BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 26: Bảo Thoa bắt bướm

Chín giờ tối, nhóm cày thuê của phòng làm việc Niết Bàn được anh Trần triệu tập tập hợp ở cổng bí cảnh.

Hiện tại Tạ Minh Triết đã đánh bí cảnh rất nhuần nhuyễn, nhắm mắt lại cũng biết lúc nào cần thả kỹ năng, cho nên trong thời gian đánh bí cảnh cậu cũng không ngừng suy nghĩ cách làm thẻ bài mới.

Nếu như có thể thành công chế tạo tấm thẻ Bảo Thoa bắt bướm này thì cậu cũng còn có vài ý tưởng có thể chế tạo thành thẻ chết tức thì.

Tạ Minh Triết vừa đánh bí cảnh vừa nói chuyện riêng với Bàng Vũ: “Anh Vũ, game này có nhiều thẻ bài hệ bướm không?”

“Đương nhiên là nhiều! Thẻ hệ bướm là chi nhánh quan trọng của loạt thẻ côn trùng, rất được mấy cô nàng hoan nghênh! Nhưng người mở đầu cho đấu pháp hệ bướm lại chính là một tuyển thủ nam, Diệp Trúc của câu lạc bộ Thành Phố Đêm Tối thuộc liên minh chuyên nghiệp, vô cùng yêu thích thẻ hệ bướm, set thẻ bươm bướm của cậu ta có đủ loại màu sắc, vô số kỹ năng khác biệt, lúc thi đấu, từng đàn bướm bay lượn đầy trời vô cùng xinh đẹp. Diệp Trúc được xem là một trong những tuyển thủ có phong cách đặc biệt, nghe đồn trong nhà cậu ta chứa rất nhiều bộ sưu tập bướm khô đó.” Bàng Vũ nhiệt tình giới thiệu.

“Ừm ừm.” Tạ Minh Triết tỏ vẻ hùa theo, nhưng nội tâm lại nghĩ: Đại thần Diệp Trúc, xin lỗi nha, tui định làm một tấm thẻ “giết bướm chết ngay lập tức” rồi, e là bươm bướm nhà anh sẽ bị Bảo Thoa của tui quất chết, tuyệt đối đừng có trách tui nha!

**

Câu lạc bộ Thành Phố Đêm Tối, Diệp Trúc vẫn luôn hắt xì nãy giờ.

Bùi Cảnh Sơn bất đắc dĩ nhìn cậu: “Em bị cảm sao?”

“Không có, có thể là do viêm mũi dị ứng?” Diệp Trúc xoa xoa chóp mũi tới đỏ bừng, “với lại, hạng mục cá nhân năm nay Đường Mục Châu không tham gia nhỉ? Mùa giải trước anh ta đã cầm được quán quân rồi, có lẽ không tiện tham gia mùa này, chắc anh ta sẽ phái đồ đệ của mình ra tay, chúng ta thừa dịp này đoạt cúp về đi!”

Bùi Cảnh Sơn hỏi: “Em muốn ghi danh?’

Diệp Trúc tràn đầy tự tin: “Đương nhiên! Tên nhóc Thẩm An kia chắc chắn không phải là đối thủ của em… Hắt xì! Hắt xì! Sao chứ? Lại có người nguyền rủa em sao?”

Bùi Cảnh Sơn nhịn cười nói: “Em chỉ thích nói khoác thôi, đừng nói nhiều nữa!”

**

Sau khi đánh xong một vòng bí cảnh, 11 giờ tối, anh Trần cho mọi người giải tán.

Tạ Minh Triết quay về không gian cá nhân, gửi một lá thư tới Hồng Chúc:”Hội trưởng, tui về rồi, về thẻ Đại Ngọc, chúng ta hẹn gặp trực tiếp nói chuyện đi.”

