Chợ đen nằm tại một hẻm nhỏ ở phía sau khu buôn bán, là một con đường phía dưới lòng đất. Không giống với khu buôn bán sầm uất, nơi đây chỉ có chút tia sáng lờ mờ, các loại nguyên liệu trôi nổi chất thành đống, tựa như “chợ đêm bán hàng rẻ” ở trái đất.
Đi dạo chợ đen đương nhiên phải có kiên nhẫn, từ từ xem hàng. Cũng may Tề sư huynh khá quen thuộc nơi này, rất nhanh dẫn hai người tới một quầy hàng lớn. Ông chủ quầy hàng là một người trung niên mập mạp, nhiệt tình gọi: “Ba vị muốn tìm gì?”
Ông chủ cười híp cả mắt: “Có có có, chỗ tôi cung cấp đầy đủ các loại cấp độ giấy.” Nói xong liền lấy ra năm chồng giấy trắng, từ trái sang phải theo thứ tự là giấy tinh vân từ cấp 1 tới cấp 5, cấp độ càng cao thì ánh sáng tỏa ra từ giấy càng tốt.
“Giấy cao cấp có thể làm được thẻ bài cao cấp sao?” Tạ Minh Triết hỏi.
“Không phải, người chơi làm ra thẻ bài gốc đều là thẻ 1 sao cấp 1, tuy nhiên, dùng giấy cao cấp tạo thẻ bài thì thuộc tính nhận được sẽ khá hơn một chút, nhưng mấu chốt là phải nhìn thiên phú của người chế tạo. Thiên phú tốt thì dù cho dùng giấy cấp thấp cũng làm được thẻ tốt, mà sức mạnh tinh thần yếu thì có xài giấy tốt cỡ nào cũng chỉ tạo ra thẻ rác mà thôi.” Tề sư huynh nói, “nếu chú chỉ muốn thử, tui đề nghị chú mua giấy cấp 1 là đủ rồi, giấy cấp cao rất đắt.”
Vậy tui mua vài tờ rẻ nhất chế thử.” Tạ Minh Triết quay đầu nhìn về phía ông chủ, “giấy tinh vân cấp một bao nhiêu tiền?”
“10 vàng 1 tờ.”
“Có thể giảm giá không?”
“Đây là giá thấp nhất rồi!”
“Bán tui 10 tờ 70 vàng có được không? Trong túi người mới không có bao nhiêu tiền mà.”
Sở trường của Tạ Minh Triết chính là trả giá, với lại, Tề sư huynh cũng đã nói ở chợ đen có thể trả giá, ngu sao mà không nói thách chứ.
Nghe cậu lập tức trả xuống 30%, sắc mặt ông chủ liền có chút khó ở: “Người mới nghèo thì nghèo, nhưng cũng không tới nỗi trong túi không có 100 vàng đi?”
Vẻ mặt Tạ Minh Triết vô cùng thành thật: “Mới rồi tui đã cầm đi mua thẻ, trong túi chỉ còn có 70 vàng, bán cho tui 10 tờ được không?”
Ông chủ bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, bán cho chú bán cho chú.”
Tạ Minh Triết cười nói: “Cảm ơn ông chủ!”
Tề sư huynh có chút cạn lời —— người này thật sự tính toán rất tỉ mỉ, xem ra sau này có đi chợ đen cũng phải dắt người tới làm trợ thủ trả giá mới được.
Mua xong giấy cấp 1, Tề sư huynh liền dẫn hai người tới quầy bán thẻ lựa chọn, rồi mua được 3 tấm thẻ chiến đấu thích hợp, đều là thẻ đã tiến hóa 3 sao.
[Đom đóm] kỹ năng [Lửa đom đóm]: Chiếu sáng khu vực trong bán kính 10 mét, liên tục 5 phút.
[Quạ đen] kỹ năng [Tập kích trên không]: Đối với tất cả mục tiêu bên trong phạm vi 10 mét tạo thành 100% sát thương thuộc tính sét.
[Tinh linh nước] kỹ năng [Chậm chạp]: Tất cả mục tiêu đối địch trong phạm vi 10 mét bị trúng trạng thái giảm tốc độ, liên tục 3 giây.
