Một tiếng đàn lanh lảnh vang lên, đám người đang nói đùa dừng lại, nhìn về phía sân khấu ở phía giữa.
Tám nữ tử trên người mặc lụa mỏng uyển chuyển ôm nhạc khí lượn lờ đi lên trên đài.
Các nàng đeo tấm lụa trắng che mặt, không thấy rõ dung mạo, nhưng tất cả mọi người đều biết, nữ tử trong Yêu Nguyệt lâu không có một ai là người xấu, tất cả đều là mỹ nhân.
Vóc người uyển chuyển như vậy, lại thêm lụa trắng che mặt nữa, khiến cho bọn họ càng có thêm mấy phần thần bí và mê hoặc.
Sở Ly mỉm cười nhìn qua, Yêu Nguyệt lâu không hổ là Yêu Nguyệt lâu, là nơi chân chính nắm giữ được tâm tư của nam nhân.
Sau khi tám nữ nhân lên đài, ngồi xuống, dọn nhạc khí xong thì lại khoanh tay đứng đó.
Một tiếng tiêu thăm thẳm vang lên, tâm thần của mọi người lập tức bị thu hút, theo tiếng tiêu mà động, Yêu Nguyệt lâu to lớn lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng tiêu lượn lờ.
Nữ tử thổi tiêu chỉ lộ ra cái hàm dưới nhỏ nhắn trắng như tuyết, bờ môi đỏ mê người, tiếng tiêu sụt sùi không dứt chẳng khác nào được thổi ra từ đáy lòng của nàng, làm lay động tiếng lòng của mọi người.
Tiếng tiêu vang vọng, tiếng đàn tranh vang lên, như nước suối róc rách, kết hợp cùng với tiếng tiêu làm cho mọi người như nhìn thấy chim ưng đang tung bay và cá bơi trong nước suối. Một cảnh tượng khoáng đạt từ từ xuất hiện ở trong đầu của mọi người.
Tuyết Lăng quay đầu nhìn về phía Sở Ly, khẽ thở dài nói:
- Thật là lợi hại!
Nàng tinh thông đàn tranh, nghe thấy nữ tử này biểu diễn như vậy, nàng cảm thấy không bằng, kỹ xảo của nữ tử kia đã phản phác quy chân, thanh thuần động tình người, ký thác tình cảm vào đàn, đây là cảnh giới mà nàng vẫn đang đeo đuổi, bây giờ nghe được nàng mới biết mình vẫn còn kém bao xa.
Sở Ly mỉm cười gật đầu.
Mai Ngạo Sương ngưng thần lắng nghe, có chút đăm chiêu.
Sau tiêu tranh lại có thêm đàn dương cầm gia nhập, chậm rãi, lại có tỳ bà, ống sáo, sáo nhỏ, cổ, huân, nhị hồ gia nhập. Tám loại nhạc khí liên tục vang lên, trước mắt mọi người như xuất hiện một bức hình ảnh giang sơn đồ.
Trong lúc mê say không biết thời gian trôi qua, sau khi tấu xong một khúc, mọi người đều xuất thần thở dài một hơi. Dường như đã được hưởng thụ lớn lao.
- Ầm ầm ầm ầm...
Tiếng trống vang vọng, chẳng khác nào trống trận vang lên, tâm tư phiền muộn u tĩnh của mọi người trở nên phấn chấn hẳn lên.
Sở Ly than thở. Tiếng trống này rất là huyền diệu, giống như có thể hòa hợp tới tinh lực của thân thể người. Mỗi một hành đều là kỹ gần với đạo, trình độ của vị nữ tử uyển chuyển này cực kỳ kinh người, mỗi một lần gõ xuống dười như đều gõ vào trong lòng mỗi người. Nàng không thông võ công, thế nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.
Bên trong tiếng trống càng ngày càng gấp gáp, trên không trung có một nữ tử uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống, yêu kiều thướt tha, như cành liễu rơi xuống đất vậy.
- Hay!
Mọi người vỗ tay than thở.
Thứ nàng dùng cũng không phải là khinh công. Trên không trung có một sợi tơ kéo nàng hạ xuống, tư thế như là bay vậy.
Nàng mặc y phục màu xanh nhạt, bên ngoài áo khoác một tấm lụa trắng, trên mặt được tấm lụa trắng che kín, giống như từ trong bức họa trên trời đi ra.
