- Tay nghề của con càng ngày càng khá lên rồi đấy. - Kinh hậu soi bóng mình trong gương, gật gù tán thưởng.
Buồng ngủ của Hoàng hậu từ sớm đã ngập trong tiếng cười. Ba cô con gái do phi tần sinh là hoàng lục nữ, hoàng bát nữ, hoàng thập nữ đều đang tập trung ở đây, quây quần bên Kinh hậu. Cảnh tượng này cũng chẳng khác nào cảnh các tiên nữ vây quanh Tây Vương Mẫu được miêu tả trong sách cổ, chỉ thiếu mây khói mờ ảo, tiên hạc thành đàn mà thôi.
Khi xưa, Kinh hậu vì muốn thể hiện uy nghiêm trung cung nên ra lệnh cho đám con gái thay phiên nhau đến hầu mình rửa mặt chải đầu. Hành động này được người ngoài khen ngợi là cực hay, vừa khiến tình mẹ con thêm gắn kết, vừa chứng tỏ quốc mẫu rộng lượng, yêu thương con cái. Vì vậy, đám hoàng nữ tuy có khúc mắc trong lòng song vẫn phải tỏ ra vui vẻ vâng theo.
Hôm nay vừa vặn đến lượt hoàng lục nữ.
- Mẫu hậu quá khen ạ. - Dụ Ngôn Thanh e thẹn cười. Nàng đặt lại chiếc lược ngọc lên bàn rồi nhẹ nhàng lui về phía sau.
Không cam lòng lép vế, hoàng bát nữ - Dụ Ngôn Tranh nhặt lấy một cây trâm phượng xun xoe lấy lòng:
- Khí sắc mẫu hậu hôm nay hồng hào lắm. Váy áo lại hơi kém tươi, người cài thêm chiếc trâm này là vừa đẹp đấy ạ.
Hôm nay trung cung chỉ mặc một bộ váy áo xanh ngọc, màu sắc ổn trọng trang nhã, bởi bà cho rằng cái uy của quốc mẫu vốn tỏa ra từ xương cốt, tô điểm quá mức rườm rà ngược lại lấn át quý khí. Hơn nữa bà chỉ gặp con gái về thăm mà thôi, trang trọng quá lại thành ra xa cách. Già cả rồi, nên để người trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy vẫn hơn.
Tất nhiên là không bao gồm bọn chúng.
Đôi mắt lá răm vốn dịu dàng thoáng chốc ánh lên vài tia sáng sắc lạnh, quét qua các hoàng nữ trong phòng. Kinh hậu hòa nhã cười:
- Vậy ư! Mắt nhìn của con vẫn luôn tốt. Sao hôm nay ngay cả chủ và khách cũng không biết đường phân biệt vậy?
Dụ Ngôn Thanh thầm trách em gái quá mức lỗ mãng. Hôm nay Cảnh Du công chúa hồi cung tạ ơn, chị ấy mới là nhân vật chính. Váy đỏ lựu trên người hoàng bát nữ trông thì vui mừng, gắng gượng cũng coi như biểu lộ được tình cảm chị em hòa thuận, nhưng e rằng lọt vào mắt người khác lại thành cố ý lấn át chị gái. Biết là muốn lấy lòng nhưng sao đến cả điều cơ bản này mà cũng không rõ?
Cả đứa bé mới mười tuổi như hoàng thập nữ - Dụ Ngôn Tiếu cũng hiểu ẩn sau điệu cười hòa nhã của Kinh hậu là ý ngầm gì, có lý nào hoàng bát nữ không tỏ tường?
- Mẫu hậu, chị Cảnh Du lấy được chàng lang quân tài tuấn nổi danh, con hâm mộ không sao kể hết. Nay chị về thăm nên con mới ăn mặc tươi tắn, muốn hưởng ké chút vận may của chị ấy ạ.
Hoàng bát nữ có cái miệng biết nói lời ngọt ngào, xưa nay rất được Kinh hậu ưa thích. Song cũng chỉ đến thế mà thôi, động chạm đến con gái yêu của trung cung, há có quả ngọt trái lành gì mà hưởng. Có điều, Hoàng hậu nhớ thương con gái, cũng chẳng muốn ngày lành mất vui, cái gai này tạm gác lại rồi xử sau.
