Bắc Thần

Chương 10: Nước đi này bà không đi lại được đâu

Thái tử dắt theo Thái tử phi Sân thị và con trai con gái của mình kính rượu Chương Hòa Đế. Thái tử phi nom hao gầy hơn trước nhiều, trên mặt bôi trát một tầng phấn trân châu thật dày cũng chẳng che lấp nổi sắc thái tiều tụy, e rằng cũng lay lắt như hoa tàn trước gió. 

Nghĩ đến tình cảnh của nàng ta, Vĩnh Lạc công chúa có thể hiểu được. 

Thái tử phi gả vào Đông cung ngót bảy năm, dưới gối không con, từng mang thai ba lần, sảy hai lần, may mắn sinh hạ một hoàng tôn. Hoàng tôn mặt mũi sáng láng, lại là con vợ cả, Hoàng đế thương yêu ban cho tên Cảnh. Chỉ tiếc là hoàng tôn Cảnh yểu mệnh, mới hai tuổi đã lìa đời. Nỗi nhớ con gặm nhấm dần sức khỏe của nàng, đức lang quân mà nàng tin yêu không thể che chở cho mẹ con nàng lại nạp hết người này đến người khác vào hậu viện. Cái thai này đến vừa hay thổi bùng đốm lửa đã tắt ngấm trong đôi mắt nhuốm sắc tro tàn của Thái tử phi, củng cố niềm tin nơi nàng. Có điều, Sân thị mang thai không dễ dàng, nhìn vào dáng vẻ tiều tụy của nàng là biết.

Cái thai này chỉ e cũng sẽ như những đứa trẻ chưa kịp chào đời nơi hậu viện Đông cung mà thôi.

Rất nhanh, Dụ Huấn Chiêu chẳng còn suy nghĩ miên man được nữa. Thái tử và các hoàng nam đã lên kính rượu, hoàng nữ như các nàng đương nhiên không thể ngồi không. Cảnh Du công chúa dẫn các chị em gái của mình cùng tới trước mặt Chương Hòa Đế thành kính thưa gửi. Bấy giờ, Dao Hoa Đại Trưởng công chúa ngồi gần ngự án bỗng lên tiếng:

- Con là bé Chiêu đúng không?

Nghe cách gọi yêu của bà, Vĩnh Lạc công chúa bất giác nổi da gà. Nàng nở một nụ cười điềm tĩnh, thưa:

- Chào bà cô ạ.

Dao Hoa Đại Trưởng công chúa cười, nom phúc hậu lắm. Đôi mắt người già vẫn tinh anh, có lẽ vì thế mà Bình Nam Bá phủ luôn đứng vững qua bao đợt gió mưa. Dụ Huấn Chiêu chợt có cảm giác chẳng lành. Quả nhiên, phượng hoàng không cất tiếng thì thôi, vừa mở miệng đã lảnh lót vang trời.

- Đúng là một đứa trẻ xinh xắn, hiểu lễ nghĩa. Chẳng trách thằng bé Khanh nhà ta cứ nhớ thương mãi.

Nét cười treo trên môi rồng chợt đông cứng lại, Chương Hòa Đế uống cạn rượu hoa cúc trong ly báu sừng tê, không nói không rằng gì trông có vẻ chẳng thèm để tâm. Chúng hoàng thân quốc thích nhìn nhau, ai cũng hiểu mấy lời này có ý gì, có người bất giác siết chặt chung rượu trên tay.

- Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cô con gái tốt như Vĩnh Lạc công chúa gả đi nơi nào cũng chẳng nỡ. Chi bằng bệ hạ cho ta cô cháu dâu này đi. - Dao Hoa Đại Trưởng công chúa giả lả ướm lời.

“Choang”, tiếng đổ vỡ thật giòn giã xuất phát từ hàng ngũ hoàng nữ đứng trước ngự án, đánh thức Hoàng đế đang chập chờn giữa cơn mơ màng. Ngài rũ mắt nhìn đứa con gái hốt hoảng quỳ gối mà mình từ lâu đã không nhìn đến, lại chẳng rõ mình đang nhìn nó hay đang nhìn một đứa khác nữa.

- Phụ hoàng, con… con nhất thời lỡ tay…

- Không sao. - Hoàng đế không đến mức phải trách phạt con cái chỉ vì cái chuyện nhỏ nhặt như thế. Ngài uể oải mở lời: - Các con về chỗ đi.

