mẽ vận chuyển, đồng thời hắn còn vận Kim Cương Độ Ách Thần Công lên, hai thứ chồng chất lên nhau, nhanh chóng khôi phục kinh mạch.

Hắn lại vận Đại Hải Vô Lượng công, chồng chất lên sáu lần, lại va chạm với nội lực của lão tăng.

Cứ tuần hoàn như vậy, thương thế của kinh mạch khôi phục từng chút một, trong lúc vô tình lại trở nên mạnh mẽ, cứng cáp hơn.

Hắn chạy trốn từ buổi tối hôm trước đến buổi tối hôm sau, một hơi không ngừng nghỉ, không ăn không uống.

Hắn suy tư, lão tăng này có lợi hại đến đâu thì cũng không thể đuổi theo liên tục như thế, nhất định phải nghỉ ngơi một chút.

Sở Ly bỗng nhiên đứng ở trong một rừng cây.

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn lên trên không trung, trong đầu hắn đã nhìn thấy một con đường sống.

Cánh rừng cây này dài đến một cách cực kỳ trùng hợp, có thể nói là ý trời, mơ hồ phù hợp với một trận thế, chỉ cần di chuyển ba cây là đã có thể bố trí thành trận pháp.

Hắn rút Trần quang kiếm ra, vuốt thân kiếm rồi thở dài, thời điểm không bình thường, không bố trí được trận pháp thì mình sẽ phải mất mạng, chỉ có thể oan ức nó mà thôi.

Trần quang kiếm thay cho xẻng, rất nhanh đã đào ba cái cây ra. Sau khi ba cái cây được rời đi, linh khí mạnh mẽ tiến vào thân cây, không chỉ ba cái cây này không tiêu hao sinh cơ mà trái lại lại còn tăng lên hai phần.

Trận pháp được hình thành.

Từ trong hư không truyền đến một mảnh lực lượng khổng lồ, rơi xuống trên trận pháp, trận pháp chậm rãi vận chuyển, cuồn cuộn bất động thu nạp lực lượng tràn trề từ trong hư không truyền đến.

Sở Ly nở một nụ cười, đây là một bộ Ly hồn trận, đủ để lão tăng kia ăn quả đắng.

Hắn lẳng lặng nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ lão tăng vào cốc.

Đại Viên Kính Trí thúc giục đến mức tận cùng, cảm ứng không gian rung động.

Hắn bỗng nhiên khẽ động, bước ra một bước, vừa vặn đúng lúc lão tăng xuất hiện, thời gian được nắm bắt rất chuẩn, không sai một ly nào.

Bên hông hắn lóe lên ánh sáng, lập tức chặt đứt một thân cây.

Vị trí vốn là cửa sinh lập tức biến thành cửa tử.

Hắn bước ba bước về phía bên trái, bảy bước về phía bên phải, đi chếch về phía trái chín mươi độ, lần nữa trái ba bước phải ba bước, chậm rãi đi ra khỏi Ly hồn trận.

Bên trong đại trận, chỉ có vị trí cửa sinh mới có thể thi triển ra Chỉ Xích Thiên Nhai, vị trí còn lại không được.

Đứng ngoài trận, cả người hắn căng thẳng, Đại Viên Kính Trí được thúc giục đến mức tận cùng, một khi không gian hơi rung động, hắn sẽ lập tức thoát đi.

Nhưng qua một hồi lâu, không có động tĩnh từ phía lão tăng.

Hắn không nhìn thấy tình hình trong trận, lão tăng cũng không nhìn thấy được mình, một khi trận pháp vận chuyển, khu vực kia chính là khu vực lực lượng của trận pháp, các loại lực lượng khác không có cách nào xâm nhập được.

Lần này hắn đã kết luận, trận pháp có thể nhốt Chỉ Xích Thiên Nhai lại, cũng có thể nhốt Thần túc thông lại.

Hắn xoay người chạy gấp về, Tiêu Thi còn đang bị vây ở trong trận ngoài Phi mã thành, mình qua đây đã được hai ngày hai đêm, không biết Tiêu Thi ra sao rồi.



Lão tăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, lông mi trắng nhíu chặt lại.

Sương mù ở chung quanh như thực chất, không thấy rõ phạm vi ngoài một thước ở dưới chân.

Hắn cảm giác được mình đã gặp phải phiền toái rất lớn, đây là trận pháp, là trận pháp có thể khắc chế được Thần túc thông!

Không ngờ Sở Ly này lại là trận pháp đại sư!

Khá lắm Sở Ly, nếu như đối phương phát động trận pháp từ sớm, như vậy mình sẽ không qua đây. Thế nhưng hắn ta một mực liều lĩnh chịu nguy hiểm, chờ mình tới đây rồi lại phát động, vây khốn mình vào trong trận.

Hắn khoanh chân ngồi cố định, tay trái cầm Xá Lợi Phật châu, tay phải chậm rãi kích thích, khiến cho trong lòng hắn yên tĩnh lại, suy nghĩ phương pháp rời khỏi trận.

Kim Cương tự không có trận pháp đại sư, y theo hắn biết, quả thật Đại Lôi Âm Tự có một vị trận pháp đại sư.

Chỉ có điều đáng tiếc, vị trận pháp đại sư này không để ý tới tục sự, một lòng chìm đắm với trận pháp chi đạo, cho dù chủ trì của Đại Lôi Âm Tự cũng đừng mong làm cho hắn rời tự được.

Có người nói trong hoàng cung đại nội cũng có một vị, cũng không biết là người phương nào.

Thực sự không nghĩ tới, Sở Ly này cũng là trận pháp đại sư!

Cũng giống như tiểu tăng phụ trách quét dọn là cao thủ Thiên Thần vậy!