Đom đóm bán 150 vàng, còn hai tấm thẻ chiến đấu bán 200 vàng, so với giá thẻ trong phòng đấu giá thì thật sự là quá rẻ. Tề sư huynh đưa thẻ Đom đóm cho Tư Tư, bản thân giữ lấy thẻ Tinh linh nước, rồi đưa thẻ Quạ đen cho Tạ Minh Triết.
Tạ Minh Triết không hiểu hỏi: “Mấy tấm thẻ này cũng có kỹ năng tấn công và khống chế AOE, tại sao bán lại rẻ như vậy?”
Tề sư huynh đáp: “Phạm vi của kỹ năng quá ngắn, hệ số cũng thấp. Thẻ AOE tốt đều có phạm vi từ 20m trở lên.”
“Khi thăng cấp thẻ bài thì phạm vi không tăng sao?”
“10 cấp tăng được 1 mét, max cấp 70 thì tối đa cũng tăng lên có 7 mét. Dạ lai hương của Đường Mục Châu có thể bán đắt như vậy cũng vì tất cả phạm vi khống chế đều là 30 mét —— 30 mét chính là phạm vi lớn nhất của thẻ chiến đấu đa mục tiêu mà nhà phát hành quy định.”
“Thì ra là vậy.” Tạ Minh Triết hiểu rõ gật đầu. Cậu phát hiện Tề sư huynh y như là “bách khoa toàn thư về game”, biết được tất cả mọi thứ. Quyết định đi chung với đôi tình nhân này thật đúng là lựa chọn sáng suốt, cả đoạn đường đi theo Tề sư huynh học được không ít tri thức.
Tề sư huynh dẫn theo hai người tới “Hang động hắc ám” ở cực nam của sao Bạch Lộ cày quái, nơi này là một mảnh đen nghịt không thể nhìn thấy gì cả. Hiệu quả giả lập của game thực tế ảo này rất thật, Tư Tư sợ nhất là bóng tối, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, nhanh chóng lấy thẻ Đom đóm ra, lúc này 10 mét xung quanh mới sáng lên một vùng sáng nhạt.
Khi ánh sáng vừa xuất hiện, ba người liền nghe thấy một tiếng hét bén nhọn chói tai, Tư Tư bị dọa trốn về phía sau, Tề sư huynh đưa tay bảo vệ cô nàng rồi nói: “Em tìm một chỗ vắng nấp rồi tắt âm thanh game, chỉ cần chiếu sáng là được, anh và Chú Béo sẽ đánh.”
Tư Tư gật gật đầu, nhanh chóng tìm một chỗ vắng vẻ mở thẻ Đom đóm ra để làm đèn chiếu sáng.
Tề sư huynh quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Triết: “Hang động hắc ám này là nơi cày quái rất tốt, tiểu quái nhìn thấy ánh sáng sẽ tự động tụ lại, lực công kích của chúng rất cao nhưng phòng ngự lại vô cùng yếu, chúng ta cứ kéo nhiều nhóm quái tới rồi trực tiếp giết sạch.”
Tạ Minh Triết gật gật đầu, đi theo người chơi cũ đúng là có chỗ tốt, biết nhiều nơi cày quái có hiệu suất cao như thế.
…
Sau một tiếng, mọi người đã lên được cấp 15, vật liệu để tiến hóa thẻ bài cũng đã farm đủ.
Tề sư huynh nói: “Anh sắp đi ăn cơm, ăn xong lại cùng nhau thăng cấp tiếp.”
Tư Tư nói: “Mẹ em cũng đang gọi em đi ăn cơm, vậy em off trước nha.” Cô mở trận dịch chuyển, đi tới cửa liền quay đầu hỏi, “đúng rồi Chú Béo, buổi tối cậu có đến không? Nếu tới thì lại cùng thăng cấp tiếp, tối nay cày lên cấp 35 luôn đi!”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừ.”
Lúc này cô nàng mới vui vẻ: “Chú Béo, tối gặp nha!”
Tạ Minh Triết cũng vẫy tay tạm biệt hai người: “Hẹn gặp lại.”
Sau khi hai người rời đi, Tạ Minh Triết liền quay về không gian cá nhân, lấy ra chồng giấy mua được ở chợ đen, thử làm thẻ bài.