Dụ Ngôn Tranh thở hắt ra như mới nhặt lại được mạng sống. Cảnh Du công chúa trừng hoàng bát nữ. Hoàng lục nữ thì khẽ đặt tay bao lấy đôi tay nàng, truyền cho hoàng bát nữ chút hơi ấm, trấn an trong im lặng. Hoàng thập nữ cũng nhẹ níu gấu áo hoàng bát nữ thay cho đôi lời an ủi. Từ đầu chí cuối, Dụ Huấn Chiêu chỉ luôn duy trì một nét cười e thẹn hợp thời của cô gái bị trưởng bối nhắc tới hôn sự mà thôi.

Thực ra, Bình Nam Bá Thế tử vốn không phải một thanh niên lòng hoài chí lớn, mong muốn đền ơn nước nhà gì cho cam. Ăn chơi đàn đúm chẳng kém chi ai. Tài thì cũng có nhưng đức thì không. Phàm là nhà quyền quý có mắt nhìn mà thương con gái thường sẽ loại hắn ra khỏi phạm vi tìm kiếm rể hiền ngay tức khắc. Và đương nhiên, trên đời cũng chẳng thiếu hạng người muốn bán con cầu vinh, nhất là khi đối tượng còn là một Thế tử tương lai xán lạn, tiền đồ thênh thang nên Diêu Trường Khanh chưa bao giờ thiếu cô nương tranh nhau để được gả cho. 

Mà có vẻ như nhà họ không thỏa mãn với một cô cháu dâu đích tôn xuất thân quyền quý thì phải.

Hoàng hậu đương nhiên biết cháu đích tôn của Dao Hoa Đại Trưởng công chúa là loại gì. Có cái gọi là nhà dột từ nóc, Bình Nam Bá Thế tử như thế suy ra trưởng bối trong nhà cũng không phải hạng tốt lành, bà sẽ cực kì vui sướng khi đẩy được cái gai trong mắt cái dằm trong tim vào hố lửa này. Nhưng thân là mẫu hậu của các hoàng nữ, nên biểu lộ thái độ gì để thanh danh không bị hoen ố, bà vẫn hiểu. 

- Thiếp nhớ con dâu sáu của thiếp là cháu gái trưởng của Đại Trưởng công chúa phải không? - Ý là cô cả phủ Bình Nam Bá đã gả vào hoàng thất rồi, nay còn muốn cho cậu cả thượng chủ, tham lam như thế coi chừng mắc nghẹn đấy.

- Lệnh bà nói phải, cháu gái ta đúng là gả cho Duệ Vương. - Dao Hoa Đại Trưởng công chúa gật đầu, nói tiếp: - Đã vậy chi bằng cho Vĩnh Lạc công chúa và thằng bé Khanh kết mối duyên lành, thân càng thêm thân. Bệ hạ thấy sao?

Dụ Huấn Chiêu ngồi vào chỗ, đón lấy một vài ánh mắt kín kẽ lia tới. Nàng nhận ra hai ánh nhìn quen thuộc. Nhanh chóng liếc qua, nàng gật đầu, cái gật đầu có biên độ rất khẽ tỏ ý không sao.

Vừa mới khen Dao Hoa Đại Trưởng công chúa khôn khéo, nay đã có một quyết định không sáng suốt rồi. Đáng tiếc, nước đi này bà không đi lại được đâu.

Tiếng nói cười trong vườn ngự đều bặt thinh, chỉ sót lại thanh âm côn trùng rả rích kêu đêm. 

Dù sao thì hôn nhân của hoàng nữ, trước giờ không đều không đến lượt các nàng có ý kiến, mọi người đều hướng mắt về phía ngai rồng, ngóng trông Hoàng đế ra quyết định.

- Lý ra chị gả trước rồi mới đến em. Vĩnh Lạc hãy còn thơ bé, phía trên lại có hai chị gái chưa hạ giá. Chuyện này để sau rồi hẵng bàn. - Chương Hòa Đế uyển chuyển chối từ, song vẫn giữ thể diện cho Dao Hoa Đại Trưởng công chúa mà không chối phắt đi.

