Lần trước Tiêu Thiết Ưng từng ở lại một thời gian trong phủ Quốc Công, vừa gặp đã có tình ý với Đại tiểu thư phủ Hoài Quốc Công, hai bên đều tình nguyện mối lương duyên này.
Thế sự kỳ diệu như vậy, nếu như tình huống giống như hắn và Tiêu Kỳ, như vậy sẽ rất khó nhất kiến chung tình. Bởi vì lý trí lớn hơn cảm tình, cảm tình hơi có chấn động thì sẽ bị hạ xuống, dùng ánh mắt tỉnh táo của lý trí để nhìn vào mọi chuyện.
Mặc kệ cảm tình ra sao, ban đầu đều rất yếu đuối, không chịu được việc suy xét kỹ càng như vậy.
Tính cách của Tiêu Thiết Ưng không giống như bọn họ, cảm tính lớn hơn lý tính, biết rõ không thể mến Tống Ngọc Ninh, tự mình chuốc lấy cực khổ. Thế nhưng lại không khống chế được mình.
- Chỉ có điều, công tử, một khi sự thật cướp tân nương thành công, người đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Sở Ly nói.
Sắc mặt Tiêu Thiết Ưng trở nên khổ sở.
Hắn vẫn chần chờ do dự, mâu thuẫn và thống khổ, mà nguyên nhân chính là lo lắng chuyện này.
Một khi thật sự đoạt tân nương của phủ Nhân Quốc Công, quan hệ giữa hai phủ Quốc Công sẽ thật sự trở thành kẻ thù. Mối hận đoạt thê tử, vô cùng nhục nhã, không đội trời chung, hai phủ Quốc Công tuyệt đối sẽ khai chiến với nhau.
Nếu vì tình cảm cá nhân của chính mình mà khiến cho các hộ vệ của phủ Quốc Công chết đi, như vậy hắn sẽ trở thành tội nhân.
Sở Ly nhìn về phía hắn, đây quả thật là lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Yêu giang sơn hay là yêu mỹ nhân, hoặc là trung với mình, đoạt lại nữ nhân của mình, khoái ý ân cừu, thoải mái vô cùng. Hoặc là vì các hộ vệ của phủ Quốc Công, trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình yêu thích gả cho người khác, hối hận thống khổ cả một đời.
Người trước sẽ khai chiến toàn diện, một mất một còn, sẽ làm cho rất nhiều hộ vệ chết. Mà người sau sẽ không trở mặt, đấu tranh hạn chế ở trong cục bộ, sẽ không tử thương quá nhiều. Mà sẽ chịu nhục, từng bước từng bước tăng cường thực lực của mình, chờ thông gia cùng Vương phủ, sau khi thực lực tăng mạnh sẽ lại tính sổ lại.
Sở Ly nói:
- Đại công tử, một khi hai nhà thông gia, cho dù chúng ta thông gia với An vương phủ thì cũng không thể làm gì được bọn họ!
- Ài...!
Tiêu Thiết Ưng thở dài.
Sở Ly nói:
- Nếu như cướp tân nương thành công, để Tống tiểu thư gả tới phủ Quốc Công chúng ta, như vậy bên phủ Hoài Quốc Công sẽ làm sao đây? Là tiếp nhận sự thực hay là trở mặt với chúng ta?
Tiêu Thiết Ưng cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng lại lắc đầu.
Sở Ly nói:
- Muốn làm cho phủ Hoài Quốc Công không trở mặt, như vậy chúng ta phải biểu diễn thực lực một phen. Để bọn họ thấy rõ tình thế, cho dù không giúp được chúng ta thì cũng phải ở thế trung lập... Vạn nhất Lục Ngọc Dung thi triển thủ đoạn làm cho phủ Hoài Quốc Công cùng liên thủ đối phó với chúng ta a!
- Lục Ngọc Dung kia sẽ làm được chuyện này!
