Bác Sĩ

Chương 2

Cô chỉ biết đứng đó nói một minh:

-Tôi đã biết ngay mà!Tôi đã biết sẽ có ngày...ba bỏ rơi tôi như vầy mà!Cuối cùng thì cũng đã tới ngày này!

Cô khóc nấc lên từng cơn giọng nghẹn ngào:

-Mẹ ơi!

Cô đưa tay lên mặt che dòng nước mắt đang chảy,cô chỉ biết trút bỏ uất ức trong những giọt nước mắt đó mà thôi!Bà cô từ trong nàh đi ra thấy cô đang đứng khóc thì chỉ nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp,sau một lúc bà mới bước lại gần cô:

-Khuya lắc khuya lơ sao còn đứng ngoài này nữa!

Cô vội vàng lau vội hai bên má để tỉnh táo lại rồi trả lời:

-Con cũng định vô trong đó đây!

Bà cô hỏi:

-Ba con đâu?

Cô chỉ biết buồn rầu nói:

-Đi mất rồi!

Sau đó cô lại chỗ mấy cái túi đồ và xách lên,bà cô thì tiến tại chỗ bao thư vừa đi vừa nói:

-Cái thằng đó cũng là quá đáng hết chỗ nói mà!Ời,đã tới tận đây rồi mà còn dám không vào chào mẹ nó một tiếng nữa,chỉ toàn làm gương xấu cho con gái thôi à!Đúng là loại hư hỏng!

Xong bà cô nhanh nhẹn lại chỗ cô:

-Đưa cho bà đi con!

-Thôi,cứ để con tự xách!

-Coi vậy chứ bà khỏe hơn con đó!

Xong bà lấy túi đồ:

-Vô đi!

Sau đó bà cô xách túi đồ vào trước con cô thì đi sau.Cô thay đồ xong ra ăn cơm tối một cách bình thường,bỗng bà cô hỏi:

-Ngày mai con muốn đi học luôn không!

Cô đưa muỗng lên lắc lắc:

-Bà đừng nhắc đến chuyện học hành nữa!

Bà vẫn nói tiếp:

-Không đi học sao được chứ con!Bà sẽ nói thẳng luôn,nếu như mà con gây ra chuyện gì ở trường thì....

Bà cô chưa nói hết câu thì cô đã chen ngang:

-Thì bà sẽ đuổi con chứ gì!Bà không cần phải nói đâu,con bị bỏ rơi nên quen rồi,khỏi nói đi!

Bà buồn rầu:

-Nói năng cái kiểu gì vậy chứ,trước giờ bà chưa thấy ai nói quen với chuyện bỏ rơi hết á!

Cô nhìn lên bà:

-Bà!Cho con miếng cơm nữa đi!

-Không cho!Hỏi cái gì không thấy hỏi toàn hỏi xin thêm cơm thôi!

Xong bà đi ra khỏi bàn ăn:

-Bà sẽ không đuổi con đi đâu!Dù con có gây rối đi nữa nên đừng có nói sẽ bỏ đi nghe chưa!

Bà cô bới cơm cho cô:

-Chắc con là con nít con sẽ cảm động lắm!

-Con cũng đừng có giữ thái độ đó,nói chuyện với bà thì được nhưng với người khác thì không nên đâu nghe chưa!

Cô vẫn nhai cơm:

-Tại sao?

Bà bưng chén canh ra cho cô:

-Giống như trẻ con bụi đời vậy á!Người ta sẽ coi thường con á.

Cô vẫn bình thản húp canh:

-Con không cần nói như vậy người ta cũng coi thường con rồi chứ còn cái gì!Cứ nói thẳng ra cho họ biết đi!

Bà cô ngồi đối diện cô:

-Sao lại cho họ biết quá rõ về mình!Có nhiều điều nên dấu đi thì hơn!

-Sao cứ phải dấu diếm sợ bị người ta biết được vậy,chỉ cần bản thân thấy tự tin là được mà!

Bà cô cười hiền hậu:

-Con nói cũng phải!Bà cũng không thích chuyện cứ dấu diếm những chuyện xấu đâu!

Cô bay giờ ánh mắt đã dịu dàng hơn:

-Bà bây giờ là người duy nhất đứng về phía con đó!

-Dạo gần đây con thường hay đi chơi với ai vậy chứ!Kể từ bây giờ chỉ nên chơi với bạn bè tốt thôi nha con,mong ngày mai sẽ gặp được gặp giáo viên tốt.

Cô chán nản:

-Xùy,làm gì có giáo viên nào tốt,con đã đi học được 10 năm rồi mà có bao giờ thấy giáo viên nào tốt với con đâu chứ!

Bà cô hiền từ mỉm cười nhìn cô!

------------------------------------------------------------------------------------

Chương sau sẽ xuất hiện những nhân vật khác thú vị hơn và xuất hiện quan trọng nhất đó chính là diễn viên chính thứ 2 trong câu chuyện này,mong mọi người đón xem!