Triệu Nhan vốn cho rằng với chỉ số thông minh của mình liền có thể dễ dàng nghiền nát đám dã nhân rừng núi này, hơn nữa lúc nói dối cũng không có sơ hở gì, nhưng không nghĩ đến vừa mở miệng, liền bị đối phương nhìn thấu, hơn nữa còn lần nữa đặt đao ở trên cổ, nhưng lúc này Triệu Nhan vẫn cố tỏ ra trấn định nói:
- Vị thủ lĩnh này, bọn ta quả thật là Hán thương đến đây để thu mua da lông, tuyệt đối không phải người xấu gì.
- Vậy sao?
Hặc Lý Bát cười lạnh, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Triệu Nhan lạnh lùng nói:
- Cái vòng trên tay của ngươi là từ đâu đến?
Lúc này những người khác mới phát hiện, trên cổ tay của Triệu Nhan có đeo một chiếc vòng tay làm bằng răng thú, thoạt nhìn vô cùng thô thiển, vừa nhìn là biết không giống như đồ vật của người Hán. Mà khi Triệu Nhan thấy không ngờ đối phương lại hỏi đến vòng tay trên tay mình cũng sững sờ, bởi vì cái vòng tay này chính là cái vòng tay của tên sứ giả Nữ Chân bị đánh vào ngày đầu ở thọ yến, lúc đó sau khi hắn nhặt được, phát hiện cái vòng tay này tuy là thô thiển, như có một vẻ đẹp thô thiển riêng biệt, cho nên liền đeo trên tay xem như là vật kỷ niệm chuyến đi Liêu Quốc lần này, nhưng không nghĩ tới, không ngờ bây giờ lại gặp được người nhận ra cái vòng tay này.
Trong đó tên răng cửa lớn Hặc Giả lúc nhìn thấy vòng tay, lập tức hét lớn một tiếng, bước nhanh đến kéo y phục trước ngực của Triệu Nhan, lạnh lùng cất cao giọng hỏi:
- Sao ngươi lại có vòng tay của Pha Thứ Thục, y bây giờ đang ở đâu?
Chỉ tiếc là Triệu Nhan nghe không hiểu tiếng Khiết Đan mà Răng cửa lớn nói, tên thủ lĩnh đối diện kia lại không tiết lộ quá nhiều tin tức, nhưng nhìn bộ dạng quan tâm của bọn họ đối với cái vòng tay này, có lẽ là có quan hệ vô cùng mật thiết với tên sứ giả Nữ Chân đó, nghĩ đến đây, lòng Triệu Nhan trùng xuống. Nhưng hắn vẫn vô cùng trấn định nhìn Răng cửa lớn rồi nói:
- Người Nữ Chân các ngươi tiếp đãi khách cũng dã man như vậy sao?
Nghe thấy Triệu Nhan không chỉ không trả lời câu hỏi của mình, mà ngược lại, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng cứng rắn, điều này khiến Răng cửa lớn trước hết là sửng sốt, ngay sau đó lại thẹn quá hoá giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh Triệu Nhan, nhưng lúc này Hặc Lý Bát lại kéo y lại, sau đó dùng tiếng Nữ Chân nói:
- Đại ca chờ một chút, chúng ta vẫn cần nghe ngóng tin tức của Pha Thứ Thục từ bọn chúng, huynh tạm nhẫn nại một chút đi.
Răng cửa lớn vẫn luôn phục tùng Hặc Lý Bát, liền thở phì phò thu quyền lại, và buông Triệu Nhan ra, đi qua chỗ khác. Mà lúc này Hặc Lý Bát lại đánh giá Triệu Nhan từ trên xuống dưới lần nữa:
- Người Hán các ngươi vẫn luôn giảo hoạt, nhưng trước đó ta nói cho các ngươi biết, người Nữ Chân chúng ta cái khác không có, nhưng đao để giết người lại vô cùng sắc bén. Nếu như các ngươi dám nói dối thêm một câu, cẩn thận ta thẳng tay làm thịt các ngươi!
