- Tiểu Quốc Công gia không cảm thấy buồn cười hay sao?
- Hỗn láo, ngươi nói ta buồn cười?
Tống Giới Trí đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn hắn rồi hét lớn một tiếng:
- Ngươi có tin ta giết ngươi không?
Sở Ly vẫn cứ mỉm cười nói:
- Tiểu Quốc Công gia, ta là thị vệ nhị phẩm của phủ Dật Quốc Công, giết ta sẽ có hậu quả gì có lẽ ngươi cũng biết.
- Hừ, chỉ là một thị vệ mà thôi có gì hơn người.
Tống Giới Trí cười gằn, rất là xem thường:
- Ngươi cho rằng ngươi chết rồi thì phủ Dật Quốc Công sẽ thật sự dám khai chiến với chúng ta hay sao? Ý nghĩ kỳ lạ!
- Nếu như phủ Dật Quốc Công không khai chiến với các ngươi như vậy các thị vệ của phủ Dật Quốc Công sẽ rất thất vọng, lòng người tan tác, khi đó phủ Quốc Công cũng xong.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Nếu đổi vị trí của ngươi với đại công tử, ngươi sẽ chọn ra sao? Đánh hay là không đánh?
- Tiêu Thiết Ưng không có lá gan đó!
Tống Giới Trí bĩu môi.
Sở Ly khoát tay một cái, nói:
- Tiểu Quốc Công gia, những lời ấu trĩ này đừng nói thì hơn, chúng ta nói chính sự đi, các ngươi muốn xử trí huynh đệ Vương thị như thế nào?
- Cái gì mà huynh đệ Vương thị căn bản không có liên quan gì tới chuyện này.
Tống Giới Trí hừ lạnh nói:
- Đột nhiên có người chạy ra vu oan hai người một phen thì chúng ta phải xử trí cung phụng? Quả thực chính là chuyện cười, chuyện cười lớn trong thiên hạ! Rốt cuộc phủ Dật Quốc Công các ngươi muốn làm gì?
Sở Ly nói:
- Tiểu Quốc Công gia muốn chống chế hay sao?
- Hừ, chống chế thì sao chứ?
Tống Giới Trí không sợ hãi liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi cứ trở về nói với Tiêu Thiết Ưng một tiếng, bảo hắn thành thật một chút đừng tưởng rằng có thể ỷ vào lão tử của hắn có quan hệ với lão tử của ta mà đã có thể phái một người tới đây uy phong.
Sở Ly gật gù:
- Tiểu Quốc Công gia nói như vậy, vậy thì ta chỉ có thể cậy mạnh mà thôi.
- Ha ha...
Tống Giới Trí cười lớn, lắc đầu nói:
- Tốt. Ngươi rất mạnh mẽ chẳng lẽ ngươi muốn động thủ?
Sở Ly nói:
- Nửa câu không hợp, Tiểu Quốc Công gia, cáo từ!
- Không tiễn!
Tống Giới Trí khoác tay nói:
- Tốt nhất đừng tiếp tục đến bằng không ta sẽ không khách khí!
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Xem ra Tiểu Quốc Công gia không coi phủ chúng ta ra gì!
- Phủ Dật Quốc Công các ngươi có cái gì có thể khiến cho ta đặt ở trong mắt cơ chứ?
Tống Giới Trí khinh thường nói:
- Càng ngày càng yếu, ai cũng có thể bắt nạt một chút.
Sở Ly nói:
- Phủ Hoài Quốc Công muốn thông gia cùng phủ Nhân Quốc Công cho nên mới làm vậy đúng không?
- Không sai!
Tống Giới Trí hừ lạnh nói:
- Ngươi còn gì có thể nói nữa?
Sở Ly nói:
- Vậy mỏi mắt mong chờ đi.
- Nếu như ngươi dám ám sát Lục Ngọc Thụ ở trong phủ như vậy chúng ta sẽ truy sát ngươi.
Tống Giới Trí lạnh lùng nói:
- Không chết không thôi!