Vô cùng nhẹ nhàng, lụa trắng phất phơ, động tác theo tiếng trống khi thì đột nhiên gấp gấp, khi thì ôn nhu, dáng người uyển chuyển dẫn dắt tâm thần của mọi người, hai mắt hoàn toàn bị nàng thu hút. Không có cách nào tự mình kiềm chế được.
Sở Ly lập tức nhận ra là Bích Liễu.
Bích Liễu ở bên dưới sân khấu quyến rũ mê người, làm cho người ta thương yêu tiếc hận. Là một nữ tử tuyệt sắc, nhưng Bích Liễu trên đài lại là người sặc sỡ loá mắt, thần bí mà trí mạng.
Tuyết Lăng quay đầu thở dài nói:
- Công tử, ta cũng muốn đi học khiêu vũ!
Nhìn thấy thân thể mềm mại uyển chuyển của Bích Liễu làm ra từng động tác hoàn mỹ, xinh đẹp đến rung động lòng người, nàng cảm giác mình rất ngốc, không có một chút sức hấp dẫn nào cả.
Sở Ly cười nói:
- Được đó.
Mai Ngạo Sương liếc xéo mắt sang nhìn, chuyển động ở trên mặt của Tuyết Lăng.
Tuyết Lăng nhìn về phía nàng.
Sở Ly nói:
- Mai cốc chủ cũng muốn học sao?
Mai Ngạo Sương cười lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Tần Hiểu Phượng sợ hai người lại ầm ĩ lên cho nên mới vội hỏi:
- Sở công tử, vị cô nương này là…?
Lúc trước Sở Ly và Mai Ngạo Sương đấu võ mồm. Chưa từng giới thiệu, cho nên các nàng vẫn đang suy đoán quan hệ của hai người.
- Ta là nha hoàn Tuyết Lăng của công tử.
Tuyết Lăng từ tốn nói.
- Ồ?
Tần Hiểu Phượng kinh ngạc nhìn nàng:
- Thật không nghĩ tới!
Nàng nhìn thấy tu vi của Tuyết Lăng tinh thâm, vốn còn tưởng rằng là bạn đồng hành. Thế nhưng nhìn cử chỉ thần thái của nàng lại không giống, không nghĩ tới thực sự là nha hoàn của hắn. Bằng vào chừng ấy tuổi mà đã có tu vi như thế mà lại chỉ là nha hoàn, thực sự là quá ủy khuất.
Tuyết Lăng lạnh nhạt nói:
- Tần tiền bối không nghĩ đến cái gì?
Nàng ở trước mặt của Sở Ly yêu kiều cười khẽ, thế nhưng đối mặt với người khác lại lập tức trở nên cao ngạo lạnh lẽo.
Tần Hiểu Phượng cười nói:
- Bằng vào chừng ấy tuổi đã là cao thủ Thiên Tiên, ở phủ Quốc Công cũng coi như là nhân tài mới xuất hiện?
Tuyết Lăng cười nhạt, nàng biết rõ ý tứ của Tần Hiểu Phượng.
Nàng không phải là người của phủ Quốc Công, chẳng trách lại có ý tưởng như vậy. Người của phủ Quốc Công sẽ không nghĩ như thế, thị nữ bên người của công tử ít nhất phải có cảnh giới Tiên Thiên, bằng không cũng sẽ không xứng với thân phận của công tử.
Trong lúc bốn người nói chuyện, Bích Liễu vẫn chưa khiêu vũ xong, mọi người nhìn không chớp mắt về phía nàng, chỉ lo bỏ sót bất kỳ một động tác nhỏ nào của nàng.
Tiếng trống đột nhiên dừng lại, im bặt đi.
- Hay!
Mọi người ầm ĩ kêu to, vỗ tay kịch liệt.
Bích Liễu nhẹ nhàng thi lễ, bàn tay trắng ngọc kéo sợi tơ từ trên không trung buông xuống, sau đó nhẹ nhàng bay lên trên, không còn tung tích. Đi tới như bay, không giống như người trong nhân gian.
Sở Ly vỗ tay than thở, quả thực là vui tai vui mắt, thảo nào mọi người lại cam lòng xài nhiều tiền như vậy.
Vẻ mặt Tuyết Lăng lại có chút ước ao.
Một lát sau, Bích Liễu thay một bộ y phục màu xanh, lại lần nữa đi tới.
Tuyết Lăng kéo tay của nàng, hỏi thăm nàng sao có thể luyện khiêu vũ tốt như vậy.
Tám nữ tử cầm nhạc khí ở trên đài lui ra, biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.
