BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 38: Thái Ất Chân Nhân

Theo như nguyên tác miêu tả, Thái Ất Chân Nhân là một ông lão râu dài thân thiện hòa ái. Tóc búi cao trên đỉnh đầu, ông cũng có đội phát quan, tóc trắng bên tai rũ xuống hai bên má dài đến trước ngực, mặc áo đạo sĩ hình thái cực màu xanh trắng đan xen nhau, cưỡi mây trắng, tiên khí bao bọc quanh thân.

Thái Thượng Lão Quân, Thái Ất Chân Nhân, hai vị thần tiên vừa vặncó thể làm bạn với nhau.

Để hợp với thiết lập kỹ năng, tay trái của Thái Ất Chân Nhân sẽ cầm món bảo bối “Cửu Long Thần Hỏa Tráo”. Xung quanh chiếc lồng màu vàng kim óng ánh có chín đầu rồng lửa xoay quanh uốn lượn, đầu rồng chúc xuống phía dưới chiếc lồng, phun ra Tam Vị Chân Hỏa.

Sau khi thiết lập hết thảy trong đầu, Tạ Minh Triết bắt đầu chế tạo tấm thẻ bài Thái Ất Chân Nhân.

Có thể nói đây là tấm thẻ phức tạp nhất cậu làm tới hiện tại.

Sau mười phút ròng rã vẫn chưa thể hoàn thành.

Vũ khí rất khó vẽ, chín đầu rồng lửa xoay quanh uốn lượn bên ngoài chiếc lồng là một thử thách rất lớn cho tinh thần của người họa thẻ bài.

Kỳ thật Tạ Minh Triết hoàn toàn có thể bỏ qua những chi tiết này, chỉ cần tùy tiện vẽ một chiếc lồng vàng đơn giản cũng có thể tạo ra hiệu quả phong ấn, nhưng cậu không muốn làm qua loa như vậy. Trong ký ức mình chính là tinh hoa của nền văn minh Trung Quốc, cậu lấy ra dùng, ngoại trừ để chế tạo thẻ bài, thì cậu còn muốn cho người của thế giới này hiểu rõ những chuyện xưa của các nhân vật đã thất truyền kia, nếu như tùy tiện xuyên tạc thì hoàn toàn trái với dự tính ban đầu khi chế thẻ của cậu, rất không tôn trọng những nhân vật lịch sử, và các nhân vật từ truyền thuyết thần thoại kia.

Cũng không thể bởi vì người của thế giới này không biết những nhân vật và chuyện xưa đó mà cậu có thể nhắm mắt nhắm mũi thay đổi tùm lum, để Lâm Đại Ngọc tung một đấm chết một con trâu, hay Vương Chiêu Quân phóng hỏa thiêu chết toàn bộ thực vật —— cậu vẽ ra như thế chắc chắn sẽ không có ai hoài nghi, nhưng lương tâm cậu không cho phép.

Thời điểm chế tạo thẻ bài, có thể căn cứ vào quy tắc thi đấu của thế giới thẻ sao mà tiến hành thiết kế kỹ năng, nhưng hình tượng nhân vật, vũ khí, pháp bảo của thẻ bài thì phải cố gắng hết sức tôn trọng. Đây cũng chính là quyết tâm của cậu.

Cửu Long Thần Hỏa Tráo là một loại pháp bảo vô cùng tinh xảo, cậu không cho phép mình chỉ tùy ý vẽ một cái lồng vàng, cậu nhất định cố gắng hết sức vẽ thật sát với miêu tả trong nguyên tác.

Tạ Minh Triết tập trung tinh thần vẽ thẻ bài.

Thời gian chế tạo lần này rất dài, mười lăm phút sau cậu mới mở to mắt, nhưng giấy tinh vân trước mặt mình lại rách vụn, hiển nhiên là do tinh thần cậu quá lộn xộn dẫn đến chế tạo thẻ bài thất bại.

Đường Mục Châu có chút bất ngờ, tiến lên một bước, quan tâm hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tạ Minh Triết đau khổ vò đầu: “Thiết kế của vũ khí quá phức tạp, khó có thể hoàn toàn tập trung tinh thần trong quá trình vẽ.”

Đường Mục Châu hỏi: “Là do cùng lúc vẽ vũ khí và nhân vật nên không thể tập trung được? Hay là không thể thu nhỏ vũ khí?”