Lấy giấy tinh vân đặt lên bàn điều khiển, hệ thống liền nhắc nhở: “Bạn muốn tiến hành chế tạo thẻ bài đúng không?”
Tạ Minh Triết chọn đúng.
Hệ thống: “Bạn hãy tập trung tinh thần, dùng hình ảnh thẻ bài trong tâm trí đưa vào giấy tinh vân…”
Tạ Minh Triết bắt đầu tưởng tượng —— cậu phát hiện một chuyện rất thần kỳ, sau khi kết nối tinh thần với giấy tinh vân, nghĩ gì trong đầu thì trên giấy sẽ xuất hiện thứ đó.
Vừa nãy cậu vô thức nghĩ tới cảnh mình đang nhậu với đám bạn cùng phòng trên trái đất trước khi sống lại ở đây, bởi vì hình ảnh trong đầu khá là lộn xộn, nên hình ảnh xuất hiện trên giấy tinh vân cũng loạn xà ngầu, chỉ thấy một thứ có hình tượng giống như một chai bia là tương đối rõ ràng.
Tạ Minh Triết giật mình, lập tức ngừng việc tưởng tượng.
Hệ thống: “Chế tạo thẻ bài thất bại, giấy tinh vân đã rách, bạn có muốn bắt đầu lại không?”
Tạ Minh Triết chọn không.
Sau khi lãng phí một tờ giấy tinh vân, cậu yên tĩnh suy nghĩ thật kỹ, không thể cứ tùy tiện thử như vậy.
Lúc này, cậu mới phát hiện việc chế tạo thẻ bài kỳ thật rất khó.
Trí tưởng tượng của bộ não con người cực kỳ phong phú, rất khó tập trung tinh thần chỉ để nghĩ tới một thứ, cho dù trong lúc vẽ tranh muốn tập trung tinh thần để vẽ một sự vật, nhưng vẫn luôn có nhân tố bên ngoài gây trở ngại tới người vẽ, nhất là khi gặp phải “nút thắt”, tư duy lập tức bị chệch hướng, đầu óc sẽ vô cùng hỗn loạn.
Mà trong game Cơn lốc thẻ sao, điều quan trọng nhất là không thể để cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện trong lúc chế tạo thẻ bài.
Nghĩ tới bụi hoa Dạ lai hương trắng như ngọc trong hội đấu giá ban nãy, Tạ Minh Triết đột nhiên có chút bội phục người tên là Đường Mục Châu kia.
Người được gọi là Đường thần đó thế mà có thể tạo ra một thẻ hoa sống động như Dạ lai hương, rồi còn thẻ thực vật phức tạp như “Thần thụ ngàn năm” —— một cây đại thụ có thể che khuất bầu trời, mỗi một cành cây phiến lá đều vẽ ra bằng tinh thần, còn không hề có một chút sai lầm nào, chắc là chỉ số tinh thần của người này vượt qua 300 đúng không?
Bản thân mình có chỉ số tinh thần 300 chế tạo thẻ bài đã thấy có hơi trầy trật…
Tạ Minh Triết thở sâu, cố gắng hết sức tập trung tinh thần suy nghĩ tới loại hình thẻ bài mình muốn chế tạo.
Thực vật, có một cao thủ như Đường Mục Châu, chắc là không thể phát huy được gì. Động vật, thế giới này đã xuất hiện các loại thẻ thú cưng như Cửu vĩ hồ, Thỏ tai dài, nhóm thiết kế thẻ bài thú cưng đều dựa vào trí tưởng tượng vô cùng phong phú để tạo ra rất nhiều chủng loại thẻ bài thú cưng rồi, lúc ở bệnh viện cậu đã từng tìm kiếm thấy được rất nhiều động vật sống động như Mèo Ba Tư, Gấu Teddy, Gấu trúc, còn sư tử hay hổ chắc đã có hết rồi, cậu cũng không nghĩ ra con thú mới nào cả.
Nhân vật…
Đúng rồi, nhân vật! Tề sư huynh nói là tiêu chuẩn xét duyệt thẻ nhân vật chính là nhìn khuôn mặt, nhà phát hành yêu cầu không thể sao chép người ở thế giới hiện thực, nhưng nếu vẽ nhân vật theo phong cách truyện tranh thì sao? Chẳng phải là độc nhất vô nhị?