Sở Ly cười nhạt:
- Uy phong của Tiểu Quốc Công gia rất lớn!
- Cút đi!
Tống Giới Trí không nhịn được nói:
- Chỉ là một thị vệ, phí lời lâu như vậy với ngươi đã là cho ngươi mặt mũi rồi. Ta cho ngươi thể diện mà ngươi lại không cần, cút ngay cho ta bằng không ta sẽ xuất thủ!
Sở Ly lắc đầu một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Đối với thái độ ác liệt của Tống Giới Trí, hắn không quá tức giận, càng không mất đi sự bình tĩnh, có Đại Viên Kính Trí trên người cho nên hắn có tâm cảnh không quan tâm tới hơn thua cho nên sẽ không bị người ngoài lay động.
Hắn sải bước rời khỏi phòng khách xuyên qua hai cái sân đi tới trước cửa phủ.
Hồ Hào Huệ khá là tận sức với trách nhiệm của mình, hắn đã sai người ta dẫn ngựa đứng chờ ở trước cử lớn, nhìn thấy Sở Ly đi ra, hắn ôm quyền mỉm cười.
Sở Ly tiếp nhận dây cương, liếc mắt nhìn Hồ Hào Huệ thật sâu, khẽ cười cười.
Tống Giới Trí sợ buổi tối mình ám sát Lục Ngọc Thụ cho nên mới vội vàng đuổi mình đi. Đây chính là thời khắc mấu chốt hai nhà thông gia, vạn nhất Lục Ngọc Thụ bị ám sát cho dù bị thương nhẹ thì cũng sẽ ảnh hưởng tới quan hệ của hai phủ mà khi đó phủ Hoài Quốc Công cũng mất mặt.
Tống Giới Trí nhìn như thô bỉ nhưng lại là một người khôn khéo vì ổn thỏa cho nên cố đuổi hắn ra khỏi phủ Hoài Quốc Công.
Chỉ có điều quan trọng vẫn là phủ Dật Quốc Công yếu thế không được phủ Hoài Quốc Công để ở trong mắt bằng không hắn ta cũng không dám vô lễ như thế.
Hắn mới vừa tiếp nhận dây cương thì phía sau đã truyền đến một trận cười sang sảng:
- Đây không phải là Sở thị vệ của phủ Dật Quốc Công sao? Sao vậy vừa tới đã muốn đi rồi sao?
Sở Ly quay đầu nhìn về phía Lục Ngọc Thụ, ôm quyền một cái rồi nói:
- Lục công tử, ngưỡng mộ đã lâu.
Lục Ngọc Thụ mặc y phục màu xanh phiêu dật, mặt như ngọc, tuấn tú bất phàm.
Lục Ngọc Thụ cười nói:
- Ta nào có tiếng tăm gì chứ, chỉ là Sở Ly ngươi, ta đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu.
Tịch Vụ theo sát Lục Ngọc Thụ, hai mắt lập lòe, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Sở Ly đề phòng hắn đột nhiên làm khó dễ.
Sở Ly nói:
- Lục công tử, có người nói các ngươi muốn kết thông gia cùng phủ Hoài Quốc Công?
- Không sai.
Lục Ngọc Thụ gật gù:
- Khi đại ca ta thành hôn có cần phát cho ngươi một tấm thiệp mời không? Ồ, đáng tiếc ngươi chỉ là thị vệ muốn đến cũng không đủ tư cách, đáng tiếc đáng tiếc!
Trên mặt hắn tràn ngập vẻ châm chọc, híp mắt cười nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly mặt không biến sắc, cười cười:
- Vậy ta chúc mừng sớm vậy chỉ mong sẽ không có ai phá hoại có thể thuận lợi thành hôn.
Lục Ngọc Thụ trầm mặt xuống, nói:
- Họ Sở, ngươi có ý gì?
Sở Ly cười nói:
- Lục công tử, nếu như ngày thành hôn, lúc sắp bái đường mà không thấy tân nương đâu ngươi nghĩ mà xem chuyện này có bao nhiêu thú vị chứ? Quá náo nhiệt!