Tạ Minh Triết đáp: “Cả hai nguyên nhân luôn.”

Đường Mục Châu ôn hòa đề nghị: “Chú đừng vội, nếu vũ khí quá phức tạp, chú có thể tiến hành phân giải thẻ bài xử lý từng phần một, cứ vẽ vũ khí lên một tờ giấy tinh vân trước, nhưng tuyệt đối không được đưa vào hệ thống xét duyệt, tránh việc hệ thống ghi nhớ rồi sau đó lại báo là thẻ bài lặp lại. Sau đó, chú dùng một giấy tinh vân khác vẽ ra nhân vật mình muốn. Cuối cùng lại dùng tinh thần tiến hành dung hợp hai tờ giấy tinh vân này với nhau.”

Tạ Minh Triết sửng sốt: “Còn có cách này sao?”

Đường Mục Châu mỉm cười: “Đương nhiên. Bọn tôi bình thường đều phải phân giải xử lý những tấm thẻ phức tạp. Chẳng hạn như tấm thẻ Thần Thụ Ngàn Năm kia, thân cây, cành lá nhiều không đếm xuể, chú cho rằng tôi có thể vẽ một lần là xong à? Ban đầu tôi phải vẽ mất mười tờ giấy, cuối cùng mới nhập chúng lại với nhau.”

“…” May mà có Đường thần hướng dẫn, nếu không cậu vừa phải vẽ nhân vật lại vừa vẽ vũ khí phức tạp, bộ não sẽ đầy ứ không thể chịu nổi.

Chi tiết của thẻ bài có thể phân giải, như vậy cũng rất tốt.

Tạ Minh Triết lập tức tập trung tinh thần, vẽ Cửu Long Thần Hỏa Trảo mình tưởng tượng trong đầu ra một tờ giấy tinh vân, sau đó lại vẽ Thái Ất Chân Nhân ở một tờ khác.

Sau khi vẽ cả hai xong, cậu lại đặt hai tấm thẻ bên cạnh nhau, dùng tinh thần tiến hành dung hợp. Trong đầu cậu, “Cửu Long Thần Hỏa Trảo” tinh xảo liên tục thu nhỏ lại thành cỡ nắm tay, sau đó vững vàng đặt ở trong tay Thái Ất Chất Nhân.

Cứ thế, hình tượng thẻ bài đã hoàn thành, tiếp theo là thiết lập số liệu và kỹ năng…

Năm phút sau, Tạ Minh Triết mở hai mắt, nghe được âm thanh quen thuộc: “Chúc mừng bạn đã chế tạo thẻ bài thành công, hãy kết nối với kho dữ liệu để tiến hành xét duyệt.”

Cậu lập tức cho vào kho dữ liệu, thẻ bài nhanh chóng được xét duyệt, mặt sau của thẻ cũng xuất hiện logo “Nguyệt Bán”.

Tạ Minh Triết đưa tấm thẻ thành phẩm cho Đường Mục Châu: “Đường thần, anh xem như thế này có được không?”

Đường Mục Châu nhận lấy thẻ bài, trên thẻ vẽ một lão già tóc bạc trắng, lông mày mang ý cười rất thân thiện hiền hòa, tay ông cầm một vũ khí nhỏ bé đỏ rực, mặc dù vũ khí đó chỉ nhỏ như nắm tay một đứa bé, nhưng độ chi tiết phải nói là đạt tới tối đa.

Nhìn thật kỹ, vũ khí mang hình dạng một chiếc lồng, uốn lượn quanh xung quanh là những con rồng lửa đỏ rực, miệng rồng chúc xuống, phun ra ngọn lửa cháy bỏng, mỗi một con rồng đều được vẽ rất sinh động. Ngoài rồng ra, quanh chiếc lồng còn được điểm thêm nhiều hoa văn tinh xảo. Trên đỉnh lồng khảm một hạt châu trong suốt, phát ra ánh lửa luôn lay động, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

Thiết kế này cầm đi dự thi cũng rất được luôn đấy chứ?

