Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 3

Lâm Trạch đút tay vào túi, vừa nói chuyện với Hoàng Duệ Quang vừa leo lên sườn dốc đi ăn. Họ chọn một cửa hàng nhỏ, gọi hai suất cơm đậu và một món xào, đột nhiên phát hiện Trịnh Kiệt cũng ở trong quán.

“Ê”, Lâm Trạch hỏi: “Sao lại về rồi?”

Trịnh Kiệt liếc qua Lâm Trạch rồi lại nhìn Hoàng Duệ Quang, y đang ngồi một mình ăn bát cơm đậu, chẳng có lấy một món xào nào. Chỉ với năm tệ, một bát đậu, một đĩa sa tế cùng một bát cơm, thế là xong bữa trưa.

“Đi lấy hàng.” Trịnh Kiệt đáp, gật đầu với Hoàng Duệ Quang.

Sau đó ba người cùng ăn trưa với nhau, Lâm Trạch biết Trịnh Kiệt nghèo rớt mồng tơi, bữa trưa chẳng ăn được cái gì ra hồn, nên gọi thêm hai món xào. Hoàng Duệ Quang và Trịnh Kiệt qua vài câu là đã thân quen, nói tới nỗi nước miếng tung bay. Trước mặt người ngoài, Lâm Trạch cũng không nói cụ thể quá trình nghỉ việc ra sao.

Ăn cũng hòm hòm rồi, Hoàng Duệ Quang đi vào vấn đề chính, hỏi: “Hai cậu đi tập thể hình không?”

Trịnh Kiệt biết tỏng cái bẫy này, ngay lập tức đáp: “Đào đâu ra thời gian, mỗi ngày tan làm đã mệt như chó rồi.”

Hoàng Duệ Quang đưa danh thiếp cho Trịnh Kiệt, bảo: “Miễn phí mà, tập thể hình là một phương thức giải tỏa áp lực, hai người đến thử coi, không mệt như người khác nói đâu.”

Trịnh Kiệt nhận danh thiếp, Lâm Trạch nghĩ thầm đến ăn còn không nổi tập tành con khỉ gì, rồi kêu phục vụ thanh toán, Hoàng Duệ Quang ngay lập tức tranh trả tiền.

Lâm Trạch sợ nhất là thiếu nợ người khác, cũng lo ăn không của người ta bữa này rồi, sau lại phải thường xuyên dính dáng qua lại, rồi phải đi phòng tập tìm gã, một lần hai lần, sau rốt vẫn bị bẫy vào tròng làm thẻ.

Nhưng anh giành trả tiền chán chê với gã cũng không giành nổi, đành để gã trả tiền cho cả phần của Trịnh Kiệt luôn.

Lâm Trạch ăn cơm xong về nhà bật máy điều hòa ngủ, Trịnh Kiệt lại đi làm công việc mệt như chó tiếp. Lâm Trạch ngủ một giấc tới tận chạng vạng, ánh mặt trời từ sau ban công rọi vào phòng, ánh nắng vàng óng phủ trên nền đất. Anh mới tỉnh, nằm ườn trên giường chẳng muốn dậy, lần mò lấy điện thoại coi tin nhắn… Hoàng Duệ Quang nhắn bảo ban tối anh với Trịnh Kiệt đến phòng tập thể hình chơi.

Hoàng Duệ Quang: [Cậu nghỉ việc rồi mà ta? Vừa hay nhân đợt nghỉ này, mỗi ngày đi tập, nâng cao cuộc sống, đến đi, thử nghiệm cái coi.]

Ý đồ rành rành ra đấy, hết cách này cách khác bẫy bọn họ làm thẻ tập.

Lâm Trạch thừa hiểu đối phương chẳng có ý muốn phát triển gì rồi, chỉ tính lôi kéo khách hàng mà thôi, chứ mà muốn yêu đương thì sẽ không bảo anh đưa cả Trịnh Kiệt theo, cũng sẽ không lôi chuyện công việc vào tình cảm như này.

Tiếng mở cửa vang lên, Trịnh Kiệt biết Lâm Trạch đang ở nhà, vào nhà nói: “Hâm mộ ông ghê.”

Lâm Trạch đáp: “Nghỉ việc rồi, không trụ nổi nên phắn luôn.”