Nghe thấy âm thanh “leng keng” bên tai, Hồng Chúc lập tức mở thư lên đọc rồi trả lời: “Chú Béo, chú trực tiếp tới lãnh địa công hội chúng tôi, tôi đã mở quyền ra vào tự do cho chú, có thể tìm thấy lãnh địa ở trên bản đồ sao.”

Tạ Minh Triết đi đến trước bản đồ sao, quả nhiên nhìn thấy một ngôi sao nhỏ xuất hiện trên bản đồ, được đánh dấu bằng một dòng chữ đang tỏa sáng “lãnh địa công hội Phong Hoa”, đứng bên cạnh sao “lãnh địa công hội Phán Quyết” gần như tương đồng, chỉ có màu sắc thì không giống lắm.

Nhấn vào dịch chuyển, Chú Béo trong game nháy mắt tới được sao lãnh địa của công hội Phong Hoa.

Khác với lối kiến trúc phương tây mang màu đỏ rực của công hội Phán Quyết, sao lãnh địa trong game của công hội Phong Hoa tràn ngập hoa lá cây cỏ, ngay cả trên vách tường tòa nhà công hội cũng được bao bọc bởi những cây dây leo màu xanh sẫm. Nhìn từ xa đã thấy một màu xanh mơn mởn, tựa như đi vào nơi sâu nhất của một khu rừng.

Hồng Chúc mở cho cậu con đường khách quý, vậy nên khi Tạ Minh Triết bước vào lãnh địa liền trực tiếp đi theo hành lang VIP tới ngay phía trước tòa nhà công hội.

Cậu nhìn thấy một cô gái mặc chiếc đầm dài màu đỏ, chân mang một đôi giày cao gót màu đen tuyền, ID là Hồng Chúc, dáng người cô có hơi nhỏ bé, nhưng giọng nói lại rõ ràng lưu loát: “Chú Béo, bọn tôi chờ chú rất lâu rồi, chúng ta cùng tới văn phòng trò chuyện đi.”

“Được.” Tạ Minh Triết đi sau lưng cô, vào thang máy bước tới văn phòng ở tầng cao nhất.

Khi đẩy cửa bước vào, cậu trông thấy trên vách tường chính giữa căn phòng cũng có treo một chiếc huy hiệu, là một huy hiệu hình tròn, có hai chữ “Phong Hoa” được thiết kế rất nghệ thuật, dây leo màu xanh nhạt uốn lượn quấn quanh con chữ đầy kiểu cách, ở giữa huy hiệu còn được trang trí thêm một đóa hoa nhỏ. So với kiểu chữ bốc lửa có thanh kiếm xuyên qua vô cùng khí phách của Phán Quyết, huy hiệu của công hội Phong Hoa lại thấm đượm chất văn nghệ độc đáo.

Tạ Minh Triết bước vào văn phòng, trông thấy một nam một nữ đang đứng ở đó.

Người nữ có vóc dáng cao gầy, một thân mặc bộ váy âu phục màu xám nhạt, tóc được búi chặt ở phía sau, tỏa ra khí khái của một người phụ nữ bản lĩnh tràn đầy kinh nghiệm. Người đàn ông thì đang nghiêng người dựa vào bàn làm việc, bộ dáng mạnh mẽ, nhìn qua phải cao hơn 1m85, tuy nhiên lại dùng mặt nạ che mặt, không nhìn rõ dung mạo.

Hồng Chúc chủ động giới thiệu: “Đây là chị Tiết, người đại diện cho tuyển thủ của câu lạc bộ Phong Hoa. Còn đây là bài thủ chuyên nghiệp của câu lạc bộ Phong Hoa, Đường Mục Châu.”

Tạ Minh Triết lễ phép chào hỏi: “Xin chào chị Tiết, xin chào Đường thần.”

Đường Mục Châu đi đến trước mặt Tạ Minh Triết, mỉm cười hỏi: “Chị Tiết đặc biệt muốn mua bản quyền thẻ Đại Ngọc của chú, chú có muốn bán không?”