Dụ Ngôn Tranh thấy Kinh hậu không ừ hử gì cả, lòng hí hửng tưởng rằng bà đã đồng ý với cách nói của mình, tiếp tục chuyển mũi dùi sang công kích một người đang vắng mặt:
- Ôi, mải vui vầy bên mẫu hậu mà con quên mất. Sao nãy giờ không thấy em Chiêu đâu vậy?
Dụ Ngôn Thanh biến sắc, nàng thừa biết chị em trong cung vốn không hòa thuận gì nhưng nào có ngờ em Chiêu đã đến bước đường này mà một người chị em khác của bọn họ vẫn không buông tha. Bèn giả lả nói cười:
- Đúng là em quên mất rồi, em Chiêu đang ốm bệnh trên giường mà, không đến được thì chúng ta cũng nên thông cảm. Nói mới nhớ, hình như em chưa đến Tín Phương cư thăm hỏi đúng không? Chi bằng lát nữa chị em chúng ta cùng đi thăm đi? Dù sao thì… - Hoàng lục nữ đưa mắt sang Kinh hậu, mong bà ra mặt.
- Cũng không thể vì em ấy xa nhà mấy năm mà chị em chúng ta xa cách được.
Lần này đến phiên hoàng bát nữ biến sắc. Nòi giống rồng phượng như bọn họ dẫu sau lưng đấu đá đến long trời lở đất, khói lửa mù mịt thì trước mặt bàn dân thiên hạ vẫn phải giữ vẻ hòa thuận. Em gái đau ốm gần mười ngày trời mà một lời thăm hỏi cũng chẳng có, điều này đi ngược lại cái vẻ hòa thuận giả tạo đã thành thâm căn cố đế trong nội cung. Nhưng nàng không thể ưa nổi con bé đó, đi thăm nó ư? Không đời nào!
Chuyến “thăm thú” Ô Đạt của Vĩnh Lạc công chúa sau pha xử lí đi vào lòng đất của Chương Hòa Đế vẫn luôn là một nỗi nhục ngầm của hoàng thất. Bình thường ai nấy đều tự giác tránh nhắc tới, lúc cần thiết thì tự động đổi thành “đi đày”. Hoàng lục nữ uyển chuyển nhắc lại việc này khiến Kinh hậu thoáng sửng sốt. Bà đứng dậy, tà váy đuôi phượng phủ trên sàn nhà lát gạch ngọc, mặc Thường Tân, Thường Nhã sửa sang lại váy áo, cau mày khiển trách:
- Xưa nay ta đã dạy thế nào? Chị em các con phải đồng lòng chung sức, không thể để người ngoài đánh giá ta dạy dỗ không nghiêm được. Các con bất hòa còn ra thể thống gì?
Dụ Ngôn Tranh xám mặt vội quỳ xuống níu lấy gấu váy Kinh hậu, tha thiết:
- Mẫu hậu, xin người bớt giận. Con không dám nữa, mẫu hậu... - Dụ Ngôn Tranh biết rõ bản thân mình là ai, có địa vị gì. Hơn nữa, nàng vốn không được phụ hoàng coi trọng, nay còn mất lòng mẫu hậu nữa thì tương lai biết làm thế nào?
Dụ Ngôn Tiếu run sợ trước cơn giận của trung cung, nép sát vào Dụ Ngôn Thanh. Dẫu sao cũng là chị em ruột thịt, Dụ Ngôn Thanh mềm lòng, góp lời với Hoàng hậu:
- Mẫu hậu, hôm nay là ngày vui của chị Tương, hay là đợi hôm khác…
- Mẹ!
Tiếng gọi vui mừng cất lên xua tan ánh sáng giá lạnh trong đôi mắt lá răm dịu dàng của Kinh hậu. Bà dang tay đón cô con gái nay đã trở thành thiếu phụ, ôm vào lòng. Diện mạo Cảnh Du công chúa thừa hưởng từ mẹ song có phần sắc nét hơn, mặt mày toát ra một vẻ kiêu ngạo ngấm ngầm của quý nữ thiên gia. Nay sắc mặt nàng hồng nhuận, khóe mắt chân mày tản mát xuân tình phơi phới của người đã từng nếm trải sự kì diệu của thú vui khuê phòng, trông cũng không kênh kiệu đến nỗi khiến người ta mất cảm tình như khi xưa nữa. Váy gấm đỏ bừng, nồng nhiệt như lửa.