Trịnh Kiệt cởi áo sơ mi, vẫn tròng quần Tây, lộ ra cơ thể màu đồng cùng cơ bắp hơi gầy. Y đứng ở cửa phòng Lâm Trạch trình diễn, làm động tác của huấn luyện viên tập thể hình, quay người lại để Lâm Trạch thấy cơ lưng của mình.

Hai người quen nhau từ nhỏ, Lâm Trạch chẳng cần nói cũng biết Trịnh Kiệt đang thầm giễu đểu chuyện giữa anh và gã huấn luyện viên thể hình lúc trưa.

“Té đi!” Lâm Trạch điên tiết thét.

Trịnh Kiệt vừa cười vừa đi tắm, bảo: “Nghỉ việc thì nghỉ, cũng chỉ thêm có đôi đũa, chẳng chết đói được.”

Lâm Trạch chán nản rời giường, nằm vật ra trước bàn ăn.  Trịnh Kiệt tắm với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt đã đi ra, đến bàn ăn ngồi đối diện anh, vuốt đầu Lâm Trạch hỏi: “Thật sự nghỉ việc rồi ha?”

“Ờ.” Lâm Trạch bảo: “Tính đì tôi, nhét tôi vào chỗ chẳng ra sao, một tháng được hai ngàn tám, nên tôi tự xin nghỉ rồi.”

Trịnh Kiệt lại đứng lên lấy bia, hỏi: “Bao giờ ông tìm việc?”

Lâm Trạch đáp: “Tháng này tìm việc luôn. Gọi đồ ăn ngoài về đi, vừa ngủ dậy chẳng muốn đi đâu.”

Trịnh Kiệt bảo: “Mua đồ ăn rồi, ông ngồi đó đê.”

Vừa nói y vừa vào phòng bếp hí hoáy, nấu một nồi cháo đậu xanh, thả rau trộn mua về vào trộn lên, chân gà, rong biển sợi, mộc nhĩ.

Lâm Trạch lập tức thèm ăn, có cháo ăn đúng chuẩn, hai người quay vào bàn quét sạch bách rau trộn trong chớp mắt. Màn đêm buông xuống, cả hai ngồi trên ban công tầng hai mươi, chen nhau trên chiếc ghế tựa, vai kề sát vai, chân cũng áp vào nhau, hệt như thuở còn thơ, nhìn quang cảnh thành phố lên đèn bên ngoài, hóng gió.

“Ông xem, tôi xịn xò như này”, Trịnh Kiệt nói: “Có gì không tốt đâu chứ?”

“Rồi rồi.” Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Ông tốt hết. Nếu ông mà là đồng tính thì càng tốt hơn, tôi với ông chẳng cần tìm ai nữa.”

Trịnh Kiệt rất xúc động gật đầu lia lịa, Lâm Trạch biết rõ nói thì nói vậy thôi, chứ Trịnh Kiệt không thể yêu mình được, mà giả như có thật sự bẻ cong được y, lúc lên giường chắc ngại chết. Bỗng nhiên anh nhớ đến một chuyện, hỏi: “Lúc nào ông đi xem mắt?”

“Thứ sáu.” Trịnh Kiệt bảo: “Cùng đi không?”

Lâm Trạch nói: “Thôi, thứ sáu tôi tự ăn một mình.”

Trịnh Kiệt bảo: “Lần này người mà cô tôi giới thiệu cũng làm sale đó, thấy bảo rất xinh, bán mỹ phẩm ở quầy Lancome.”

“Tốt ghê.” Lâm Trạch vỗ vỗ vai y, nói: “Đúng là kiểu ông thích ha.”

Trịnh Kiệt nghĩ một lúc, bảo: “Tôi cũng không biết tôi thích kiểu gì nữa.”

Lâm Trạch đáp: “Ông thích kiểu con gái xinh này, trưởng thành dễ thương lại có khí chất, không thích kiểu non nớt ngây thơ.”

Trịnh Kiệt: “Thế ông?”