Đại khái là do tuyển thủ chuyên nghiệp không thích lộ mặt nên clone của Đường Mục Châu thì dùng gương mặt người qua đường mặc định của hệ thống, còn tài khoản chính lại mang mặt nạ, giọng nói cũng dùng âm thanh hệ thống.

Tạ Minh Triết gãi gãi đầu: “Đường thần, anh hẳn là biết tui sẽ không bán bản quyền thẻ bài mà.”

Đường Mục Châu nhún vai, quay đầu nhìn Tiết Lâm Hương: “Tôi đâu nói sai?”

Tiết Lâm Hương vẫn không cam tâm: “1 triệu, ý tôi là 1 triệu tinh tệ trong hiện thực, cũng chính là 10 triệu vàng trong game, chú cũng không bán sao?”

Tạ Minh Triết hít sâu, không bị khoản tiền lớn phía trước lay động, kiên định đáp: “Chị Tiết, nếu mọi người muốn mua thẻ, bao nhiêu tấm tui cũng sẽ làm bán cho mọi người. Nhưng thật xin lỗi, tui sẽ không bán bản quyền thẻ bài nữa.”

Tai Đường Mục Châu rất thính, nghe được chữ “nữa” trong lời nói của cậu liền hỏi: “Trước đó chú đã bán bản quyền một tấm thẻ rồi sao? Là bán cho lão Nhiếp à?”

Tạ Minh Triết thẳng thắn gật đầu: “Ừm, đó là thẻ đầu tiên, cũng là thẻ cuối cùng tui bán bản quyền. Lúc ấy tui vẫn chưa hiểu chuyện, cộng thêm quá thiếu tiền, tui thấy cái giá Nhiếp thần đưa ra phù hợp nên liền bán, nhưng từ giờ tui sẽ không bán bản quyền nữa.” Bản quyền ở trong tay chính mình, mình có thể vẽ một trăm tấm, một ngàn tấm thẻ Đại Ngọc, lại còn có thể tùy ý chỉnh sửa —— chỉ cần chế tạo tốt, thì đương nhiên việc giữ bản quyền là sáng suốt nhất.

Tiết Lâm Hương sắp tức điên đến bật cười: “Không bán bản quyền, vậy thì tôi mua một trăm tấm thẻ Đại Ngọc có ích lợi gì? Chú vẫn có thể đem bán cho người khác thôi.”

“Đúng vậy. Cho nên lần này tui đến đây chính là muốn trực tiếp đối mặt nói chuyện rõ ràng với mọi người.” Tạ Minh Triết nghiêm túc nói, “tui không hề cố ý nhằm vào Đường thần, vả lại tui biết rõ, Đường thần cũng không hề sợ tấm thẻ Đại Ngọc này, dù sao với ý thức của Đường thần, rất nhiều tuyển thủ sẽ khó có thể thả ra kỹ năng giết chết tức thì ngay trước mặt anh ấy được.”

“Ừm.” Đường Mục Châu cười khẽ, “tôi đã nói là chú sẽ không bán bản quyền, nhưng chị Tiết vẫn nhất định phải gặp chú xác nhận.”

Thẻ Đại Ngọc lưu thông đại trà sẽ gây bất lợi cho Đường Mục Châu, nhưng dĩ nhiên Đường Mục Châu có tự tin có thể đối phó với loại thẻ giết chết tức thì này, hắn đã nói là không sợ, cô làm người đại diện còn bận tâm lo nghĩ làm quái gì nữa chứ? Tiết Lâm Hương cắn răng nói: “Nếu tiểu Đường đã nói vậy thì cứ quên chuyện bản quyền kia đi.”

Tạ Minh Triết vô cùng vui mừng: “Cảm ơn chị Tiết đã thông cảm, tui đảm bảo sau này sẽ không chế tạo thẻ nhằm vào hệ thực vật nữa.” Dù sao cậu cũng không muốn hoàn toàn đắc tội với câu lạc bộ Phong Hoa, với lại Đường thần rất tốt với cậu, cậu lại nhắm vào hệ thực vật nữa thì thật không hay lắm.