Đường Mục Châu thả một cái like cho độ tinh tế của thẻ bài, sau đó lại nhìn về số liệu và miêu tả kỹ năng ——

Thái Ất Chân Nhân (Hệ hỏa)

Cấp độ: 1

Cấp sao: ★

Số lần sử dụng: 1/1

Thuộc tính cơ bản:

– Máu: 100

– Công: 0

– Thủ: 100

– Tốc: 30

– Tỷ lệ bạo kích: 0%

Kỹ năng kèm theo: Cửu Long Thần Hỏa Tráo (ném pháp bảo trong tay ra, phong ấn thẻ bài thần tộc chỉ định vào trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo, làm thần tộc đánh mất kỹ năng hành động)

Đường Mục Châu: “…”

Chú Béo thật sự là có rất nhiều ý tưởng, dùng mãi không hết ư?

Đường Mục Châu khen ngợi: “Tấm thẻ này rất không tồi, chẳng những có kỹ năng nhằm vào toàn bộ thần tộc, mà còn có độ tinh tế rất cao, là tấm thẻ bài tốt nhất trong toàn bộ thẻ bài mà chú làm tới giờ. Cơ mà chú thiết lập vũ khí này thế nào vậy? Trông thì giống kim loại, nhưng nếu là kim loại thì chắc chắn phải bị đưa về hệ kim chứ?”

Tạ Minh Triết đáp: “Vì đề phòng hệ thống đưa tấm thẻ này vào hệ kim nên khi vẽ vũ khí tui đã bỏ hết các yếu tố kim loại, Cửu Long Thần Hỏa Tráo mang tổn thương hệ hỏa, cho nên được đưa về hệ hỏa. Chẳng phải nói hỏa khắc kim sao? Hẳn là khi khắc chế thẻ bài thần tộc của đối phương sẽ tốt hơn nhiều đúng không?”

Đường Mục Châu mỉm cười gật đầu: “Xem ra chú đã điều tra rất kỹ quy tắc số liệu, thiết kế vũ khí thế này đúng thật rất tuyệt vời.”

Tạ Minh Triết vô cùng vui vẻ khi được Đường thần khen ngợi, phấn khích hỏi: “Hai tấm thẻ bài hôm nay đều đã nhằm vào hệ kim, còn set thẻ khác cần nhằm vào không?”

Đường Mục Châu nói: “Hiện tại chú đã nhằm vào thực vật, động vật, vong linh, vật linh và thần tộc, đã bao trùm toàn bộ set thẻ chủ lực của liên minh. Thẻ bài chết tức thì xuất hiện chỉ để làm phong phú thêm chiến thuật mà thôi, mỗi lần thi đấu chỉ có thể dùng một tấm, làm nhiêu đây cũng đã đầy đủ rồi.”

Tạ Minh Triết phát hiện sơ hở trong lời nói của hắn, không nhịn được hỏi: “Còn set thẻ nhân loại vẫn chưa bị nhằm vào mà?”

Đường Mục Châu đáp: “Chú cứ vẽ tùy ý một tấm thẻ bài, thử xem hệ thống có xét duyệt kỹ năng ‘giết chết nhân tộc lập tức’ không?”

Tạ Minh Triết tùy tiện vẽ một cậu nhóc vô danh, kỹ năng nguyền rủa, hiệu quả là giết chết nhân loại… Quả nhiên bị hệ thống trả về: “Không thể xét duyệt kỹ năng”, cậu nhớ là khi miêu tả loại kỹ năng “chết tức thì” này, chỉ có thể nhằm tới một chủng loại nhỏ, thế là đổi thành “giết chết nam giới nhân tộc”, lại bị trả về, tiếp tục đổi thành “giết chết nữ giới nhân tộc”, vẫn là kết quả đó.

Tạ Minh Triết hoài nghi hỏi: “Chuyện gì vậy? Không thể nào làm ra kỹ năng giết chết nhân loại sao?”

Đường Mục Châu khẽ cười cười: “Không phải không thể làm, mà là đã có người làm ra, kỹ năng chỉ định chết tức thì bị lặp lại.”

“…” Tạ Minh Triết vô cùng bất ngờ: “Là nhà thiết kế của các câu lạc bộ khác sao?”

“Có lẽ vậy, còn cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ.” Đường Mục Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “nhưng chắc chắn thẻ bài chỉ định nhân loại chết tức thì đã bị ghi vào kho dữ liệu, kỹ năng xung đột, cho nên miêu tả kỹ năng của chú bị hệ thống bác bỏ. Điều này cho thấy, chuyện chú chế tạo thẻ bài chết tức thì đã được khắp nơi chú ý.”