Lâm Trạch: “Tôi… cũng chẳng rõ nữa, ông biết không? Giờ cho dù xem mắt hay giới thiệu thì vì sao mà vẫn khó thành như vậy? Nam nữ, hai bên đều có trách nhiệm, xem mắt coi như kết bạn, không phải tìm cảm giác, cảm thấy thú vị thì từ từ bồi dưỡng tình cảm. Lần trước mục Hôn nhân bên báo tôi có mời chuyên gia đến phỏng vấn, anh ta có nói đến tình trạng xem mắt hiện giờ: hai bên đều mang theo những ảo tưởng đến xem mắt, đàn ông thì mơ tới tình dục, phụ nữ thì mơ tới tình yêu. Hai thứ ảo tưởng này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, nếu như đổi thành kiểu tụ tập bạn bè, hay offline bạn bè weibo, thì sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Đàn ông nhìn phụ nữ, cảm thấy ồ được đấy, muốn tiến thêm bước nữa, còn phụ nữ lại không thích xác định quan hệ quá nhanh. Vả lại, chuyện muốn tìm một người mà mình có cảm giác, trong khi bên nam cảm thấy rất có cảm giác rồi thì chưa chắc bên nữ đã thấy vậy. Trên thực tế, tất cả mọi người đều không rõ cảm giác là gì, muốn tìm một người ‘có cảm giác’, một người vừa gặp đã rung động xốn xang, thế chẳng khác nào muốn ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ sao? Trường hợp ‘vừa gặp đã yêu’ cực kỳ hiếm hoi, vậy nên chuyện xem mắt thất bại mới nhiều. Tôi cũng chẳng hy vọng gì mấy với kiểu như ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’, chỉ muốn kiếm một người làm bạn trước đã.”

Trịnh Kiệt bảo: “Ông cũng có yêu đương được với mấy ai đâu.”

Lâm Trạch nhiễm bệnh nghề nghiệp, lúc anh nằm ở ban công ngắm cảnh đêm vẫn còn đang nghĩ nếu giờ cả thành phố mất điện, ngày mai tin nào sẽ hot, suy nghĩ miên man tận đẩu tận đâu, sau một lúc thì suýt nữa lại ngủ mất tiêu.

Trịnh Kiệt huých khuỷu tay vào anh: “Rửa bát.”

Lâm Trạch hơi cứng lên, anh trống vắng lâu quá rồi, vừa chạm tới trai, ngửi thấy mùi da thịt đàn ông là đã cứng. Anh rầu rĩ đứng dậy đi rửa bát, tiện thể tắm nước lạnh hạ hỏa.

Lúc đi ra, Trịnh Kiệt đang ở trong phòng, cửa đóng, bởi vậy Lâm Trạch về phòng coi GV, Trịnh Kiệt ở phòng y coi AV, người nào người đó tự giải quyết nhu cầu sinh lý, trải qua ngày đầu tiên Lâm Trạch nghỉ việc.

Mấy ngày tiếp theo Lâm Trạch chẳng có việc gì làm, chuẩn bị thứ hai tuần tới bắt đầu kiếm việc. Ở khu vực gần Bắc Thành Thiên Nhai, dẫu ngày hay đêm cũng đều rất đông người, cứ như thể mọi người đều không phải đi làm, hết lớp người này tới lớp người khác. Sáng sớm Lâm Trạch dậy đi ăn đại gì đó, rồi đến Starbucks ngồi lì một ngày, tới thứ tư thì qua phòng tập thể hình, thấy Hoàng Duệ Quang đang đa cấp thẻ tập với hai bé gay mặc áo ba lỗ kẻ sọc mà như áo hai dây: “Nghỉ hè thì cứ đến đây, anh dẫn mấy em đi chơi.”

Lâm Trạch chỉ đứng từ xa ngó qua rồi đi luôn, quay lại quán Starbucks tiếp tục ngồi tra thông tin tuyển dụng.

Hiện tượng phân biệt đối xử trong ngành phóng viên này không nghiêm trọng, chỉ cần vượt qua được thời kỳ áp bức bóc lột người mới khi bị đàn anh đàn chị giành tin, cướp bản quyền là chính thức bước vào giai đoạn cầm bản thảo phỏng vấn được rồi, Lâm Trạch vẫn rất tự tin với chuyện mình sẽ tìm được việc mới.

Anh nhìn người qua người lại sau tấm kính thủy tinh, ngẫm đến câu chuyện của họ. Cô bé kia đến gặp bạn trai, trông bộ rõ là hơi sốt ruột, trề môi bĩu mỏ, đợi đến nỗi bực cả mình.