Đường Mục Châu đề nghị: “Chú có thể làm nhiều loại thẻ chết tức thì khác, chẳng hạn thẻ nhằm vào côn trùng, cá, voi, chim, yêu ma, quỷ quái, bùa chú, binh khí, chú có thể suy nghĩ, thử làm ra thẻ chết tức thì cho từng loại thẻ đó.

Tiết Lâm Hương: “…”

Đường Mục Châu, cậu đang muốn tất cả mọi người phải xui xẻo theo mình sao?!

Tới bây giờ Tiết Lâm Hương mới hiểu được Đường Mục Châu đang có ý xấu gì, đây là đang muốn mượn bàn tay của Chú Béo, làm gia tăng thẻ chết tức thì trong kho dữ liệu, thay đổi toàn bộ tiết tấu thi đấu và cách suy nghĩ chiến thuật trên đấu trường.

Tạ Minh Triết nghe tới đây cũng tự nhiên hiểu được ý đồ của Đường Mục Châu. Cậu cảm thấy vị đại thần này rất thú vị, thế mà chủ động vạch ra nhiều con đường hại người cho cậu như vậy, để cậu đi làm thẻ bài chết tức thì, hố chết đám tuyển thủ khác. Tạ Minh Triết nhịn cười nói: “Đường thần suy xét thật chính xác thật chu toàn, tui đã nhớ kỹ những chủng loại thẻ anh vừa kể ra, tui sẽ cố gắng hết sức.”

Đường Mục Châu mỉm cười vươn tay: “Tôi chờ chú làm ra thật nhiều thẻ tốt. Chừng nào có tác phẩm mới thì nhớ giữ cho tôi một tấm, tôi sẽ mua lại.”

Tạ Minh Triết bắt tay hắn: “Yên tâm, sau khi làm được thẻ tui sẽ báo cho Đường thần biết trước tiên để cảm ơn anh đã chỉ dạy.”

Đường Mục Châu nói tiếp: “Vậy tôi không khách sáo nữa. Sau này tôi là khách VIP của chú, đã hẹn sẽ mua thẻ giết chết tức thì của chú rồi đó.”

Tạ Minh Triết thẳng thắn gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Tiết Lâm Hương: “…”

Hai cái tên này đứng đây bàn bạc cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn hố chết toàn bộ tuyển thủ của liên minh, sao càng nghe lại càng thấy lạnh cả sống lưng vậy nè?

Cho tới khi Chú Béo đã rời khỏi, Tiết Lâm Hương mới lên tiếng với tâm trạng vô cùng phức tạp: “Rốt cuộc cậu mở clone lên chỉ dạy hắn cái gì vậy? Chị nhìn dáng vẻ của hắn y như vừa được khai sáng hoàn toàn?”

Đường Mục Châu nhún vai: “Chẳng có gì, tôi chỉ dẫn hắn tới đấu trường làm mẫu một chút, nói cho hắn biết thẻ giết chết tức thì chỉ là một loại thẻ chiến thuật, tốc độ ra tay phải thật nhanh, để hắn quan tâm thuộc tính thẻ bài nhiều hơn, tăng thuộc tính tốc cơ bản lên max 30.”

“…” Tiết Lâm Hương nhịn không được mắng: “Cậu cứ tiếp tục chỉ dạy hắn thì cả liên minh đều sẽ xui xẻo!”

Đường Mục Châu nhoẻn cười: “Tôi rất chờ mong ngày đó.”

Hồng Chúc: “…”

Một mình xui xẻo, không bằng để cho toàn bộ liên minh đều phải cùng nhau xui xẻo.

Cái ý đồ lưu manh này của Đường thần… Cô còn nói gì được nữa? Chỉ có thể cho hắn một like.

**

Sau khi trở về, Tạ Minh Triết sắp xếp lại suy nghĩ, nhớ kỹ toàn bộ những loại thẻ mà Đường Mục Châu kể ra.