- Bệ hạ, Vĩnh Lạc công chúa năm nay mười bốn tuổi, sang năm thì cập kê. Cô nương tầm tuổi này ở dân gian đa phần đều đang chờ gả rồi. Dĩ nhiên con gái thiên gia thân phận quý trọng hạ giá muộn cũng chẳng sao. Thằng bé Khanh nhà ta mến mộ công chúa đã lâu, nó còn trẻ, đợi được, đợi được. - Dao Hoa Đại Trưởng công chúa ra sức thúc đẩy mối “duyên lành” mà không thèm để ý đến bầu không khí đã dần lạnh xuống. 

- Chi bằng bệ hạ ban hôn cho hai đứa trước rồi đợi công chúa lớn thêm tí nữa rồi để thằng bé Khanh rước dâu.

- Cô à, cô quá chén rồi. 

Vui giận không hiện, chỉ có âm điệu rắn đanh biểu lộ tâm tình của ngài không hoà nhã như thường ngày. Chương Hòa Đế nhấp môi ngụm rượu, tầm mắt lạc lõng trong hư không. Đám hoàng thân ngẫm lại kết cục của Ngô Vương và vài vị vương tước không phục Sở Vương tức vị, bất giác rùng mình. Vị Hoàng đế này ngày thường cứ luôn sắm vai quân chủ hòa nhã mềm lòng, trên thực tế còn cứng lạnh hơn cả sắt đen. Nay chỉ nói một câu đã khiến Dao Hoa Đại Trưởng công chúa cứng họng, hòa nhã mềm lòng thật thì tại sao hoàng thân quốc thích lại e sợ ngài đến vậy.

Dao Hoa Đại Trưởng công chúa công chúa không cam lòng, song bà lớn lên trong hoàng thất, thừa biết bản thân không thể khiêu khích uy nghiêm quân chủ. Chỉ đành cáo lỗi cho qua chuyện:

- Bệ hạ dạy phải. Ta uống nhiều rồi, lời nói lúc say rượu có phần càn rỡ, mong bệ hạ thứ tội.

Chương Hòa Đế không nói không rằng, chỉ tiếp tục thưởng rượu. Khánh Sung nghi tươi đẹp rực rỡ vươn đến cạnh ngài, nói vài lời hay, dần dà, bầu không khí hòa hoãn dần. Kinh hậu làm ngơ như không biết, câu được câu chăng thay Hoàng đế trấn an Dao Hoa Đại Trưởng công chúa. Chúng hoàng thân đều gật gù khen đấy mới là phong phạm quốc mẫu. Họ lại liếc nhau, thầm suy đoán về thái độ của Hoàng đế. Xưa nay hôn nhân thân tộc không hiếm thấy, đại đa số sẽ không từ chối cái cơ hội buộc chặt rễ cành này, rất có thể bệ hạ cũng từng nghe qua lời đồn về Bình Nam Bá Thế tử, cảm thấy hắn không phải người lương xứng, không muốn đẩy con gái yêu vào hố lửa nên mới từ chối. Vì thế suy ra địa vị của Vĩnh Lạc công chúa trong lòng Hoàng đế vẫn rất cao.

Đấy, thất thế cái gì toàn là mấy lời dối trá.

Dụ Huấn Chiêu đã quá mệt mỏi với mấy trò xiếc này, bèn xin đế hậu ra ngoài rửa tay. Được đế hậu cho phép, nàng dẫn theo Phất Chỉ bỏ xa nơi náo nhiệt, tìm kiếm chút an yên cuối ngày. Trời đêm vắng sao, sương lạnh giăng lối. Vĩnh Lạc công chúa khẽ rùng mình, nắm chặt lấy bàn tay ấm nóng của Phất Chỉ, áp vào mặt.

- Người em ấm thật đấy.

Hôm nay nàng chỉ dẫn theo đôi chị em song sinh đi dự yến, Ngưng Chỉ cẩn thận tỉ mỉ, nàng dặn em ấy ở lại yến hội, thay nàng quan sát ngôn hành của đám hoàng thân quốc thích. Còn Phất Chỉ thì theo nàng ra chỗ khác ngơi nghỉ.

- Sau Trùng Dương tiết trời mới chuyển lạnh, sao nay người cô nương đã cóng thế rồi?

- Có thể là già rồi nên sợ lạnh. 