Quả nhiên không uổng công học vẽ, vẽ nhân vật theo phong cách truyện tranh với cậu mà nói cũng không khó lắm.
Tạ Minh Triết tìm được phương pháp, hăng hái siết chặt hai tay.
Vẽ nhân vật gì trước nhỉ?
Một mẩu truyện ngắn đột nhiên hiện ra trong đầu cậu.
Cô gái mảnh mai ngồi tại bờ sông, thả từng cánh hoa xuống dòng nước, ho khẽ, gương mặt giàn giụa nước mắt.
—— Đại Ngọc chôn hoa.
Đó là buổi tối trước khi cậu sống lại ở nơi này, khi sắp rời khỏi phòng ký túc xá thì nhìn thấy cậu bạn đang ôn lại Hồng Lâu Mộng bản năm 1987, lúc ấy cậu đã trêu cậu ta: “Mày cảm thấy gì sau khi xem Lâm muội muội khóc đến thương tâm như vậy hả? Có phải cũng muốn khóc theo không?” Thằng bạn mắng lại: “Xéo! Bạn gái tao gửi tới đó, muốn tao xem lại một chút phim kinh điển.” Tạ Minh Triết ngắm màn hình máy tính một chút, cảm thán: “Vẫn là Lâm Đại Ngọc của phiên bản này có khí chất nhất.”
Bộ phim đó quay đẹp đến nỗi khắc sâu vào trong lòng Tạ Minh Triết. Nhất là những giọt lệ chất chứa trong đôi mắt của Lâm Đại Ngọc điềm đạm đáng yêu đến mức làm người xem phải đau lòng khôn tả, dù là một tên cứ ru rú trong nhà như Tạ Minh Triết, khi trông thấy cô khóc cũng đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
Vậy nên hình ảnh đó đã ghi tạc trong đầu cậu.
Vô cùng rõ ràng.
Hai mắt Tạ Minh Triết sáng lên —— nếu lấy cảnh tượng này ra làm thẻ bài thì thế nào? Cũng không biết trong thế giới thẻ sao đã có thẻ Đại Ngọc chôn hoa chưa nữa?
Nghĩ tới là làm ngay, Tạ Minh Triết lập tức khởi động hệ thống chế tạo thẻ bài.
Cậu đặt giấy tinh vân lên trên bàn điều khiển, nhắm mắt lại nghiêm túc miêu tả hình ảnh kia trong đầu…
Cây xanh, hoa tươi, mỹ nhân ngồi bên bờ sông, cùng với đôi mắt buồn thấm đượm những giọt lệ.
Sau khi cậu tập trung tinh thần cao độ miêu tả hoàn chỉnh bức tranh này trong đầu, bên tai liền vang lên tiếng của hệ thống: “Chúc mừng bạn đã chế tạo thẻ bài thành công. Bạn hãy đặt bài vào khe thẻ ở góc trái trên cùng, kho dữ liệu sẽ xét duyệt thẻ bài của bạn.”
Tạ Minh Triết đặt thẻ bài vào vị trí dựa theo gợi ý của hệ thống.
—— chế tạo thẻ bài là bước đầu tiên, mấu chốt ở chỗ có được thông qua xét duyệt hay không.
Đại khái là do kho dữ liệu chứa quá nhiều thẻ bài nên thời gian xét duyệt khá lâu.
Năm phút…
Mười phút…
Tạ Minh Triết còn tưởng là hệ thống đã chết máy, cậu định khởi động lại mũ giáp thì bên tai đột nhiên vang lên: “Thẻ bài thông qua xét duyệt. Bạn hãy đưa ký hiệu đặc biệt của mình vào thẻ bài làm logo để chứng minh bản quyền.”
Thông qua! Tạ Minh Triết vô cùng kích động, ký hiệu thì dùng chữ “Triết” đi, đặt ở góc phải bên dưới mặt sau của thẻ bài —— cậu chính là đang học tập Đường Mục Châu, cái chữ “Đường” kia của người nọ nhìn rất có phong cách, cực kỳ ngầu.