- Vấn an mẫu hậu.
Tiếng chào của Vĩnh Lạc công chúa không được đáp lại, bởi lẽ Kinh hậu đang bận rộn ngắm nhìn con gái. Tâm trạng khó ở lúc sáng sớm bay biến đâu mất, chỉ còn lại yêu thương quan hoài. Bà nắm tay con gái ra sảnh chính, bỏ lại sau lưng đám con gái không do mình sinh ra trở thành dư thừa.
Hoàng bát nữ xấu hổ dậm chân, hoàng thập nữ cúi gằm mặt. Hoàng lục nữ nắm tay Vĩnh Lạc công chúa cười rất tự nhiên:
- Nào, chúng ta cũng ra đó thôi.
Các nàng cũng đã quen với việc bản thân trở thành người thừa rồi. Vốn không do Kinh hậu sinh ra, không có tiếng nói bằng, đấy là chuyện thường tình.
Dụ Huấn Chiêu gật đầu, cười với hoàng thập nữ rụt rè nhìn mình, vươn tay mình tới cho em nắm. Khuôn mặt cô bé sáng bừng lên, lí nhí gọi:
- Chị Chiêu.
- Ừ. - Nàng ngồi quỳ xuống vuốt tóc cô bé.
Dụ Ngôn Tiếu năm nay mười tuổi, hãy còn thơ dại, không hiểu việc mình thân cận với một người chị trong khi luôn xa lánh một người chị khác là một việc gây mích lòng đến cỡ nào. Dụ Ngôn Tranh giận sôi gan song vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, cười lạnh:
- Ấy chà, em Chiêu không có mắt đấy phỏng? Chị gái ở đây mà không biết đường chào hỏi là sao?
- Thôi đi! - Dụ Ngôn Thanh cong môi mỉa mai: - Dựa theo lễ pháp, người phải bái kiến trước là em mới đúng. Mới sáng sớm đã muốn náo loạn rồi, xem ra mẫu hậu dạy dỗ không sai tí nào. Em muốn người ngoài cười vào mặt hoàng thất chúng ta mới vừa lòng chắc?
Dụ Ngôn Tranh bị mắng, mặt sa sầm khó chịu, muốn cự lại đã bị vú nuôi của mình ngăn cản. Nàng ta bất chợt nhớ ra đây là nơi nào, móng vuốt đang chực nhe ra đã phải thu về. Hoàng bát nữ hừ lạnh, ngúng nguẩy bỏ ra sảnh chính. Ba người còn lại nhìn nhau, rồi cũng đuổi theo.
Ngòi lửa giữa các chị em còn chưa kịp hừng hực đã tắt ngấm, song tương lai có bùng lên hay không còn chưa biết được. Cái mà mọi người thấy và ca ngợi vẫn luôn là một hiện trạng êm ấm.
Mẹ con Hoàng hậu cùng ngồi trên trường kỉ, nắm tay nhau trò chuyện vui cười. Phượng Thê cung trở thành không gian riêng của họ, ai cũng không thể chen vào nổi một lời.
- Thế tử Trường Tín Công đối xử với con có tốt không?
Dụ Ngôn Tương e thẹn gật đầu: - Lang quân rất thương yêu con.
- Vậy thì tốt. - Hoàng hậu vỗ mu bàn tay Cảnh Du công chúa, khẽ khàng nói: - Trên giường phu thê, dưới giường quân thần. Được thượng chủ* là phúc tám đời nhà nó, nếu nó dám làm chuyện khuất tất thì mẹ sẽ không khách khí với cả nhà nó đâu.