Ở góc rẽ có một đôi gay, kề vai sát cánh đi ra, mặc áo đôi, người cao cầm một cái túi, người thấp hơn thì đang nhét thẻ tín dụng vào trong ví, có thể thấy rõ là vừa thanh toán xong, 1 bị 0 bao nuôi? Chắc là vậy.

Thẻ vàng của ngân hàng Chiêu Thương cơ đấy, có vẻ đại gia ghê ta, coi độ tuổi thì không giống với người đã ra ngoài xã hội, hẳn là được nhà cho…

Có tin nhắn tới.

Lần này là một người có nick là “Giáo viên thể dục”.

Lâm Trạch đến khóc dở mếu dở, coi bộ anh hút các anh trai đô con yêu thương lắm sao?

Giáo viên thể dục: [Cậu trai có xương quai xanh, tôi thấy cậu ngồi ở Starbucks nguyên ngày rồi, uống sạch cả nước đá, không sợ bị tống cổ hả?]

Lâm Trạch cạn lời bất lực, cài nút áo sơ mi hàng thứ hai lại, quay qua phía quầy phục vụ phía sau gọi: “Thêm nước đá…”

Anh chàng ngon giai bữa nọ cười đi qua, rót cho anh cốc nước đá, tay chống đầu gối, nhìn iPad anh, hỏi: “Đang tán trai ha?”

Lâm Trạch khẽ hỏi: “Anh có thích kiểu vầy không?”

Anh chàng lắc đầu bảo: “Giờ mấy người tán trai đều thích dạng trai đô con lực lưỡng ha, chẳng được mấy người thuần 1.”

Lâm Trạch hỏi: “Anh là 1 hay là 0?”

Anh chàng đáp: “1, cậu sao?”

Lâm Trạch: “Tôi cũng 1.”

Anh chàng chạm vào màn hình iPad của Lâm Trạch, lướt tới lui avatar trong đống người, mở ra một cái bảo: “Người này okie này.”

Lâm Trạch chú ý thấy quản lý đã đến, khẽ giọng bảo: “Suỵt, tôi giúp anh hẹn nhé.”

Anh chàng trông thấy quản lý, tức khắc cười, trở về đóng gói hạt cà phê, ở sau quầy lấy điện thoại ra, huýt sáo với Lâm Trạch, chỉ chỉ vào ngực, ý bảo Lâm Trạch tự đi mà tán í.

Giáo viên thể dục: [Cậu đã ngồi Starbucks uống ba ngày rồi đó, cậu trai Starubucks là bạn trai cậu hả?]

Lâm Trạch: [Không phải, ở nhà cũng phải bật điều hòa, chẳng thà lấy tiền điện ra đây đổi lấy cốc cà phê, anh ở đâu?]

Giáo viên thể dục: [Đối diện cậu.]

Lâm Trạch ngẩng đầu lên, chỗ đối diện anh trống không.

Giáo viên thể dục: [Chỗ đối diện ở Haagen-Dazs.]

Lâm Trạch quay đầu nhìn quanh, Haagen-Dazs cách đó rất gần, nhưng bên trong chẳng có mấy người, lại đều là nữ.

Giáo viên thể dục: [Năm phút trước còn đó, giờ tôi ở Đại Dung Thành rồi.]

Lâm Trạch: “…”

Rất ít khi Lâm Trạch bị trêu kiểu vầy, anh cảm thấy gã này cũng thú vị phết, song nghĩ tới chuyện thẻ hội viên ở phòng tập thể hình của gã Hoàng Diệu Quang hôm bữa, lại chẳng hứng nổi. Giáo viên thể dục… Nếu như thật sự là giáo viên thể dục, chắc hẳn sẽ không bảo anh đi đăng ký lớp gì đâu ta.

Lâm Trạch: [Thầy giáo, hôm nay không đi làm hả? Anh muốn dạy tôi đá bóng?]

Giáo viên thể dục: [Ừ, đang nghỉ hè, tôi đưa vài học sinh năng khiếu lớp 12 đến câu lạc bộ Lực Phàm huấn luyện, đá bóng ba ngày nay rồi. Hôm qua tôi ở trong tiệm đồ ngọt Mãn Ký, nhìn thấy cậu cùng với một anh chàng bán bảo hiểm. Cậu muốn học đá bóng hả? Với điều kiện của cậu thì không được đâu. Ở sân bóng giúp tôi trông quần áo mua nước đưa khăn thì còn may ra.]