Tiêu Thiết Ưng cắn răng nói:
- Ta quyết định, cướp tân nương!
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Hiếm khi thấy Đại công tử quyết đoán như vậy, lựa chọn cướp tân nương đi.
Sở Ly nói:
- Kỳ thực còn có một biện pháp không cực đoan như vậy.
Tiêu Thiết Ưng vội hỏi:
- Biện pháp gì?
- Trước khi thành thân cướp Tống tiểu thư đến đây.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Làm bí ẩn một chút, bức cho phủ Hoài Quốc Công lùi ngày đại hôn lại. Có bước đệm như vậy sẽ không kết thành tử thù.
- Chủ ý này rất hay!
Tiêu Thiết Ưng vui mừng khôn xiết.
Sở Ly nói:
- Công tử chuẩn bị một phong thư, lại thêm một tín vật, ta sẽ đoạt Tống tiểu thư lại cho công tử.
- Có thể thành công không? Ngươi muốn phái ra bao nhiêu người?
- Chỉ mình ta là được rồi.
- Được, đành phải xem vào ngươi rồi!
Tiêu Thiết Ưng có lòng tin rất lớn đối với Sở Ly.
Hắn suy nghĩ một chút, lại đưa ngọc bài bên hông của mình cho Sở Ly, lại sai Lâm Toàn bày sẵn bút mực, vung bút viết ra vài chữ. Hắn tin tưởng, khi Tống Ngọc Ninh nhìn thấy mấy chữ này thì nàng sẽ biết là người do hắn phái tới.
…
Phủ Hoài Quốc Công, trong đại sảnh.
Tống Giới Trí mở miệng, mặt mày hớn hở nói:
- Lục thế muội. Sao muội lại tự mình tới đây chứ?
Trước người hắn có một nữ tử uyển chuyển lả lướt đang đứng đó, lụa trắng che mặt, đôi mắt phượng giống như nước, hai hàng lông mi mang theo ngàn vạn phong tình. Làm cho người ta vừa nhìn thấy mắt phượng của nàng đã không tự chủ được say mê, trầm mê vào trong đó, không có cách nào tự kiềm chế được.
Tống Giới Trí bị nàng nhìn vào, cảm thấy cả người khô nóng, khóe miệng không khỏi mỉm cười với nàng.
- Ta đến sớm một bước, đề phòng có hạng người giá áo túi cơm làm loạn.
Lục Ngọc Dung từ tốn nói:
- Để bảo đảm đại hôn có thể tiến hành một cách thuận lợi.
Âm thanh của nàng rất ôn nhu, có ma lực không tên. Dường như bay thẳng vào trong lòng người, làm cho người ta không nhịn được phải lắng nghe mỗi một chữ của nàng.
- Ngươi sợ người của phủ Dật Quốc Công quấy rối sao?
Tống Giới Trí cười ha hả nói:
- Không cần phải làm vậy. Lần trước Tiêu Thiết Ưng tới đây. Ta đã hàn huyên tán gẫu với hắn vài câu. Hắn là nam nhân thẳng thắn, sẽ không dùng loại âm mưu quỷ kế như thế này.
- Hắn không, nhưng người khác thì lại không hẳn.
Lục Ngọc Dung nói.
- Người khác?
Tống Giới Trí vội vã mời nàng ngồi xuống, có chút nghi ngờ hỏi:
- Còn có ai muốn quấy rối nữa chữ? Phủ Cảnh Quốc Công sao? Hay là phủ Nghĩa Quốc Công? Bọn họ đều không có gan đó nha. Lại nói, họ ở cách xa như thế, bọn họ cũng không nhàn rỗi như vậy!
- Vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Lục Ngọc Dung từ tốn nói.
- Đúng đúng, Lục thế muội suy nghĩ chu toàn, mọi việc nên cẩn thận, không thể tốt hơn được nữa.
Tống Giới Trí vội vàng gật đầu.