Tạ Minh Triết đột nhiên hiểu ra.

Đường thần để cậu làm thẻ chết tức thì thế này thật ra là kế sách “phao chuyên dẫn ngọc”. Trước hết, cậu tạo ra thẻ chết tức thì nhằm vào sáu câu lạc bộ lớn, gây chú ý cho toàn liên minh, các câu lạc bộ đương nhiên sẽ tranh nhau nghiên cứu thẻ bài chết tức thì, cứ như vậy liền khiến cho thẻ bài chết tức thì được lưu thông đại trà, làm phong phú chiến thuật trên đấu trường.

Vị đại thần này thản nhiên đứng ở phía sau thúc đẩy mọi thứ, Tạ Minh Triết không biết tại sao Đường Mục Châu lại muốn làm vậy, nhưng cậu lại có dự cảm —— đây không phải là chuyện xấu, đợi sau khi thẻ bài chết tức thì lưu thông đại trà trên thị trường, những trận đấu sau này sẽ tăng thêm những màn bất ngờ tử vong, hẳn là sẽ càng đẹp mắt kịch tính hơn?

Một loạt thẻ bài chết tức thì này đã đủ cho cậu nổi danh ở giới thẻ bài và tích lũy được kha khá vốn rồi. Cũng thiệt thòi cho Đường Mục Châu lộ ra tư liệu của set thẻ và hướng dẫn cậu, để cậu có thể liên tục làm ra chín tấm thẻ chết tức thì trong thời gian ngắn thế này!

Tạ Minh Triết chủ động vươn tay: “Đường thần, cảm ơn anh.”

Đường Mục Châu bắt tay cậu: “Không cần khách sáo, hợp tác vui vẻ mà.”

Trầm mặc vài giây, Đường Mục Châu lại hỏi: “Sau này chú có dự định gì chưa?”

Tạ Minh Triết đáp: “Khoảng thời gian này, mỗi ngày đều làm một đống thẻ bài như vậy, tiêu tốn rất nhiều tinh thần, cực kỳ đau đầu, cũng đúng lúc nghỉ ngơi vài ngày lấy sức, suy nghĩ cẩn thận hướng đi sắp tới. Những tấm thẻ chết tức thì này đã đủ cho tui bán một thời gian, tích lũy được một ít tiền vốn.”

Đường Mục Châu mỉm cười: “Chú nói đúng, liên tục làm chín tấm thẻ, chú cũng vất vả rồi. Dù lần hợp tác này đã kết thúc, nhưng sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục giữ liên lạc. Chú chiếm được thời cơ tốt để chế tạo thẻ chết tức thì, kho dữ liệu hoàn toàn trống chỗ cho loại thẻ bài này, rất dễ dàng được xét duyệt, nên chú chế thẻ không gặp khó khăn mấy. Đến khi không làm thẻ chỉ định chết tức thì, chuyển sang chế tạo loại thẻ bài khác, chú có thể sẽ gặp phải chướng ngại cực lớn, nếu lúc đó cần hỗ trợ thì cứ tìm tôi.”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Được.”

Lời nói của Đường thần vô cùng có lý, thẻ chết tức thì chỉ mới được thêm vào kho dữ liệu gần đây, cậu tình cờ chiếm được lợi thế trước, thừa dịp các câu lạc bộ khác chưa làm được, tạo ra nhóm thẻ kiếm được một món hời. Nhưng nếu đi làm loại thẻ bài khác, liên minh có nhiều câu lạc bộ với một lượng lớn bài thủ và nhà thiết kế như thế, thì dĩ nhiên kho dữ liệu đã có bộ thẻ khổng lồ cực kỳ phong phú rồi, nếu lại đi sáng tạo thẻ bài mới thì sẽ không còn dễ dàng như trước nữa. Cậu cũng nên ngừng lại một chút, nghỉ ngơi suy nghĩ thật kỹ con đường tiếp theo.

***

Giữa trưa hôm sau, đám quản lý của các công hội lớn không hẹn mà cùng tập trung ở trước cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán.

Trong nháy mắt mở tiệm lúc 11:30, một đoàn người đông đảo tràn vào trong tiệm thẻ bài như thủy triều, chạy vọt lên lầu hai điên cuồng giựt thẻ.