Mọi người đều có cảm giác phiền muộn, hận màn trình diễn này không thể vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Thế nhưng mỗi đêm Yêu Nguyệt lâu chỉ có một lần như thế, hoặc là ca hoặc là múa, mỗi ngày đều không giống nhau.
Điều này khiến cho mọi người cực kỳ kính nể đối với thực lực của Yêu Nguyệt lâu, mỗi ngày đều có một tiết mục đặc sắc, muốn làm được điều này phải lợi hại tới cỡ nào chứ.
Nhưng Sở Ly lại cảm thấy chuyện này không có gì là lợi hại cả.
Hắn từ hiện đại mà đến, ánh mắt cũng không giống mọi người. Hắn biết người chân chính lợi hại không phải là những mỹ nữ kia, dù sao các cô nương của Yêu Nguyệt lâu cũng có hơn ba mươi người. Mỗi người đều mang theo tuyệt kỹ, hoặc ca hoặc múa, mỗi tháng đều thay phiên lên đài một lần. Cho nên người chân chính lợi hại chính là những người sáng tác ra các tiết mục kia.
Yêu Nguyệt lâu có rất nhiều nhân vật lợi hại, mỗi người phụ trách một hoặc hai cô nương, như vậy mới có thể có những tiết mục sáng giá như vậy.
Sở Ly nhìn Tuyết Lăng đang kéo tay của Bích Liễu, cười nói:
- Để Bích Liễu cô nương tự mình dạy ngươi là được rồi.
- Có thể được không?
Tuyết Lăng vội hỏi.
Sở Ly cười nói với Bích Liễu:
- Bích Liễu cô nương, có thể được không?
Vẻ mặt Bích Liễu có chút khó xử:
- Công tử, chuyện này phải hỏi lâu chủ, tiểu nữ không làm chủ được.
Sở Ly cười nói:
- Cũng được.
Mai Ngạo Sương liếc xéo hắn một chút, rất là chướng mắt với hành động của một hoàn khố như hắn.
Có Tần Hiểu Phượng ở đây, mỗi lần Sở Ly và Mai Ngạo Sương giao chiến hai câu thì đã bị xì hơi, không có xung đột gì quá lớn.
Điều này làm cho Mai Ngạo Sương rất là bất mãn, nàng vẫn luôn chờ cơ hội chỉnh đối phương, thật vất vả mới nắm bắt được cơ hội, cho nên nàng rất muốn dạy dỗ hắn.
Sở Ly đưa ngọc bài bên hông cho Tuyết Lăng rồi nói:
- Ngươi cầm cái này, đi cùng Bích Liễu tới gặp lâu chủ, không cần phải phiền nàng tự mình tới đây.
- Vâng.
Tuyết Lăng tiếp nhận ngọc bài.
Một lát sau, Tuyết Lăng vui vẻ trở về, mọi người vừa nhìn thì đã biết mọi chuyện đã xong rồi.
Bóng đêm dần buông xuống, Sở Ly và Tuyết Lăng đi ra khỏi Yêu Nguyệt lâu, đám người Mai Ngạo Sương cũng rời đi theo.
Sở Ly không nghĩ tới nàng ta không nhân cơ hội tự mình động thủ. Chỉ có điều lúc gần đi, vẻ mặt dương dương tự đắc kia cũng đã đủ làm cho người ta tức giận.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi hắn mới vừa luyện công xong thì Tiêu Kỳ đã tự mình tìm đến.
Sở Ly thầm than, rốt cục đối phương vẫn tới.
Hắn đã đoán được ý đồ đến đây của Tiêu Kỳ, làm thuyết khách cho Mai Ngạo Sương.
Gió nhè nhẹ thổi, Tiêu Kỳ mặc một bộ y sam màu trắng lẳng lặng ngồi ở bên trong tiểu đình, từ tốn nói:
- Ta và Ngạo Sương là bằng hữu tốt, nghe nàng nói tư chất của Trần Nhân vô cùng tốt. Nếu như được nàng bồi dưỡng, trong ba năm có thể thành cao thủ Thiên Ngoại thiên.
Sở Ly ngồi ở phía đối diện nàng, khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Không phải Mai cốc chủ rất hận người của phủ Quốc Công sao?
- Lúc đó, khi quen biết nàng không biết ta là người của phủ Quốc Công.
Tiêu Kỳ nhìn rừng trúc rì rào, ánh mắt trở nên vô thần, dường như đang nhớ lại hồi ức năm xưa:
- Khi đó ta dùng tên giả lang bạt võ lâm, may mắn được nàng cứu giúp cho nên mới sống được cho tới hiện tại.