Lâm Trạch biết câu lạc bộ Lực Phàm khá gần Bắc Thành Thiên Nhai, thấy chắc là gã này nói thật, bèn bảo: [Đưa khăn hay gì gì đó thì thôi đê, đá bóng còn nghe được.]

Giáo viên thể dục: [Người bình thường đưa khăn cho tôi tôi còn không thèm nhận kìa.]

Lâm Trạch cười: [Ban nãy anh đưa học sinh đi ăn Haagen-Dazs hả?]

Trong đầu Lâm Trạch hiện lên hình ảnh vài cậu học sinh vừa đen vừa cao đá bóng cùng với một ông thầy, mường tượng ra cảnh lúc họ đi ăn Haagen-Dazs, cả một đám mặc đồ thể dục ăn thứ mà chỉ tụi con gái mới thích, thực sự nghe thú phết ta. Mới rồi bỏ lỡ cảnh tượng hay ho rầm rộ đó, tiếc ghê. Anh mở thông tin người nọ xem, đối phương 27 tuổi.

Ảnh đại diện là bộ quần áo đá bóng Italy.

Giáo viên thể dục: [Giờ tụi nó ngồi tàu trên không đến trạm Bắc, về nhà rồi, mình gặp nhau không?]

Lâm Trạch biết người này chắc đã tăm tia anh một thời gian rồi, có lẽ đối phương cũng hơi hứng thú với anh, chỉ có điều không biết muốn coi anh là con mồi 419 hay muốn thật lòng yêu đương đây. Nhưng không hiểu vì sao cách nói chuyện này lại rất hợp gu Lâm Trạch, không vồ vập, cũng chẳng thờ ơ, được!

Lâm Trạch: [Chiều cao cân nặng anh sao?]

Giáo viên thể dục: [Tính 419 thì thôi, già rồi, không có sự xúc động dữ dội của tụi trẻ, cậu chơi đi ha.]

Lâm Trạch: [Tôi nhỡ mồm thôi, tôi độc thân cũng lâu lắm rồi, người anh trông thấy hôm qua là cậu bạn nối khố của tôi, cậu ấy không bán bảo hiểm, khỏi phải lo.]

Giáo viên thể dục: [Biết mà, trông các cậu không giống một đôi. Đến Đại Dung Thành không, đợi cậu ở cổng, tôi mặc áo phông màu đen có hình gấu trúc, quần lửng 5 phân.]

Lâm Trạch vẫn đang đắn đo, cửa Starbucks bị đẩy ra, hai yêu nghiệt dáng người nhỏ nhắn, đeo túi xách kéo tay nhau chạy vào, tay quạt quạt gió: “Cha mẹ ôi, nóng chết mất…”

Lại có một cậu chàng thanh tú theo bọn họ vào.

Một yêu nghiệt quay người hô lên: “Phục vụ phục vụ.”

Trong nháy mắt Lâm Trạch cạn lời,  bởi trong đám bọn họ có một người là em nuôi anh – Lý Trì Nhiên.

Anh chàng ngon giai ngẩng đầu lên cười: “Đặt gì?”

Hai bé 0 gọi cà phê, một người khác nhìn không “dẹo” cho lắm cười với anh chàng ngon giai, cậu ta đứng ở phía sau, lúc quay đầu thì nhìn thấy Lâm Trạch.

Cậu ta chọc ngón trỏ vào Lý Trì Nhiên, bảo: “Nhiên Nhiên, anh bồ kìa.”

“Anh~~~” Lý Trì Nhiên đi qua.

Lâm Trạch hỏi: “Uống gì, anh mời.”

“Tôi mời.” Anh chàng ngon giai hỏi: “Uống gì?”

“Để tôi.” Lâm Trạch móc ví, lấy thẻ đưa anh ta, bảo: “Cũng chỉ có hai cốc thôi mà, mời em tôi với bồ nó.”