Sau đó cậu kết nối tinh thần với giấy tinh vân, bắt đầu chế tạo Tiết Bảo Thoa.

Nhớ tới câu nói của Bảo Ngọc, người con trai tạo thành từ bùn, người con gái thì kết thành từ nước, vậy cứ dứt khoát thiết lập thuộc tính là hệ thủy đi.

So với khí chất đặc biệt thanh tú kiêu hãnh của Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa có loại khí chất đoan trang chốn khuê các, tính cách cũng tương đối vui vẻ rộng lượng. Cậu vẽ Lâm muội muội mang gương mặt trái xoan điển hình, nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu. Bảo cô nương thì có khuôn mặt hơi tròn một chút, trán cao đầy đặn, đôi mắt sáng rực có thần…

Tạ Minh Triết nhanh chóng phác họa ra hình tượng Tiết Bảo Thoa trong đầu, vẽ lên giấy tinh vân.

Bởi vì có kinh nghiệm chế tác Lâm Đại Ngọc và Võ Tòng, nên cậu vẽ Tiết Bảo Thoa rất nhanh, mặt trước thẻ bài chỉ có những nguyên tố quan trọng là nhân vật, quạt tròn, bươm bướm, cũng không có bất kỳ vật trang trí nào khác.

Nhưng mà, số liệu của thẻ bài vẫn chưa đủ lý tưởng như cũ.

Sau khi trao đổi với Đường Mục Châu, Tạ Minh Triết biết thứ quan trọng nhất của loại thẻ chiến thuật này là xác suất của kỹ năng và thuộc tính tốc, Tiết Bảo Thoa cậu tạo ra đã đủ xác suất chết tức thì 30% rồi, nhưng tốc vẫn chỉ có 15 điểm, lên tới max cấp cũng chỉ là 85 mà thôi.

Làm thế nào để cải tiến đây?

Tạ Minh Triết sờ sờ cằm tự hỏi. Đột nhiên, cậu nhớ tới câu nói lúc trước của Tề sư huynh khi mình mới bước chân vào game: “Đẳng cấp giấy tinh vân càng cao thì số liệu của thẻ bài sẽ tốt hơn một chút, nhưng quan trọng vẫn phải xem thiên phú…”

Đúng vậy, giấy tinh vân!

Để tiết kiệm tiền, cậu vẫn luôn dùng giấy tinh vân cấp một, một tờ là 7 vàng.

Bây giờ cậu đã có vốn lớn, tự nhiên sẽ không thiếu mấy đồng tiền nguyên liệu này. Thế là Tạ Minh Triết dịch chuyển tới sao Bảo Bình, đi tới trước mặt ông chủ quen thuộc kia. Gần đây ông chủ vẫn luôn bán giấy tinh vân cho cậu, trông thấy cậu liền hỏi: “Chú Béo lại muốn mua 10 tờ giấy tinh vân cấp một sao?”

Tạ Minh Triết nói: “Bán cho tui 100 tờ giấy tinh vân cao cấp nhất.”

“!!!” 100 tờ giấy cao cấp nhất? Mình không có nghe lầm đi?

Thấy ông chủ ngây người, Tạ Minh Triết lại nói tiếp: “Ông chủ, giấy tinh vân cao cấp nhất có giá thị trường là 500 vàng một tờ, tui là khách quen, ông bán cho tui giá ưu đãi nha, tui trực tiếp mua 100 tờ, 40 ngàn vàng, về sau hợp tác lâu dài thế nào?”

Ông chủ thấy có mối hàng lớn liền hồi thần ngay, lập tức gật đầu: “Được được được!” Y cấp tốc lấy ra một chồng giấy tinh vân cấp năm, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Gần đây Chú Béo phát tài à? Sao đột nhiên lại muốn mua giấy tinh vân cao cấp nhất?”