Lục Ngọc Dung cất giọng nói:
- Thiệu di!
Một nữ tử trung niên nhẹ nhàng bay vào đại sảnh, thân thể nàng thướt tha, nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, giống như là quả đào chín mọng, no đủ mê người, mỗi một hành động đều mang theo ý vị mê người.
- Tiểu thư.
Nàng lẳng lặng đứng ở trước người của Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tống thế huynh, vị Thiệu di này là cận vệ của ta. Trước khi thành hôn, nàng sẽ bảo vệ Tống thế tỷ, tránh cho có người ám hại thế tỷ.
- Chuyện này...
Tống Giới Trí chần chờ.
Người ta làm vậy hiển nhiên là không tín nhiệm hộ vệ của phủ Quốc Công bọn họ, nhất định các hộ vệ của phủ Quốc Công sẽ rất bất mãn.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Cũng không phải là ta không tín nhiệm hộ vệ của quý phủ, mà là tăng thêm nhân thủ, không phải là đổi người a. Lúc này là thời điểm then chốt, có lẽ các hộ vệ của quý phủ có thể hiểu được cho ta, có đúng không?
Đôi mắt sáng của nàng híp lại, trong đôi mắt phượng hiện lên vẻ uy nghiêm.
- Như vậy cũng đúng.
Tống Giới Trí lập tức đồng ý, cười ha hả nói:
- Có Thiệu hộ vệ bảo vệ bên người, ta cũng yên tâm!
- Tống thế tỷ sắp trở thành đại tẩu của ta, ta nào lại cố ý hại thế tỷ hay sao chứ?
Lục Ngọc Dung nói:
- Tống thế huynh không nên hiểu lầm ý tốt của ta lần này.
- Không có không có.
Tống Giới Trí vội vã xua tay.
Dưới ánh mắt trong trẻo của Lục Ngọc Dung, dường như hắn đã biến thành một tiểu tử trẻ tuổi chưa ráo máu đầu, không còn là người khôn khéo già giặn như trước nữa. Cũng đã quên đi vẻ lỗ mãng thô tục, tiến thoái lưỡng nan.
Lục Ngọc Dung nói:
- Không biết ở khuê lâu Tống thế tỷ có còn phòng nào hay không? Để Thiệu di đến ở bên cạnh Tống thế tỷ, như vậy mới tiện bảo vệ.
- Ha ha... có, có.
Tống Giới Trí vội nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Đa tạ Tống thế huynh.
- Nào có, nào có.
Tống Giới Trí cố gắng giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi thế yếu, nghiêng về một bên. Hắn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cười nói:
- Lục thế muội, đề phòng như vậy là đề phòng Sở Ly kia hay sao?
Mắt phượng của Lục Ngọc Dung híp lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Tống Giới Trí cảm giác mình lại rơi xuống thế yếu, vội vã cười nói:
- Khinh công của Sở Ly xuất quỷ nhập thần, không thể không đề phòng!
- Ta cũng muốn mở mang kiến thức khinh công của hắn một chút!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Tống Giới Trí nói:
- Tiểu tử này quá cuồng, nên giáo huấn hắn một phen!
Mắt phượng của Lục Ngọc Dung lạnh lùng quét mắt nhìn qua hắn một chút rồi nói:
- Tống thế huynh, ta cũng đã mệt mỏi, xin cáo lui trước.
- Được được, đi theo ta.
Tống Giới Trí vội nói, âm thầm giơ ngón tay cái lên với mình, mình cũng đủ thông minh, tìm được tử huyệt của nàng.
Tống Giới Trí cẩn thận điều tra về Sở Ly, đối với ân oán giữa hai phủ Quốc Công cũng đã biết rất rõ ràng.
Lục Ngọc Dung mưu trí vô song, mưu trí vừa ra, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Ép cho phủ Dật Quốc Công không thở nổi, chỉ có hai lần bị ngăn cản, tất cả đều do Sở Ly ban tặng.