- Già? Cô nương mới bao tuổi mà bảo già?

Phất Chỉ nghiêng đầu hỏi. Hôm nay trong cung náo nhiệt, em vui lắm, uống nhiều mấy chén rượu, sắc son phớt hồng gò má, sóng mắt êm dịu đã thấp thoáng hơi nước. Giận thì giận mà thương thì thương, đứng trước cô bé này, Vĩnh Lạc công chúa nào có thể cay cú mãi, cơn hậm hực bận trước đành để gió cuốn trôi. 

- Lòng già cỗi nên người ta già theo.

Cô bé cười rúc rích, rất nhanh đã bị trời phạt, em nấc lên từng hơi rượu nồng. Cả hai nhìn nhau, kề sát nhau mà cười. Chuyện vui rồi cũng tạm gác, cô bé lèo lái sang chuyện xảy ra ở yến hội:

- Ban nãy Dao Hoa Đại Trưởng công chúa hức... muốn gán ghép cô nương với cháu trai của bà ấy. Hức… sao cô nương hức… không nói lời nào?

Dụ Huấn Chiêu rất muốn cười lại nghĩ đến lúc nói chính sự phải nghiêm túc, vì thế nàng nén cơn buồn cười, khóe miệng cong, vành mắt cũng cong. Nàng tìm một chỗ hành lang thoáng mát, lau sạch lan can, kéo cô bé ngồi xuống cùng mình. 

- Cần gì phải nói lời nào, bệ hạ đã từ chối thay ta rồi đấy thôi.

Phất Chỉ ngẩng đầu, ánh cam dìu dịu từ đèn cung đình dát lên mặt em một tầng ánh sáng ấm áp. Dụ Huấn Chiêu thậm chí còn nhìn rõ từng lớp lông tơ cực mịn, non và xanh y chang câu nói của em vậy.

- Hẳn là bệ hạ hức… vẫn thương cô nương lắm.

Vĩnh Lạc công chúa trầm xuống, mặc cho gió lạnh thổi qua khiến da gà gai ốc nổi đầy tay. Nàng im lặng hồi lâu, lâu đến mức Phất Chỉ tưởng mình lại nói ra điều gì khiến người chủ mích lòng. Mãi đến khi cô bé ngửa đầu nhìn, nàng mới khép lại hàng mi để em không nhìn thấy bóng tối đen đặc trong mắt mình, khẽ khàng buông vài câu thấm lạnh hơi sương:

- Không phải vì ta. Chỉ là bệ hạ không thể để cho phủ Bình Nam Bá quá thân cận với hoàng thất mà thôi. Ngài muốn cho bàn dân thiên hạ thấy ngài rộng lượng với nhà họ, thưởng ân cao lộc đầy cho nhà họ, nếu  bọn họ đòi hỏi quá nhiều, đấy là do nhà họ không biết điều. Vậy thì mai này Bình Nam Bá phủ lỡ có mưu đồ phế lập, trộm nuôi tư binh hay tham gia tạo phản bị tù đày hoặc tru di thì đều là do lòng tham không biết đủ, gieo gió gặt bão chứ không phải do bệ hạ của chúng ta bất nhân bất nghĩa với công thần khai quốc, muốn qua cầu rút ván.

Nếu thật sự có lòng thương, tại sao nàng lại ở đây? Tại sao đứa trẻ kia đến cuối đời lại thê thảm nhường ấy?

Huống hồ, bên ngoài đang ầm ĩ chuyện của nàng với đám con trai của Ô Đạt Vương kìa. Diêu Trường Khanh nào có thiếu cô nương muốn gả, phủ Bình Nam Bá nào thiếu cháu dâu mà cứ nằng nặc đòi thượng chủ. Thiết nghĩ là nghe lời xúi bẩy từ đâu đây thôi. Về phần lời xúi bẩy từ đâu ra, hình như không cần hỏi cũng biết.

Đúng là thú vị cực kì.

- Nhưng... nhưng nhà họ đâu có lí do gì để mưu đồ tạo phản.

- Không có lí do. - Dụ Huấn Chiêu lẩm nhẩm từng chữ, vùng tối trong mắt lan rộng, che trời lấp đất.

- Không có thì tạo ra một lí do là được.

------------------

Thượng chủ: Chú thích ở chương 7