Hồ Hào Huệ rất là nhiệt tình, dẫn Sở Ly xuyên qua hai cái sân, đi tới một toà tiểu viện tinh xảo, hắn cười ha hả, nói:
- Đây là tinh xá mà trong phủ kiến tạo để tiếp đón khách quý, trước tiên Sở thị vệ cứ nghỉ ngơi một chút, ta sẽ báo cáo chuyện này cho Quốc Công gia.
Sở Ly ôm quyền:
- Làm phiền rồi.
- Ha ha, khách khí khách khí, Tiểu Anh!
Hồ Hào Huệ cao giọng kêu một tiếng.
- Tới đây!
Một tiểu nha hoàn xinh đẹp dịu dàng đi vào, người mặc y phục màu xanh nhạt, xinh xắn lanh lợi, đôi mắt to hiện lên vẻ tinh quái:
- Tổng quản!
- Đây là Sở thị vệ của phủ Dật Quốc Công, ngươi phải cố gắng hầu hạ cho tốt.
Hồ Hào Huệ trầm giọng dặn dò.
- Vâng.
Tiểu Anh cười híp mắt gật đầu đồng ý, dùng thanh âm giòn tan nói:
- Sở thị vệ, ta là Tiểu Anh, có chuyện gì xin ngài cứ việc phân phó!
Sở Ly ôm quyền cười cười:
- Làm phiền Tiểu Anh cô nương rồi.
- Sở thị vệ là quý khách trong phủ không cần phải khách khí.
Bàn tay nhỏ của Tiểu Anh xua xua.
Hồ Hào Huệ ôm quyền cười nói:
- Sở thị vệ, lão phu xin được cáo lui trước.
Sở Ly ôm quyền mỉm cười.
Chờ Hồ Hào Huệ rời đi, Tiểu Anh mới nhẹ nhàng cười nói:
- Sở thị vệ, ngươi là người của phủ Dật Quốc Công sao?
Sở Ly gật đầu.
Hắn ngồi vào một cái bàn đá ở bên cạnh đình viện, bên cạnh đó là một cây đào đang nở rộ có mấy cánh hoa đang rơi xuống.
Tiểu Anh nhóm lò lửa nhỏ, lại cười nói:
- Nhị tiểu thư của phủ Dật Quốc Công là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý à, nhất định Sở thị vệ đã được gặp nàng nha.
- Nhị tiểu thư? Đương nhiên ta phải gặp rồi.
Sở Ly cười nói.
Tiểu Anh đứng thẳng lưng lên, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lại bưng tới hai đĩa trái cây cho Sở Ly, đôi mắt to chớp chớp:
- Tiêu Nhị tiểu thư thực sự xinh đẹp như vậy sao?
- Đương nhiên.
Sở Ly cười gật đầu.
Tiểu Anh nói:
- Đại tiểu thư của chúng ta cũng rất đẹp.
Sở Ly cười nói:
- Ta chưa từng thấy đại tiểu thư của quý phủ nhưng nếu đã nói vậy có lẽ cũng rất đẹp.
- Chờ khi nào ngươi có cơ hội gặp một lần rồi sẽ biết.
Tiểu Anh cười nói:
- Ta cảm thấy nhất định đại tiểu thư không thua gì Tiêu nhị tiểu thư của quý phủ!
Sở Ly cười lắc đầu không nói.
Đôi môi hồng của Tiểu Anh chu lên, nói:
- Ta nói không đúng sao?
Sở Ly cười nói:
- Mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau rất khó để nói người nào đẹp hơn.
Tiểu Anh lườm hắn một cái rồi hừ lạnh nói:
- Dối trá!
Sở Ly cười nói:
- Quốc Công gia rất bận sao?
- Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ nào biết được Quốc Công gia bận bịu hay là rảnh rỗi chứ?
Tiểu Anh lắc lắc đầu nói:
- Sở thị vệ, ngươi là mấy phẩm?
- Nhị phẩm.
Sở Ly nói.
Đôi mắt to của Tiểu Anh trợn lên càng lớn hơn, kêu lên một tiếng thất thanh:
- Nhị phẩm?
Sở Ly cười gật đầu.
- Không thể nào?
