Tưởng Hòe và Hồ Chí Văn là một nhóm, hai người phụ trách một con phố.
Đầu phía đông của con phố này là một khu dân cư yên tĩnh, đầu phía tây là phố lớn náo nhiệt, trên phố có một tửu lầu hai tầng - Phụng Tiên lâu.
Khu dân cư có treo rất nhiều đèn lồng, đèn lồng sáng rực, rất tĩnh mịch.
Trên phố lớn đèn lồng càng nhiều, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.
Tưởng Hòe không khỏi xuýt xoa, quả không hổ là Sùng Minh thành, náo nhiệt hơn cả ban ngày, tuy nhiên nghĩ cũng đúng, ban ngày ai cũng bận rộn, tối đến nghỉ ngơi mới ra ngoài đến những nơi náo nhiệt.
Phụng Tiên lâu cao hai tầng, bảng hiệu treo cao trong gió đêm, bay phấp phới.
Trước Phụng Tiên lâu, cầu hoa cao bằng một tầng lầu có treo đầy đèn lồng, ánh đèn chiếu rọi khiến tửu lầu giống như cung điện trên trời, tiếng đàn sáo vọng ra giống như tiên âm du dương.
Hai người chậm rãi đi trên phố, bước giữa dòng người tấp nập.
Hồ Chí Văn dáng vẻ tản mạn, uể oải:
- Việc tuần thành rất vô vị, cứ đi tới đi lui thế này thôi, ban đầu còn thấy náo nhiệt, thú vị, nhìn mười mấy hai mươi mấy lần cũng phát ngán!
- Đúng là rất náo nhiệt!
Tưởng Hòe quan sát xung quanh.
Hồ Chí Văn nói:
- Người trong thành đều biết luật lệ, không làm xằng, vì thế chúng ta cũng chỉ đi vậy thôi, không cần làm gì.
Hai người tới dưới cầu hoa của Phụng Tiên lâu, hắn vừa dứt lời thì có tiếng gào thét vọng tới.
Tưởng Hòe vội nói:
- Bên trên đánh nhau rồi!
Sùng Minh thành nghiêm cấm ẩu đả, nếu là nhân vật võ lâm thì sẽ bị phế bỏ võ công đuổi khỏi thành, nếu không phải người trong võ lâm thì đánh hai mươi trượng, phạt mười lạng bạc, luật lệ rất nghiêm khắc, thực hiện rất triệt để.
Hồ Chí Văn xua tay:
- Không cần vội.
Hắn dẫn Tưởng Hòe lên Phụng Tiên lâu, tới thẳng lầu hai, ở đó họ nhìn thấy hai người đang đứng, hai gương mặt sắp dính vào nhau, không ngừng chửi rủa, tửu khách xung quanh đều đứng xem.
Tưởng Hòe nhìn qua một lượt, số người hai bàn liền kề không bằng nhau, một bàn bốn người, người đang đứng mắng chửi là một gã đàn ông cao lớn, một bàn hai người, người đang đứng mắng chửi là một người trung niên gầy gò.
- Gã họ Tôn kia, ngươi là đồ nhãi con, mất giống, không phải đàn ông!
- Ta còn giống hay không mẹ ngươi rõ nhất, về nhà hỏi đi!
- Tôn Đắc Thắng, tổ sư bố nhà ngươi!
- Bản lĩnh gớm!
- Tôn Đắc Thắng, có giỏi thì ngươi ra tay đi, đánh ta đi!
- Đánh ngươi sẽ làm bẩn tay ta!
“Rầm!” gã đàn ông cao lớn đập mạnh tay xuống bàn, hằn một dấu tay xuống, gầm lên:
- Đồ hèn!
Người trung niên gầy gò cười nhạt:
- Ngươi không phải đồ hèn thì ngươi ra tay đi, động vào một ngón tay ta thử xem!
- Phì!
Gã đàn ông cao lớn bất ngờ nhổ một bãi nước miếng vào mặt người trung niên gầy gò.
Người trung niên gần gò khá nhanh nhẹn, né qua một bên tránh được, “phì”, ông ta cũng nhổ một bãi nước miếng.
“Phì!” gã đàn ông cao lớn không phục, lại nhổ thêm. Người trung niên lại tránh được và cũng lại nhổ một bãi.
Hai người dùng nước miếng làm ám khí, nhổ qua nhổ lại, chỉ khổ người đứng sau, bọn họ hết né bên này lại tránh bên kia, vô cùng lộn xộn.
Tưởng Hòe không nhịn được cười, nhìn Hồ Chí Văn:
- Hồ huynh…?
Hồ Chi Văn lắc đầu:
- Xem cho vui thôi!
Tưởng Hòe nói:
- Như vậy có gọi là ẩu đả không?
- Không ra tay, không dùng binh khí, không coi là ẩu đả.
Hồ Chí Văn nói:
- Nếu đánh thật thì chúng ta ra tay cũng không muộn.
Tưởng Hòe biết rằng hai người này cãi lộn quyết liệt vậy thôi nhưng không dám ra tay đánh nhau, quân tử dùng miệng không dùng tay chân, nước miếng bay loạn xạ, nhìn rất ghê tởm, tuy nhiên quan sát thần sắc của tửu khách xung quanh thì có vẻ họ không thấy ghê tởm, chỉ thấy thú vị.
Nước miếng là có hạn, hai người nhổ vài lần liền dừng lại, tiếp tục chửi mắng, chửi mãi chửi mãi cũng thấy chán, được người xung quanh khuyên giải, liền giận dữ ngồi xuống ăn cơm.