Song, khi vừa đưa chữ “Triết” vào, hệ thống liền nhắc nhở: “Logo đã có người sử dụng, hãy đổi cái khác.”
Tạ Minh Triết bất đắc dĩ, xem ra tần suất người dùng chữ “Triết” quá cao nên bị trùng, game này cũng đã mở được mười năm, chắc chắn là các loại logo đã bị cướp hết. Nếu ngầu không được, vậy thì cứ dùng ID trong game đi. Để tránh chữ “Béo” cũng bị trùng, Tạ Minh Triết dứt khoát đưa vào hai chữ “Nguyệt Bán”, lúc này mới được thông qua.
Mặt sau của thẻ bài ban đầu mang màu trắng thuần của giấy tinh vân, sau khi thông qua xét duyệt dần dần tỏa ra một vầng sáng nhè nhẹ rồi chuyển sang màu lục.
Thẻ lục là thẻ 1 sao cấp thấp nhất trong game, thẻ gốc khi mới tạo ra của người chơi đều là thẻ 1 sao. Dù sao thì thẻ bài cũng có thể thăng cấp tăng sao, chỉ cần thuộc tính tốt, thẻ bài 1 sao có phí thấp nhất, về sau từ từ nuôi Đại Ngọc lớn lên 7 sao cũng được.
Tạ Minh Triết xoa xoa hai tay, cầm lấy thẻ bài đang nằm trên bàn điều khiển lên xem xét thật kỹ.
Đây là Lâm Đại Ngọc phiên bản truyện tranh, với tư cách một họa sĩ yêu thích cái đẹp, Lâm Đại Ngọc cậu vẽ ra có giá trị nhan sắc không thể chê được —— một mỹ nhân cổ trang điềm đạm đáng yêu có khí chất vô cùng đặc biệt đang ở cạnh bờ sông thả từng cánh hoa vào dòng nước, kết cấu của toàn bộ cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, gần như đã miêu tả được hết ý cảnh của bài từ Đại Ngọc chôn hoa.
Tạ Minh Triết nhìn qua thuộc tính của thẻ bài.
Lâm Đại Ngọc (Hệ mộc)
Cấp độ: 1
Cấp sao: ★
Số lần có thể dùng: 1/1
Thuộc tính cơ bản:
– Máu: 100
– Công: 0
– Thủ: 15
– Tốc: 1
– Tỉ lệ bạo kích: 0%
Kỹ năng kèm theo: Đại Ngọc chôn hoa (gây trọng thương cho các loại thẻ hoa, có 10% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì).
Tạ Minh Triết thấy khó hiểu.
Đây là kỹ năng gì vậy? Gây trọng thương cho các loại thẻ hoa?
Đại Ngọc chôn hoa, vậy nên chỉ có thể đánh thẻ hoa của đối thủ thôi sao? Nếu đối phương không có thẻ hoa thì chẳng phải là không dùng được à?
Thủ chỉ có 15 điểm, mình nhớ là tấm thẻ Dạ lai hương kia của Đường Mục Châu hình như có điểm phòng thủ là tận 50000 lận.
Khụ, chênh lệch thế này cũng quá lớn rồi.
Thẻ Băng xà mà hệ thống tặng mình, khi chưa thăng cấp thì phòng ngự cơ bản đã là 50 rồi, còn thẻ Đại Ngọc nhà mình chỉ có 15 điểm thủ, chẳng phải chọt cái là rách như giấy sao? Lâm muội muội thật đáng thương, dù có làm thành thẻ thì cũng vẫn yếu ớt như vậy…
Tạ Minh Triết cảm thấy đau đầu.
Số liệu của tấm thẻ này thật nát, xem ra mình nhất định không có số “một đêm chợt giàu” rồi.
Không biết đem ra chợ đen bán thì có ai muốn mua tấm thẻ này không nữa?
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Lời tác giả:
Tôi để tiểu thụ là bàn tay vàng chế tạo thẻ bài nhân vật, đã ngầm viết ở văn án rồi.
Lâm Đại Ngọc là thẻ bài hệ mộc, sau này sẽ có rất nhiều thẻ bài nhân vật hệ thủy, hỏa, thổ, kim.
Cùng chúc mừng tấm thẻ gốc đầu tiên của Triết Nhây Nhây ra lò nha.