“Cũng không kiếm được bao nhiêu.” Tạ Minh Triết khiêm tốn nói: “Tui chỉ muốn thử một chút dùng giấy tinh vân làm thẻ có được số liệu tốt hơn không thôi.”

Sau khi mua 100 tờ giấy tinh vân cao cấp, Tạ Minh Triết quay về không gian cá nhân, bắt đầu vẽ Tiết Bảo Thoa một lần nữa.

Ánh sáng của giấy cao cấp tốt hơn giấy cấp thấp nhiều, khi vẽ cũng đỡ tiêu hao tinh thần hơn một chút, lại còn vẽ dễ dàng hơn lúc dùng giấy cấp thấp nữa.

Số liệu đúng là có tăng lên, tốc tăng từ 15 lên 20 điểm, nhưng vẫn chưa đạt tới mốc cực hạn 30.

Tạ Minh Triết bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ.

Trước đó, thẻ Đại Ngọc và Võ Tòng đều là mèo mù vớ cá rán, tình cờ phù hợp với kỹ năng chỉ định chết tức thì trên kho dữ liệu của hệ thống.

Hiện tại là cậu chủ động thử làm kỹ năng chết tức thì, cậu nhất định vừa phải đồng thời chú ý tới hình tượng nhân vật trên thẻ bài, vừa phải phân phối số liệu và miêu tả kỹ năng, việc này tương đương với “một công ba việc”, độ khó rõ ràng tăng cao.

Dựa theo quy tắc kho dữ liệu của thế giới thẻ sao, các số liệu cơ bản như máu, thủ, công, tốc của mỗi chủng loại thẻ bài đều có một phạm vi nhất định, kho dữ liệu chính thức sẽ khống chế những phạm vi này, tạo ra một con số ngẫu nhiên trong phạm vi khống chế.

Nếu là thẻ chiến thuật phải ra tay cực nhanh, hay là tạo ra một số liệu cực đoan —— hoàn toàn không cần nghĩ tới máu, thủ, công, chỉ đẩy tốc lên mức tối đa.

Tạ Minh Triết nhắm mắt lại điều chỉnh tinh thần một lát, một lần nữa kết nối với hệ thống chế thẻ, tập trung tinh thần đến cực hạn.

Giờ khắc này, tinh thần Tạ Minh Triết hoàn toàn không có tạp niệm, trong thế giới tinh thần của cậu cũng chỉ có một lá bài Tiết Bảo Thoa được phóng to lên rất nhiều lần, mỗi một chi tiết của nhân vật đều được thể hiện hết sức rõ ràng, ngay cả một cọng tóc cũng có thể nhìn rõ.

Kỹ năng, số liệu phân phối của thẻ bài cũng giống như là những dòng phụ đề lơ lửng trước mắt cậu.

Cậu dùng tinh thần thử nghiệm phân phối số liệu thẻ bài một lần nữa, sau đó, cậu trông thấy những con số kia đang bị tinh thần mình chi phối thay đổi không ngừng, tựa như những con số nhảy múa liên tục khi rút thưởng xổ số, không có một quy luật đặc biệt nào. Máu, thủ, công, tốc, tỉ lệ bạo kích… Tất cả các thuộc tính đều thay đổi cùng một lúc, mà cậu không để ý những thuộc tính kia, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào tốc, ngay khi con số ở thuộc tính tốc nhảy đến số 30, cậu lập tức ngừng dòng suy nghĩ ——

“Chúc mừng, bạn đã chế tạo thẻ bài thành công! Hãy xét duyệt thẻ bài đã chỉnh sửa.”

Nhanh chóng được xét duyệt, góc phải thẻ bài được in logo tác giả “Nguyệt Bán” quen thuộc.

Tạ Minh Triết cầm thẻ bài lên cẩn thận quan sát ——

Tiết Bảo Thoa (Hệ thủy)

Cấp độ: 1

Cấp sao: ★

Số lần có thể dùng: 1/1

Thuộc tính cơ bản:

– Máu: 200

– Công: 0

– Thủ: 100

– Tốc: 30

– Tỉ lệ bạo kích: 0%

Kỹ năng kèm theo: Bảo Thoa bắt bướm (Bảo Thoa múa quạt đập bươm bướm, gây trọng thương cho các thẻ bài hệ bướm, có 30% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì)

—— thành công!