Ở nước Vinh, vai vế giữa công chúa và phò mã đô úy không ngang hàng. Địa vị của phò mã phụ thuộc hoàn toàn vào địa vị của vợ. Bình thường công chúa ở phủ công chúa, phò mã ở nhà cha mẹ, đôi bên muốn gặp nhau phải thông qua công chúa tuyên triệu, phò mã không có bất cứ quyền quyết định nào đối với phủ công chúa cả. Chồng lấy vợ quý, đây cũng coi như một con đường trải đầy hoa tươi đối với đám con cháu quyền quý ăn không ngồi rồi. Song đối với những người có mong muốn kiến công lập nghiệp, điều này chẳng khác gì sỉ nhục. Bởi lẽ nam nhi dưới gối có vàng, phải bám váy một người đàn bà mới lấy được chức tước công huân, quả là nhục nhã.
Vậy nên…
Cảnh Du công chúa sung sướng dựa vào lòng mẹ, hưởng thụ sự che chở cẩn mật. Bên tai bỗng lọt vào một giọng nói mà nàng căm ghét:
- Mẫu hậu, chị Cảnh Du.
Ngẩng mặt lên, lọt vào tầm mắt nàng là một khuôn mặt nửa quen nửa không, gột bỏ bớt ngây thơ, thơm mềm như trái cây vừa chín tới. Đứa em gái mà nàng ghen tức bấy lâu, nay đã nảy nở cực kì xinh đẹp. Bông hoa chờ người đến hái đoán chừng chính là để ám chỉ nó.
- Em Chiêu đấy à! Lâu quá không gặp. Em ở Tín Phương cư có quen không?
Nói cười thơn thớt mà ngấm ngầm đâm dao vào lòng người ta. Ở trong phạm vi cung cấm này, có ai mà không biết vấn đề về chỗ ở chính là niềm đau ẩn giấu sâu trong lòng Vĩnh Lạc công chúa. Hoàng nữ của Đại Vinh bất kể là con của trung cung hay của phi tần đến năm sáu tuổi đều phải dời đến Phương Hoa viên. Lan Trì hiên của Vĩnh Lạc công chúa trước kia người đến người đi náo nhiệt vô cùng, chừng như quanh năm suốt tháng đều chìm trong hoa lệ, thử hỏi các hoàng nữ ngồi đây có ai không hâm mộ hoặc ganh ghét?
Nhưng đứng càng cao, té càng đau. Kẻ nhục nhã trở thành cống phẩm đưa tới Ô Đạt là Dụ Huấn Chiêu, kẻ nhục nhã khuất phục dưới thân người khác cũng là nó. Hiện tại thái độ của Cảnh Du công chúa đối với đứa em gái này khinh thường nhiều hơn căm tức, nàng không ngại đâm thọc sau lưng nó, càng không ngại cười trên nỗi đau của nó.
Sắc mặt Vĩnh Lạc công chúa tái hẳn đi, đúng như mong đợi của Cảnh Du. Nàng hít một hơi sâu, điều chỉnh tâm tình, lúc đối mặt với Dụ Ngôn Tương đã không còn đau đớn như trước. Song nét cười bên môi vẫn gượng gạo vô cùng.
- Em vẫn ổn, tạ ơn chị nhớ thương. - Rồi, nàng quay sang bảo Cát thị dâng lễ vật lên.
- Chị hạ giá, em vốn phải thêm của hồi môn, ngặt nỗi khi ấy không tiện. Bây giờ mới bổ sung, mong chị không trách.
Ngôn Tương không đáp, nàng mở hộp gỗ đàn chạm trổ công phu ra nhìn thoáng qua, hài lòng gật đầu:
- Cám ơn em.
Trong hộp là một đôi vòng ngọc dương chi, từng cánh mẫu đơn được tước mỏng từ Huyết Phỉ ngàn vàng khó cầu khảm vào ngọc, tơ vàng thật mảnh làm nhụy. Chẳng rõ dùng thứ gì gắn kết mà hồ điệp vàng dính trên cánh mẫu đơn trông sống động như thật. Lúc ánh chiếu vào phảng phất có thể thấy được hào quang lấp lánh.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Đồ tốt trong tay đứa em này còn nhiều lắm.
--------------------------
Thượng chủ: Chỉ việc cưới công chúa. Có ý tôn trọng con vua nên không gọi là "thú". (Nguồn: Thi viện)