Anh chàng ngon giai quay qua cậu trai yêu nghiệt mà anh ta nhắm trúng, khuôn mặt bừng sáng rạng rỡ, bảo: “Kệ Lâm Trạch đi, cậu ta cố ý đấy, tôi mời cậu uống, uống gì? Thử Latte mà tôi pha không?”

Ồ…

Lý Trì Nhiên và bé 0 khoác tay cậu ta bỗng hiểu ra “chuyện gì thế này” rồi.

Lâm Trạch thanh toán xong cà phê, vuốt đầu Lý Trì Nhiên, bảo: “Anh đi phỏng vấn đây.”

“Anh.” Lý Trì Nhiên bảo: “Tối em mời anh ăn nhé, tiện thể dắt anh đi gặp chồng em.”

Lâm Trạch: “Chưa chắc anh đã rảnh, tới lúc đó anh gọi cho, anh mà không gọi thì cứ kệ anh, lần sau anh mời em với chồng em đi ăn nha.”

Lâm Trạch quay lại cất iPad, nhìn thấy anh chàng ngon giai và cậu trai nọ đang nói chuyện trước quầy, Lý Trì Nhiên với bồ biết ý tìm chỗ ngồi, hiểu có kịch coi rồi đây.

7 giờ chạng vạng thứ sáu, ánh mặt trời rực rỡ, người trên quảng trường mỗi lúc một đông, khắp nơi đều là gay gặp bạn online, rồi còn có người chụp hình đường phố, đám con gái vén tóc, như chốn không người to tiếng rôm rả lượn qua.

Mấy gã trai lang thang dựng giá micro dưới tán cây, chuẩn bị ca hát đêm khuya.

Lâm Trạch băng qua con đường đi bộ, ở cổng chỗ khu phố thương mại ngó quanh, có người gọi anh: “Ở đây!”

Lâm Trạch nhìn thấy gã giáo viên thể dục nọ.

Đối phương gần như giống hệt với tưởng tượng của anh, cao gầy, da ngăm đen, mặc quần lửng 5 phân, không đeo tất, đi giày bệt trắng, tay dài chân dài, mặc áo phông hipanda, nom sạch sẽ gọn gàng.

Tóc gã ta hơi rối, mắt rất sâu, nhìn có vẻ u buồn, đứng ở cửa khu phố thương mại như thể chưa tỉnh ngủ, lờ đờ ủ dột, mũi rất cao, khuôn mặt nét nào ra nét đó góc cạnh rõ ràng, môi cũng hơi nhợt nhạt, nhưng khá gợi cảm, như một bức điêu khắc vậy.

Chớp mắt đó, Lâm Trạch ngỡ như có gì đó đâm trúng tim gan, trào lên cảm xúc “vừa gặp đã yêu.”

Cộng với gã cao phú soái mà anh nhìn thấy vào thứ hai thì chỉ trong chưa đầy một tuần anh đã hai lần “yêu từ cái nhìn đầu tiên” rồi… Lẽ nào bản thân anh đói khát tới vậy sao?! Quả là không thể chấp nhận được!

“Xưng hô sao giờ?” Lâm Trạch cười.

“Cậu có lúm đồng tiền.” Giáo viên thể dục chọc ngón tay lên mặt Lâm Trạch, Lâm Trạch hết nói.

Gã ta bảo: “Cứ gọi tôi là thầy Tạ, cậu sao?”

Lâm Trạch bảo: “Cảm ơn gì chứ, chào thầy giáo. Tôi họ Lâm.”

“Tạ Tạ.” Giáo viên thể dục bảo.

Lâm Trạch: “Không có chi.”

Giáo viên thể dục: “Ý tôi là, tên tôi là Tạ Tạ.”

Lâm Trạch: “…”

“À, Tạ Tạ.” Lâm Trạch nói.

Tạ Tạ đáp: “Ừ, không có chi.”

(*) Giải thích đoạn này: Tạ là 谢 – cũng có nghĩa là cảm ơn. Vậy nên khi anh Tạ bảo Lâm Trạch gọi là thầy Tạ, thì Lâm Trạch tưởng anh nói cảm ơn đáp không có chi, đến lúc Lâm Trạch kêu tên anh là Tạ Tạ (谢谢– xiexie – cảm ơn) thì anh trêu lại =)))

Lâm Trạch không kìm được cười to, từ ngày nghỉ việc tới nay anh chưa từng cười như vậy lần nào, vị giáo viên thể dục nọ lại nghiêm túc nói: “Đừng gọi Tạ Tạ, tôi tên là Tạ Thần Phong.”