Tốc 30, xác suất chết tức thì 30%, rốt cuộc cũng chế được “thẻ giết chết tức thì đạt tiêu chuẩn” mà Đường thần đã nói!

Tạ Minh Triết hăng hái cầm tấm thẻ này, cô gái trên tấm thẻ nhanh nhẹn hoạt bát, tay cầm quạt tròn đập bươm bướm, trước mặt cô là hai chú bướm trắng đang nhẹ nhàng bay lượn, bức tranh này vô cùng sống động, hoàn toàn thể hiện được tính cách rạng rỡ đầy sức sống của người thiếu nữ.

Cậu lại lấy ra một tờ giấy tinh vân, muốn tiến hành cải tạo thẻ Đại Ngọc một lần nữa.

Tiếp tục tập trung tinh thần, Lâm Đại Ngọc được phóng lớn hết cỡ trong đầu cậu, một lần nữa phân phối lại số liệu, đẩy tốc của Đại Ngọc lên max 30, dù cho thủ và máu cùng lúc bị hạ xuống, nhưng 100 điểm máu và 80 điểm máu dưới sức công kích mấy chục ngàn điểm thì cũng chẳng khác là bao.

Dưới điều kiện hai người có thực lực ngang nhau, tốc của thẻ chết tức thì phải được đẩy lên 100 là yêu cầu cơ bản nhất. Nếu không, thẻ có tốc 99, tốc độ thả kỹ năng chỉ cần chậm hơn 0,1 giây thì căn bản là kỹ năng của thẻ chết tức thì không thể thả ra được, hoàn toàn biến thành một tấm thẻ rác.

Cho dù là thẻ chết tức thì có tốc 100, nhưng chỉ cần đối thủ có ý thức đủ mạnh, phán đoán kịp thời thì liền có thể thông qua đủ loại thủ đoạn ngăn ngừa được kỹ năng chết tức thì phát động. Tương tự, chỉ cần ý thức đủ mạnh, cũng có thể ngăn chặn đối thủ thả ra kỹ năng, bất ngờ dùng thẻ giết tức thì bóp chết vương bài của đối phương.

Trong set thẻ của cao thủ, thẻ chỉ định chết tức thì nhất định sẽ chiếm được một vị trí quan trọng.

Thẻ đen Lâm Đại Ngọc bảy sao max cấp, ngay lập tức giết thẻ hệ hoa, 100 tốc.

Thẻ đen Tiết Bảo Thoa bảy sao max cấp, ngay lập tức quất chết thẻ hệ bướm, cũng đạt được 100 tốc.

Hai tấm thẻ Đại Ngọc và Bảo Thoa này nhất định sẽ giúp cậu nổi danh tại giới chế tạo thẻ bài gốc.

Tạ Minh Triết cầm hai lá bài trong tay, cười rất vui vẻ.

Dưới sự chỉ dạy của Đường thần, cậu đã chế tạo được thẻ chỉ định chết tức thì đạt tiêu chuẩn. Tiếp theo, cậu chỉ cần tham gia hội đấu giá ngày mai, thuê được một cửa hàng có khu vực tốt, đặt tên là “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán”.

Trước hết cứ làm một ông chủ bán thẻ, tích đủ vốn.

Hôm nay thử đánh mấy trận trên đấu trường với Đường thần, Tạ Minh Triết cảm thấy vô cùng thú vị. Hình thức thi đấu thẻ bài của cái game này hoàn toàn khác với những trò chơi khác cậu từng chơi qua. Tương lai sắp tới, nếu cậu có thể chế tạo được một bộ thẻ hoàn chỉnh, cậu cũng muốn thử bước lên đấu trường thi đấu!