Tiểu Anh đánh giá hắn, nhìn về phía ngọc bài bằng ngọc ở bên hông hắn.
Sở Ly cười nói:
- Ta gặp may đúng dịp lập mấy đại công cho nên mới tấn thăng lên nhị phẩm.
Mười hai toà phủ Quốc Công có hệ thống đồng nhất với nhau. Nhất trí với triều đình Đại Quý, chia làm cửu phẩm, nhất phẩm làm đầu.
Tiểu Anh thở dài nói:
- Nhưng như vậy cũng quá đáng sợ à, ngươi còn trẻ như vậy mà đã trở thành nhị phẩm, nhị phẩm à...
Nhị phẩm là cao tầng trong phủ, đối với nàng là địa vị mà nàng mong muốn cũng không thể thành công. Bình thường rất khó gặp được bọn họ, tuy cùng ở trong một phủ nhưng lại giống như người hai thế giới vậy.
Sở Ly cười nói:
- Võ công của Tiểu Anh cô nương cũng không tồi, tương lai muốn chuyển thành hộ vệ sao?
- Ta nhát gan, không làm hộ vệ được.
Tiểu Anh lắc lắc đầu nói:
- Mẫu thân ta cũng không cho ta làm hộ vệ, người nói nữ nhi thì đàng hoàng làm một nha hoàn là tốt nhất.
Sở Ly gật đầu:
- Lệnh đường nói có lý.
Tiểu Anh mặt mày hớn hở:
- Mẫu thân của ta rất lợi hại, hiện tại đã là lục phẩm rồi.
Nàng cảm thấy Sở Ly nói chuyện rất hiền hoà, hơn nữa toàn nói những câu dễ nghe cho nên hận không thể tán gẫu với hắn.
Sở Ly mới vào phủ Hoài Quốc Công cho nên phải tìm hiểu thấu triệt về nội tình của phủ Hoài Quốc Công, thông qua tán gẫu, quan sát tình cảnh đầu óc của Tiểu Anh, hắn đã thu hoạch được rất nhiều.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng chiếu rọi, tiểu viện bị nhuộm thành màu đỏ hồng.
Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, lại nói với Tiểu Anh:
- Tiểu Anh cô nương, làm phiền cô nương đi mời Hồ tổng quản một chút.
- Được rồi.
Tiểu Anh thấy sắc mặt của hắn không đúng cho nên vội vã đồng ý một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Rất nhanh Hồ Hào Huệ đã cười híp mắt đi vào trong:
- Sở thị vệ, không biết thị vệ có thỏa mãn Tiểu Anh hầu hạ hay không?
Sở Ly vung vung tay:
- Tiểu Anh cô nương rất tốt nhưng Hồ tổng quản, ta muốn bái kiến Tống Quốc Công, có chuyện quan trọng cần nói cho Quốc Công gia biết.
- Cái này...
Hồ Hào Huệ cố ý tạo ra vẻ mặt khó khăn, thở dài:
- Không dám dối Sở thị vệ, ta đã bẩm báo cho Quốc Công gia thế nhưng Quốc Công gia một ngày kiếm ngàn vạn bạc, thực sự không có phương pháp phân thân ra.
Sở Ly cau mày:
- Tống Quốc Công bận bịu như vậy sao?
- Này...
Hồ Hào Huệ lắc đầu nói:
- Gia Minh thành có loạn, trong phủ đang bận rộn trấn áp…
Sở Ly nói:
- Gia Minh thành có phản loạn sao?
- Đúng vậy.
Hồ Hào Huệ bất đắc dĩ than thở:
- Hàng năm đều sẽ ồn ào, trong phủ đang sứt đầu mẻ trán. Quốc Công gia không thể phân tâm được.
- Vậy không biết khi nào Tống Quốc Công có thể gặp ta?
Sở Ly nói.
Hồ Hào Huệ bất đắc dĩ nói:
- Hiện tại Quốc Công gia đang rất tức giận, tốt nhất vẫn nên tránh một chút, Sở thị vệ có chuyện lớn gì sao?
Sở Ly nói:
- Cần tự mình báo cáo với Tống Quốc Công.