Lâm Trạch gật đầu, bảo: “Tôi là Lâm Trạch.”

Anh biết chắc sẽ không có người có tên kiểu kỳ quái như “Tạ Tạ” (Cảm ơn) này đâu, nhưng vẫn cảm thấy người này thú vị ghê. Lâm Trạch cùng Tạ Thần Phong vào khu phố thương mại, lên lầu kiếm chỗ ăn.

“Học sinh anh đều đi rồi ha?” Lâm Trạch hỏi.

Tạ Thần Phong: “Mới phát xong tiền trợ cấp, về nhà hết lượt rồi, vẫn chưa bắt đầu học bù. Ăn gì giờ? Cưa đôi nhé.”

Bọn họ vào trong tiệm trà, Lâm Trạch không kìm được nghĩ đối phương hợp gu anh ghê, lâu quá rồi không gặp được người đồng điệu với anh như thế. Anh gọi mấy món đồ ngọt, nhìn Tạ Thần Phong ngồi đối diện, anh ta ăn mặc như thiếu niên, nhưng khuôn mặt rõ trưởng thành, hai người cứ mặt đối mặt nhìn nhau như vậy một lúc, Lâm Trạch không nhịn được lại cười to.

Tạ Thần Phong uống ngụm trà, hỏi: “Tối nay cậu làm gì?”

Lâm Trạch: “Không biết, bạn nối khố của tôi đi xem mắt, ăn xong mình dạo phố nhé, tối nay anh có việc không?”

“Không.” Tạ Thần Phong bóp bóp mười ngón tay, tiếng khớp tay vang lên răng rắc, Lâm Trạch bảo: “Hình như anh không vui lắm.”

“Lúc nào chẳng vậy.” Tạ Thần Phong: “Một đống chuyện chẳng đâu vào đâu, phiền.”

Lâm Trạch: “Lát nữa tôi cùng anh đi cắt tóc nhé, tóc anh hơi dài rồi.”

Tạ Thần Phong ngước mắt nhìn trán: “Ừ.”

Bệnh nghề nghiệp của Lâm Trạch lại phát tác, khẽ hỏi: “Học sinh anh có thích anh không? Nếu mà có chuyện này, thì nhà trường sẽ xử lý sao?”

Tạ Thần Phong: “Ý cậu là học sinh năng khiếu hay là học sinh cấp ba?”

Lâm Trạch nghĩ rồi bảo: “Cả đi.”

Tạ Thần Phong: “Học sinh năng khiếu đều là trai thẳng, có bạn gái rồi, dạy chúng nó không có chuyện gì. Học sinh cấp ba thì có, nhưng không thể xằng bậy được, nói gì học sinh nam, yêu học sinh nữ cũng không được, bị người tóm được thóp là thôi tiêu đời.”

Lâm Trạch: “Anh học gì?”

Tạ Thần Phong: “Trước thì học nhảy cao, sau đó vận động quá sức eo gặp vấn đề, tôi quen mấy bạn học ở viện thể dục, giờ hướng dẫn đá bóng, được giới thiệu làm hướng dẫn đội thanh niên ở Lực Phàm.”

Lâm Trạch: “Giờ Lực Phàm cũng chán rồi.”

Tạ Thần Phong uống ngụm trà, gật đầu bảo: “Trần Hoành thì thôi bỏ, đội bóng cũng chán, sau khi sáp nhập với Hồng Tháp, tình trạng chia bè kết phái rất nghiêm trọng.”

(*) Trần Hoành: sinh năm 1965, tổng giám đốc câu lạc bộ (clb) Lực Phàm Trùng Khánh.

Câu lạc bộ bóng đá Lực Phàm Trùng Khánh: là clb bóng đá Trung Quốc chuyên nghiệp, được thành lập vào năm 1994, tiền thân là clb bóng đá Vũ Hán, vào năm 1997 chuyển đến Trùng Khánh, vào năm 2000 được tập đoàn mua lại, đổi tên thành Lực Phàm Trùng Khánh.