Đối với uy hiếp của Hặc Lý Bát, Triệu Nhan lại ung dung chỉnh sửa lại y phục vừa rồi bị làm nhăn, nhưng trong đầu của hắn lại không ngừng tìm cách nên làm thế nào ứng phó với cục diện ở trước mắt. Kết quả rất nhanh đã quyết định, hắn phải mạo hiểm một phen.
- Các ngươi quen với chủ nhân của chiếc vòng tay này, vậy hẳn là người Nữ Chân rồi, chỉ là không biết trong người Nữ Chân, các ngươi có thân phận gì?
Lúc này Triệu Nhan cười ha hả hỏi Hặc Lý Bát.
- Bây giờ là chúng ta hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi chúng ta, mau chóng nói cho ta biết ngươi từ đâu có được chiếc vòng tay này, chủ nhân của chiếc vòng tay này bây giờ thế nào rồi?
Đôi mắt của Hặc Lý Bát như mắt sói nhìn chằm chằm Triệu Nhan, thỉnh thoảng loé lên sự hung ác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể một miếng cắn đứt cổ Triệu Nhan vậy.
Tuy rằng Triệu Nhan làm người hai kiếp, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp loại người man rợ như Hặc Lý Bát, nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ trấn định nói:
- Tốt nhất là ngươi phải khách khí với bổn vương một chút, nếu không vị sứ giả Nữ Chân kia của các ngươi uổng phí một phen khổ tâm rồi, chớ nói chi là muốn Đại Tống chúng ta giúp đỡ các ngươi!
Triệu Nhan tự xưng Bổn vương, hơn nữa còn nói cái gì Đại Tống, lúc ấy Hặc Lý Bát cũng vô cùng chấn động, may mà những người Nữ Chân khác không hiểu tiếng Hán, cho nên mới không có biểu hiện gì khác biệt, nhưng Tô Thức và Gia Luật Tư nghe thấy không ngờ Triệu Nhan lại trực tiếp tự bộc lộ thân phận, đều liền lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lúc này muốn ngăn cản thì cũng đã muộn rồi.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai, vương gia Đại Tống tại sao lại đi đến nơi đây của chúng ta?
Tuy rằng Hặc Lý Bát vẫn luôn trầm ổn, nhưng hiện giờ khi nghe thấy thân phận của Triệu Nhan, cũng không khỏi có chút chấn kinh, nhưng khi nói đến câu cuối, lại trở nên nghi ngờ, dù gì thì giữa Đại Tống và nơi đây của bọn họ cách bởi một Liêu Quốc, bình thường, người Tống bình thường cũng rất hiếm khi đến, đừng nói đến đường đường là một vị vương gia.
Triệu Nhan đã quyết định chủ ý bộc lộ thân phận của mình, bởi vậy chỉ thấy hắn sửa sang lại bộ y phục đã nát, tận lực khôi phục một chút khí độ nên có của vương gia, lúc này mới trầm giọng nói:
- Bổn vương chính là đứa con thứ 3 của hoàng đế bệ hạ Đại Tống - Triệu Nhan, phong hiệu là Quảng Dương quận vương, lần này phụng lệnh của phụ hoàng, đến Liêu Quốc chúc thọ hoàng đế Liêu Quốc, do một số chuyện, cho nên mới lưu lạc đến đây, còn về cái vòng tay này, là có được từ một sứ giả Nữ Chân trong buổi thọ yến, nếu ta nhớ không lầm, hình như y là sứ giả bộ Hoàn Nhan gì đó, không lẽ các ngươi là người bộ Hoàn Nhan?
Nghe thấy Triệu Nhan giới thiệu xong thân phận của mình, Hặc Lý Bát khiếp sợ đến há hốc mồm, người trẻ tuổi đối diện này không chỉ là một vị vương gia, mà còn là con trai ruột của hoàng đế Đại Tống, thân phận này quả là quá kinh người rồi, vốn lúc đầu y còn nghi ngờ vài phần những lời này của Triệu Nhan là thật hay giả, nhưng khi nghe đối phương đến Liêu Quốc là để chúc thọ cho Gia Luật Hồng Cơ, hơn nữa còn gặp Pha Thứ Thục trong thọ yến, điều này khiến y cũng không khỏi tin tưởng vài phần, bởi vì y cũng biết chuyện đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ, bởi vậy bộ Hoàn Nhan bọn họ còn phải chuẩn bị không ít thọ lễ quý giá, Pha Thứ Thục cũng vì chuyện này mới đi Liêu Quốc.