Cảnh tượng này còn hoành tráng hơn cảnh cướp đoạt hàng hạ giá ở những cửa tiệm lớn.

Hôm nay, trên tủ trưng bày ở lầu hai quả nhiên xuất hiện thẻ bài mới.

Bên trái là Thái Thượng Lão Quân, bên phải là Thái Ất Chân Nhân.

Hai vị đều là những ông lão tóc bạc trắng, kiểu tóc và dung mạo không giống nhau, vũ khí cầm trên tay cũng rất khác biệt.

Nhưng thẻ bài nhằm vào đều là thẻ hệ kim.

Đám hội trưởng liều mạng bùng nổ tốc độ tay tranh nhau cướp đoạt, đám người không cướp được thì xuống lầu một tới tủ hàng mẫu chụp lại số liệu của thẻ bài gửi tới cho tuyển thủ nhà mình.

Trong cửa hàng chật kín người, Tạ Minh Triết cười híp mắt ở phía sau đếm tiền tới mỏi tay.

Cùng lúc đó, trong group chat của đám tuyển thủ chuyên nghiệp ——

Diệp Trúc vẫn đang mở clone nhìn chằm chằm động thái của cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán, đúng 11:30 xuất hiện, gửi video quay lại hai tấm thẻ mới vào trong group chat.

Diệp Trúc: “Nhiếp thần nguyền cực chuẩn! Chúng Thần Điện, kẻ xui xẻo hôm nay chính là hệ kim mấy người đó ha ha ha ha!”

Lăng Kinh Đường: “…”

Hắn cũng nhìn thấy được.

Group chat có thể trực tiếp gửi hình ảnh, video, giọng nói ngay trong game, hai tấm thẻ bài Diệp Trúc đang quay hiện ra trước mặt mọi người.

Thái Thượng Lão Quân, một ông lão tóc bạc trắng, trong tay là Kim Cang Trát thu nạp binh khí. Thái Ất Chân Nhân, cũng là một ông lão tóc bạc cầm Cửu Long Thần Hỏa Tráo có thể phong ấn thần tộc trong tay. Hai ông lão đứng bên cạnh nhau, cười vô cùng hiền lành hòa nhã, nhưng kỹ năng thì chẳng hiền một chút nào!

Tất cả set thẻ hệ kim đều không có may mắn trốn thoát!

Nhiếp Viễn Đạo nhìn tới đây, có chút ngoài ý muốn: “Tôi thật sự đoán trúng sao?”

—— Quản lý Lăng Kinh Đường cấm nói Nhiếp Viễn Đạo.

—— Quản lý Nhiếp Viễn Đạo giải trừ hình phạt cấm nói của mình.

Đám tuyển thủ đang xem kịch vui: “…”

Hai vị đại thần đang làm gì vậy? Định công khai đánh nhau à?

Nhiếp Viễn Đạo nhíu mày: “Dám cấm nói ông, bộ quên ông đây cũng là quản lý à?”

Lăng Kinh Đường bất đắc dĩ nói: “Tôi không phục ai cả, chỉ phục mỗi cái miệng xúi quẩy của lão Nhiếp thôi! Mau thành thật khai báo, có phải ông âm thầm cấu kết với Chú Béo, sau khi nguyền rủa trong group chat liền lén lút chạy tới chỗ Chú Béo tiết lộ tin tức, định nhằm vào bọn tôi đúng không?”

Sơn Lam vội vàng đứng ra giúp sư phụ giải trình: “Sư phụ em không phải hạng người này, Lăng thần đừng hiểu lầm nữa mà.”

Nhiếp Viễn Đạo cũng nói: “Tôi không hề quen biết gì Chú Béo. Vả lại hôm qua cũng chỉ nói sự thật mà thôi, đúng thật là chỉ còn đám người Chúng Thần Điện mấy người chưa bị nhằm vào mà.”

Lăng Kinh Đường nói: “Tôi cảm thấy trong cái group này chắc chắn có spy, không thì sao Chú Béo có thể thay phiên nhằm vào được từng người trong này hả? Hắn biết rõ set thẻ của chúng ta ư?”

Nhiếp Viễn Đạo liền chỉa đầu mâu về Đường Mục Châu: “Tiểu Đường, là cậu hả? Dù sao cậu cũng là người đầu tiên đưa ra ý tưởng chết tức thì mà.”