Câu lạc bộ bóng đá Vân Nam Hồng Tháp được thành lập vào năm 1996 với tên Kim Bằng Thâm Quyến, năm 1997 thì đổi tên lại thành Hồng Tháp Vân Nam, trở thành clb bóng đá chuyên nghiệp đầu tiên ở tỉnh Vân Nam. Cuối năm 2003, tư cách giải bóng đá ngoại hạng của clb bị bán lại cho clb mới bị giáng cấp là clb Lực Phàm Trùng Khánh.

Phục vụ đi qua đưa đũa với đĩa, nhìn qua hai người họ, Tạ Thần Phong bảo: “Cho tôi một cái gạt tàn.”

“Này.” Tạ Thần Phong kẹp hai điếu thuốc, đưa Lâm Trạch một điếu, Lâm Trạch móc bật lửa ra châm thuốc cho gã, bảo: “Tôi mới nghỉ việc, tuần sau đi tìm việc.”

Lâm Trạch bắt đầu kể cho Tạ Thần Phong nghe chuyện đời phóng viên. Anh biết lúc ở bên đối phương, đề tài nói chuyện nên xoay quanh người đó, nhưng bản thân thật sự không thể cứ im re chẳng nói gì suốt, như vậy sẽ thể hiện rõ sự phòng bị, bèn lựa một số tình huống mình gặp phải khi làm phóng viên mà có liên quan tới học sinh trường lớp để tám chuyện. Tạ Thần Phong liên tục gật đầu bảo: “Chuẩn chuẩn, đúng vậy ấy, trong trường học đúng là đấu đá lẫn nhau.”

Lâm Trạch hỏi: “Giáo viên thể dục bọn anh mà cũng ‘đấu đá nội bộ’ hả?”

Tạ Thần Phong bảo: “Chúng tôi thì ít thôi, bọn tôi gộp thành một tổ giáo viên thể dục, có văn phòng riêng bên cạnh sân vận động, mấy lớp sắp ra trường thì đấu nhau dữ dội lắm, dạy gì chứ đừng có dạy lớp sắp tốt nghiệp.”

Lâm Trạch lại lên cơn bệnh nghề nghiệp, hỏi: “Có đánh phạt học sinh nhiều không?”

Đề tài đánh phạt học sinh này luôn là tin tức được chú ý, nhưng trước giờ Lâm Trạch vẫn không muốn đi phỏng vấn học sinh hay bên trường học, làm to chuyện lên, bởi anh cảm thấy lợi dụng chuyện này câu view quá ghê tởm. Bên báo phương Nam đã nhiều lần đề cập tới chuyện giáo viên này, đa phần đều là tin tiêu cực, song biết sao được, đầu năm nay, tin tức tiêu cực càng thu hút được nhiều người xem hơn.

Tạ Thần Phong bảo: “Không dám đánh phạt gì, chỉ có điều áp lực tâm lý của học sinh cũng rất lớn, học sinh ngay trường trung học gần bên nhảy lầu, bọn cậu có đưa tin không?”

“Tôi không làm bên mục Xã hội…” Lâm Trạch đang nói thì nhận được tin nhắn.

Trịnh Kiệt: [Đệch mẹ, tôi đi xem mắt, vừa mới ăn xong thì phát hiện ví để ở công ty, cứu mạng! Mau tới tiệm cơm Tây Aliado với!]

Lâm Trạch: “…”

“Xin lỗi, giờ tôi phải đi giúp bạn tôi tí việc, sẽ quay lại ngay.” Lâm Trạch nói.

Tạ Thần Phong ừ tiếng, Lâm Trạch đứng dậy chạy đi.

Lúc anh xuống lầu, cảm thấy Tạ Thần Phong được phết, quay đầu lại nhìn vào trong quán trà, thấy gã hơi cô độc ngồi ngẩn người tại chỗ. Hai khuỷu tay gã khoát lên tay vịn ghế, mười ngón tay nắm lại, mày nhíu sâu, trông như kiểu chẳng vui tẹo nào sắp nổi giận tới nơi, vẻ mặt đong đầy sự muộn phiền, dữ dội khắc nghiệt.

Chắc đây là một người đáng để quen, Lâm Trạch nghĩ thầm, ít nhất ấn tượng đầu tiên rất tốt, không nhắm vào anh với mục đích nào, cứ thử xem sao vậy.