- Như vậy Sở thị vệ đành phải kiên trì chờ đợi rồi.
Hồ Hào Huệ nói:
- Hiện tại tâm tình của Quốc Công gia không tốt, không khách khí cho nên kính xin Sở thị vệ thứ lỗi!
Hồ Hào Huệ cười thầm, một thị vệ nho nhỏ còn muốn tự mình gặp Quốc Công gia thực sự là nằm mơ giữa ban ngày. Trước tiên cứ làm khó dễ hắn, chờ hắn ta nhận ra mình là ai rồi lại nói tiếp.
Sở Ly đánh giá Hồ Hào Huệ, sắc mặt xuống:
- Hồ tổng quản, có phải một thị vệ nho nhỏ như ta muốn cầu kiến Tống Quốc Công là không biết tự lượng sức mình hay không?
Hồ Hào Huệ ngẩn ra, vội vã cười nói:
- Nào có, nào có…
Sở Ly nói:
- Ta tự biết địa vị nhân tiện sợ rằng không gặp được Tống Quốc Công có đúng hay không?
- Sở thị vệ hiểu lầm rồi.
Hồ Hào Huệ vội vàng lắc đầu cười nói:
- Tệ phủ và quý phủ là bằng hữu cũ. Nói thế nào thì Quốc Công gia cũng phải bớt chút thời gian gặp một lần không biết tình trạng gần đây của Tiêu Quốc Công ra sao rồi?
- Làm phiền ngươi quan tâm rồi.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Quốc Công gia vẫn còn đang bế quan.
- Haizz...
Hồ Hào Huệ than thở:
- Tiểu nhân thực sự cực kỳ khâm phục Tiêu Quốc Công có nghị lực như thế, trên thế gian này thật hiếm có!
Sở Ly nói:
- Xin báo cáo cho Tống Quốc Công, nếu ngày hôm nay không gặp được nữa, ta chỉ có thể dẹp đường hồi phủ!
- Được được, nhất định ta sẽ báo cáo!
Hồ Hào Huệ cười nói.
Sở Ly trầm mặt ôm quyền một cái, nâng chén trà lên.
Hồ Hào Huệ thức thời ôm quyền cáo từ.
Trong lòng hắn thầm mắng, tiểu tử ranh con tính khí không nhỏ, cái giá cũng không nhỏ, ngày mai mà đã muốn gặp Quốc Công gia, mơ hão đi.
Sở Ly cau mày trầm ngâm.
Thông qua Đại Viên Trí Kính, hắn đã biết Hồ Hào Huệ nghĩ gì cũng không dám làm hỏng việc cho nên đã bẩm báo cho Tống Quốc Công.
Cái giá của vị Tống Quốc Công này đúng là không nhỏ cho dù hai phủ có giao tình thế nhưng làm như vậy lẽ nào hắn ta đã biết chuyện của huynh đệ Vương thị sao? Cho nên mới cố ý kích hắn như vậy?
Nếu tiếp tục như thế sẽ không được, mình đến đây là để chất vấn bị kéo dài mấy ngày như vậy sẽ mất hết nhuệ khí.
Tiểu Anh nhìn hắn cau mày, khí độ lẫm liệt, cho nên không dám nói chuyện lớn tiếng.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng cười ha hả của Hồ Hào Huệ, chân mày của Sở Ly cau lại dùng Đại Viên Trí Kính quan sát. Lúc này hắn đã nhìn thấy một người quen, Tịch Vụ, thủ tịch cung phụng của phủ Nhân Quốc Công!
Đi phía trước Tịch Vụ là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng đang chắp tay mà đi, ngạo khí vô cùng tự có khí thế hào hoa phú quý khí.
Hồ Hào Huệ ở bên cạnh hắn cười cười, tiến vào tiểu viện phía đông của hắn, vừa vặn đụng phải hắn coi như là oan gia ngõ hẹp.
Sở Ly lại đẩy Đại Viên Trí Kính lên thêm một tầng, nhìn thấy rõ suy nghĩ trong đầu của bọn họ, hắn đã biết thân phận của thanh niên tuấn mỹ này. Người này chính là Nhị công tử của phủ Nhân Quốc Công phủ, Lục Ngọc Thụ.