Nghĩ đến đây, Hặc Lý Bát không khỏi tin tưởng vài phần đối với lời nói của Triệu Nhan, nhưng rất nhanh y lại có chút hoài nghi hỏi:
- Ngươi nói ngươi là hoàng tử Đại Tống, có vật gì có thể chứng minh thân phận của ngươi không? Mặt khác theo ta được biết, đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ vừa kết thúc chưa được mấy ngày, nếu ngươi đến chúc thọ cho lão, vậy tại sao lại đến Hoàng Long Phủ ở xa ngàn dặm thế này?
Nghe thấy đối phương muốn mình tự chứng minh thân phận của mình, chỉ thấy Triệu Nhan lập tức nở nụ cười, chỉ chỉ bộ y phục tả tơi của mình nói:
- Tuy là bộ y phục này đã nát đến nhìn không ra hình dáng, hơn nữa dính đầy vết bẩn, tuy nhiên chỉ cần ngươi rửa sạch nó, thì có thể nhìn ra đây là vương phục của bổn vương, nếu ngươi không tin, ngươi có thể tìm người có hiểu biết đến xác nhận.
Điều Triệu Nhan nói là sự thực, lúc trước hắn tham gia thọ yến của Gia Luật Hồng Cơ, tự nhiên sẽ không ăn mặc tuỳ ý, trên thực tế mỗi ngày hắn đều mặc vương phục của mình, lúc chạy trốn bởi vì thời gian cấp bách, căn bản không kịp để thay đồ, chỉ là mấy ngày này bôn ba trong rừng rậm, đặc biệt là trước đó còn vào hồ nhỏ để mò cá, khiến cho y phục vừa rách vừa bẩn, quả thật không khác gì đồ của ăn mày, nhưng nếu như cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn ra đây là một bộ vương phục.
Lúc nãy Hặc Lý Bát đã nhận ra chất liệu y phục của ba người Triệu Nhan không tầm thường, không nghĩ đến y phục mà Triệu Nhan mặc lại là một bộ vương phục, liền lần nữa cẩn thận đánh giá, tuy rằng y cũng không biết vương phục của Đại Tống là cái dạng gì, nhưng ánh mắt sắc bén của y lại phát hiện, y phục trên người Triệu Nhan có hoa văn phức tạp, gia công cũng vô cùng tinh tế, quý tộc Khiết Đan mà y từng gặp qua lúc trước, y phục tuy rằng cũng đẹp đẽ quý giá, nhưng cho dù là về gia công hay là về chất liệu, so ra thì hình như đều không tốt bằng bộ y phục mà Triệu Nhan đang mặc.
Tô Thức tuy rằng không hiểu vì sao Triệu Nhan lại tự bộc lộ thân phận của mình, nhưng lúc này y cũng nhìn ra Triệu Nhan tự có dự tính của mình, bởi vậy lúc này cũng mở miệng nói:
- Vị thủ lĩnh này, điều mà quận vương điện hạ nói đích thật là sự thật, hạ quan chính là phó sứ Tô Thức của sứ đoàn đi sứ Liêu Quốc lần này, bộ quan phục trên người ta tuy rằng tổn hại nghiêm trọng, nhưng cũng có thể chứng minh thân phận của ta, ngoài ra chỗ này của ta còn có ấn chương của riêng ta, trên đó có tên của bổn quan.
Tô Thức nói xong lấy từ trong ngực ra một khối ấn chương, kỳ thật chứng cớ chứng minh thân phận tốt nhất của y chính là quan ấn của y, nhưng quan ấn rất nặng, bình thường đều giao cho người có chuyên môn bảo quản, bất kỳ ai cũng không có việc gì mà đem nó theo người, may mà Tô Thức thường xuyên ngâm thơ làm thơ, cho nên bình thường đều đem theo ấn chương của riêng mình, bây giờ vừa may có thể chứng minh thân phận.