Tưởng Hòe và Hồ Chí Văn rời khỏi Phụng Tiên lâu.
- Xem ra mọi người không dám thách thức sự uy nghiêm của phủ Quốc Công.
Tưởng Hòe than thở nói.
Hai người đi về phía khu dân cư, tiến vào một con ngõ tĩnh mịch.
- Một nửa là vì luật lệ của phủ Quốc Công, một nửa là vì mọi người tự nguyện chấp hành.
Hồ Chí Văn cười nói:
- Cho dù gặp phải kẻ thù không đội trời chung thì cũng không thể ra tay trong thành, trong thành là an toàn nhất, điều này có lợi đối với tất cả mọi người, có thể thả lỏng hoàn toàn để nghỉ ngơi.
- Nói cũng đúng.
Tưởng Hòe gật đầu cười nói:
- Trong thành nhất định có không ít trộm cướp nhỉ?
- Nếu có thật thì các hộ vệ phát tài rồi.
Hồ Chí Văn nói:
- Trước khi tới đây ngươi không tới Diễn Võ điện xem bảng truy nã sao? Nếu gặp phải, bắt được, tiền thưởng rất hậu hĩnh!
- Đúng là không để ý.
Tưởng Hòe cười nói.
Xem ra mình phải từ từ làm nhiệm vụ, tìm hiểu luật lệ.
Hồ Chí Văn nói:
- Đây là điều thích nhất của việc tuần thành, năm nay ta gặp được một tên cường đạo, bắt được hắn nhận được một vạn lạng bạc!
- Về ta sẽ xem!
Tưởng Hòe nói.
Hồ Chí Văn nói:
- Tuy nhiên cũng không nên quá kì vọng, chỉ cần không ngu sẽ thay đổi dung mạo, nhất thời không thể nhận ra được!
Tưởng Hòe gật đầu.
Giống như hắn vậy, khi đi ra ngoài sẽ dùng Súc Cốt Thuật, bình thường thì khôi phục lại, người bên cạnh không thể biết được hắn chính là Phi Thiên Thần Hầu, hắn làm vậy người khác chắc cũng như vậy, thế đạo này chả ai ngu ngốc cả.
- A…
Bỗng một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hai người đều là cao thủ Tiên Thiên, ngũ quan nhạy bén, nghe thấy âm thanh liền đưa mắt nhìn nhau, Hồ Chí Văn nói:
- Không xong rồi!
Tưởng Hòe thi triển khinh công, lao về phía tiếng kêu giống như một trận gió.
Hồ Chí Văn chạy được hai bước đã bị bỏ lại phía sau, ngạc nhiên trợn tròn mắt, không ngờ Tưởng Hòe có khinh công tuyệt đỉnh tới vậy, đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Đợi tới khi Hồ Chí Văn tới được căn nhà có tiếng kêu thảm thiết liền ngửi thấy mùi máu tanh xộc tới.
Trong đại sảnh mở toang cửa, một nam một nữ nằm bất động trên vũng máu, bên cạnh có một đứa trẻ sơ sinh.
Hồ Chí Văn xông vào đại sảnh, kiểm tra hơi thở và mạch đập của hai người, cả hai đều còn nhịp tim, ngực bị kiếm đâm, chảy rất nhiều máu.
Hồ Chí Văn sắc mặt khó coi, nhanh chóng giúp hai người cầm máu.
Sau đó mặt nhăn nhó, tim đau như cắt, chậm chạp lấy ra một bình sứ, đổ ra hai viên đan dược, lần lượt nhét vào miệng hai người, sau đó dùng hai tay ấn lên ngực hai người, dùng nội lực giúp họ hóa giải dược lực.
- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiết!
Hồ Chí Văn lẩm bẩm không ngớt, đây là Kỳ Nguyên đan, lại những hai viên, mình vất vả hai năm mới đổi được!
Uống xong Kỳ Nguyên đan, hơi thở của hai người lập tức ổn định, coi như đã giữ được mạng.
Hắn lại nhìn đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say sưa.
Hồ Chí Văn liếc nhìn xung quanh không thấy Tưởng Hòe đâu, biết hắn chắc đã nhìn thấy và đuổi theo hung thủ rồi, chỉ không biết có đuổi kịp không, mình lại không thể đi, đề phòng chúng lại quay lại ra tay giết người.
Hắn cảm thấy ngày dài hơn năm, một lúc sau Tưởng Hòe bay về, tay xách một người áo đen bị điểm huyệt không thể cử động.
Hồ Chí Văn thở phào một hơi, cám ơn đất trời, Kỳ Nguyên đan của mình đã có thể giữ được rồi!
- Hồ huynh…
Tưởng Hòe vứt gã áo đen xuống đất, nói:
- Chạy mất một tên rồi!
- Hai tên sao?
- Ừ, hai tên, tên còn lại võ công rất lợi hại!
Hồ Chí Văn lắc đầu thở dài:
- Ài… Tiểu Tưởng à, việc này ngươi làm ngược rồi, đầu tiên phải cứu người, sau đó mới đi đuổi hung thủ.
Tưởng Hòe sững người:
- Họ vẫn có thể cứu được sao?
- Có Kỳ Nguyên đan, bị thương thế nào cũng có thể cứu.
Hồ Chí Văn nói, sau đó lập tức vỗ đầu:
- Quên mất ngươi mới vào phủ, chắc không có Kỳ Nguyên đan.