- Họ Sở, ngươi không có năng lực kia!
Lục Ngọc Thụ lạnh lùng nói.
Sở Ly nhìn về phía Tịch Vụ:
- Tịch cung phụng biết rất rõ ta có năng lực kia hay không?
- Họ Sở, ngươi chán sống rồi!
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói.
Sắc mặt Tịch Vụ hơi thay đổi, híp mắt, ánh mắt như đao.
Sở Ly buông tay nói:
- Ta vẫn sống rất thoải mái, đa tạ Lục công tử quan tâm.
Tịch Vụ hừ lạnh nói:
- Họ Sở, ngươi nên hiểu rõ, nếu như thực sự làm như vậy phủ Nhân Quốc Công và phủ Hoài Quốc Công sẽ không tha cho ngươi, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Sở Ly người nhẹ nhàng lên ngựa, vững vàng ngồi trên lưng ngựa rồi lập tức cười nói:
- Hậu quả ra sao không nhọc Tịch cung phụng quan tâm. Ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ nếu như xảy ra chuyện như vậy các ngươi sẽ có kết cục gì nhé!
Dứt lời, hắn cười ha hả, quất ngựa chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất, Lục Ngọc Thụ mạnh mẽ đá bay một viên đá nhỏ:
- Tên đáng chết!
Tịch Vụ cau mày không nói.
Lục Ngọc Thụ quay đầu nhìn hắn:
- Tịch lão, sao rồi?
- Công tử, việc này không thể không đề phòng.
Tịch Vụ có chút sầu lo nói:
- Nếu hắn ta thực sự làm như thế, sợ rằng...
- Hai phủ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên, ta không tin không đề phòng được hắn.
- Công tử chưa từng thấy khinh công của hắn quả thực là khó lòng đề phòng, cho dù là có cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở đó thì cũng chưa chắc đã có thể đề phòng được.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Lục Ngọc Thụ nói:
- Chẳng lẽ bị hắn làm cho khiếp sợ mà không dám thành thân sao?
- Đi bẩm báo tiểu thư, tiểu thư sẽ có ý kiến gì đó.
Tịch Vụ nói.
Lục Ngọc Thụ đắc ý nói:
- Chỉ có điều hắn có lợi hại tới đâu thì sao chứ? Ta chỉ dùng một kế sách nho nhỏ còn không phải hắn phải ảo não cút đi rồi sao?
Tịch Vụ cười cười. Sở Ly lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là thị vệ không có cách nào xóa đi sự khác biệt về thân phận.
- Đi thôi, khỏi cần phải để ý đến hắn!
Lục Ngọc Thụ xoay người trở về.
Hồ Hào Huệ vội vã nhiệt tình mỉm cười nghênh đón.
Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:
- Hồ tổng quản, thu thập tiểu viện của hắn một chút, đêm nay ta sẽ vào ở!
- Được được.
Hồ Hào Huệ cười nói:
- Sẽ lập tức thu thập xong!
- Ha ha...
Lục Ngọc Thụ đắc ý cười to, đi vào trong phủ.
Tịch Vụ bất đắc dĩ lắc đầu, nhị công tử vẫn không biết chỗ lợi hại của Sở Ly đã quá xem thường Sở Ly.
Sáng sớm ngày thứ hai Sở Ly đã lần nữa đi tới trước cửa phủ Hoài Quốc Công.
Hồ Hào Huệ vội vã ra đón, trên mặt mang theo nụ cười, ôm quyền một cái rồi nói:
- Sở thị vệ, sao lại trở lại rồi?
Sở Ly nói:
- Trở lại xin bái kiến Tống Quốc Công...
- Cái này...
Hồ Hào Huệ ra vẻ khó xử nói:
- Sở thị vệ, thật ngại quá không phải là ta không sắp xếp mà là Tiểu Quốc Công gia hạ lệnh, từ chối để cho Sở thị vệ vào phủ.