Hặc Lý Bát nghe lời của Tô Thức, cũng không hỏi kinh ngạc nhìn Tô Thức một cái, y không nghĩ đến trong 3 người này ngoại trừ vị quận vương này ra, lại còn có một vị phó sứ Đại Tống. Y liền đón nhận ấn chương của Tô Thức nhìn ngắm, trên đó đích xác có khắc tên của Tô Thức, điều này khiến Hặc Lý Bát không khỏi tin 7, 8 phần.
- Thân phận của các ngươi ta tạm thời tin vậy, nhưng các ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ hai của ta, tại sao các ngươi lại ở đây, mà không phải là trong hành cung của Gia Luật Hồng Cơ?
Lúc này Hặc Lý Bát lại lần nữa mở miệng hỏi, nhưng thái độ mềm mỏng hơn vài phần, xem ra thân phận quận vương của Triệu Nhan còn có chút công dụng.
- Haiz, vấn đề này rất dài dòng, muốn giải thích vì sao chúng ta lại ở đây, trước hết phải bắt đầu từ một trận nổi loạn ở Liêu Quốc phát sinh vào mấy ngày trước...
Lúc này Triệu Nhan thở dài, vừa muốn thuật lại chuyện một lần, nhưng khi Hặc Lý Bát nghe thấy chuyện nổi loạn ở Liêu Quốc, lập tức trừng to mắt, vẻ mặt vội vàng nói:
- Ngươi nói Liêu Quốc xảy ra nổi loạn, mà ngươi là vì tham gia thọ yến nên gặp được Pha Thứ Thục, vậy chẳng phải là có người nhân lúc đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ mà phát động nổi loạn?
Triệu Nhan cũng không nghĩ tới tên thủ lĩnh Nữ Chân này không chỉ biết chữ Hán, mà phản ứng của đầu óc cũng rất nhanh nhạy, lại lập tức đoán ra được thời cơ nổi loạn, liền gật đầu nói:
- Không sai, ngay ngày cuối cùng của thọ yến, phụ tử hai người hoàng thái thúc Gia Luật Trọng Nguyên đã khởi binh nổi loạn, dẫn theo người ngựa bao vây hành cung, còn xông vào hành cung không ngừng giết chóc, không ít người đều chết dưới đao phản quân.
- Thì ra là thế, khó trách Hải Đông Thanh của Pha Thứ Thục không đem về tin tức gì, mà còn dính máu tươi, xem ra lần này y cũng lành ít dữ nhiều rồi!
Hặc Lý Bát nghe đến đây cũng khiếp sợ lẩm bẩm, thậm chí dường như y nhìn thấy cảnh tượng ở trong cảnh núi đao biển lửa, thân đệ đệ của mình Pha Thứ Thục cũng bị phản quân truy sát, cuối cùng trọng thương, liều mạng thả Hải Đông Thanh về báo tin, bản thân mình thì bị phản quân chém chết.
Nghĩ đến những điều trên, Hặc Lý Bát cảm thấy đau lòng từng đợt, Pha Thứ Thục không chỉ là thân đệ đệ của y, mà còn là một trợ thủ đắc lực nhất của y, sự vụ với Liêu Quốc của bộ Hoàn Nhan đều do Pha Thứ Thục xử lý, nhưng lần này rất có thể là đã chết ở Liêu Quốc, điều này khiến cho Hặc Lý Bát bên cạnh đau lòng, cũng càng thêm thêm hận thù Liêu Quốc.
Tuy nhiên ngay sau đó Hặc Lý Bát lại nghĩ đến một chuyện, liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Triệu Nhan, tràn đầy hoài nghi hỏi:
- Ngươi nói cuộc nổi loạn của Gia Luật Trọng Nguyên diễn ra vào ngày cuối cùng của thọ yến, vậy hẳn là chuyện của hai ngày trước, lúc đó hẳn là các ngươi cũng ở trong hành cung, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủn, các ngươi làm sao có thể vượt qua ngàn dặm đến Hoàng Long Phủ, đừng nói với ta là các ngươi bay đến đấy nhé?