Đường Mục Châu mỉm cười nói: “Sao có thể là tôi chứ? Thẻ hoa của tôi là thứ đầu tiên bị nhằm vào đó, còn bị Chú Béo cầm đi công khai đấu giá, hiện tại cả đám mấy người mỗi tên đều có một tấm Lâm Đại Ngọc đúng chứ? Tôi mới là kẻ thảm nhất đó biết không?”

Cả đám: “…”

Mỗi một người đều đang thủ sẵn một tấm Lâm Đại Ngọc, quả thật Đường thần rất đáng thương.

Nghe hắn nói có sách mách có chứng, Nhiếp Viễn Đạo đành phải nhíu mày, chuyển mục tiêu: “Vậy thì là ai?”

Trịnh Phong nhấc tay giải trình: “Không phải tôi, voi nhà tôi bị Tào Xung bắt lấy đi cân nặng, tới giờ vẫn chưa cân xong.”

Cả đám: “…”

Diệp Trúc cũng theo sát biện hộ: “Không phải tui, bướm của tui bị Tiết Bảo Thoa quạt chết rồi!”

Kiều Khê cũng xuất hiện: “Không phải Lưu Sương Thành tụi tui, đàn cá của tụi tui đã bị Tây Thi giết chết!”

Quy Tư Duệ cũng nói: “Cũng không phải tôi, thẻ quỷ của tôi bị Chung Quỳ bắt rồi!”

Lăng Kinh Đường: “…”

Xem ra gần đây mọi người đều bị xui xẻo cả!

Đường Mục Châu mỉm cười nói: “Hiện tại chắc là đã đến giờ diễn văn của giáo sư Bùi ngành triết học rồi.”

Thế là Bùi Cảnh Sơn ló đầu ra: “Nếu Chú Béo chỉ nhằm vào một câu lạc bộ thì chắc chắn là nhằm vào. Còn nếu đã nhằm vào hết toàn bộ các câu lạc bộ, vậy thì không phải là nhằm vào. Mọi người xem có đúng không?”

Cả đám: “…”

Đúng cái mông anh á! Mỗi lần nghe hắn nói chỉ muốn đánh chết hắn!

Cuối cùng, Trịnh Phong đóng dấu xác nhận: “Cho dù người phía sau màn là ai thì cái miệng xúi quẩy của lão Nhiếp vẫn vô địch.”

Lăng Kinh Đường: “Mau xin liên minh trao giải thưởng lời nguyền tốt nhất cho lão Nhiếp.”

Quy Tư Duệ: “Đồng ý!”

Diệp Trúc: “Đồng ý! Hay là mọi người cùng ký tên đề nghị đi!”

Nhiếp Viễn Đạo sờ miệng mình, cảm thấy bản thân hết sức vô tội.

Đường Mục Châu vô cùng khoái trá nghĩ —— đã gom đủ sáu câu lạc bộ lớn, thẻ chết tức thì được lưu thông đại trà thế này có thể mang đến rất nhiều ý tưởng chiến thuật thú vị và mới mẻ cho mùa giải tiếp theo. Bây giờ cũng nên cẩn thận chuẩn bị cho mùa giải sắp tới.

Mấy hôm nay luôn vội vàng giúp đỡ Chú Béo làm thẻ chết tức thì, suýt nữa quên mất ngày mai là lễ khai mạc vòng đấu tiếp theo của mùa giải thứ mười rồi, tất cả tuyển thủ của các câu lạc bộ chuyên nghiệp đều phải có mặt.

Nghĩ vậy, Đường Mục Châu liền nhắc nhở mọi người trong group: “Lễ khai mạc ngày mai, tôi đãi mọi người một bữa.”

Nhiếp Viễn Đạo hoài nghi: “Đột nhiên lại đi mời cơm, đừng nói là cậu chột dạ đó?”

Đường Mục Châu tuyệt đối không có chột dạ, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp rồi, chúng ta cùng liên hoan ôn chuyện đi. Bên phía liên minh sẽ an bài tiệc tối, vậy để tôi đãi mọi người bữa trưa. 12 giờ trưa mai bao hết sảnh buffet tầng cao nhất của khách sạn Đế Hoa, ai muốn đến cứ đến, hân hạnh đón tiếp mọi người.”

Dù sao đã hố chết một đống người rồi, cũng nên mời cơm bù đắp một chút vậy!