Bác Sĩ Trầm Em Có Thể Chọc Ghẹo Anh Không?

Chương 15


Một bên khác.
Tại Lục gia.
Trong phòng ngủ ở lầu hai vừa xa hoa vừa mang hơi hướng cổ điển, một lão nhân tóc hoa râm đang nằm trên giường tơ tằm lớn, có thể thấy thân thể lão nhân không được khỏe. Cạnh giường là máy đo nhịp tim cùng máy đo huyết áp đầy đủ hệt như một phòng bệnh VIP.
Vậy nhưng lão nhân trên giường lại hiển nhiên không có một chút tự giác nào của một người bệnh, chỉ là ngồi trên giường nhưng cũng không an phận, hơi dịch dịch cái mông lại sát thiếu niên ngồi bên giường, một đôi mắt mang vẻ đáng thương nhưng bên trong lại lóe lên tinh quái, "Là thật sao? Vũ Ngang, cháu mua lại bệnh viện kia chỉ là vì coi trọng một bác sĩ?"
Lục Vũ Ngang ngồi ở bên giường, một bên bóc vỏ cam một bên hờ hững cười:
"Đương nhiên, ông à cháu đã bao giờ lừa ông chưa?" Cậu vừa nói, một bên liền đem nửa quả cam đã bóc vỏ cho vào miệng, "Nếu như không phải vị bác sĩ đó đối với cháu vô cùng quan trọng, làm sao cháu lại rảnh rỗi sinh nông nỗi đến mức dùng giá cao như vậy mua lạl cái bệnh viện này?"
"Ai ai ai, Lục Vũ Ngang, cái thằng nhóc này không phải đang bóc cam cho ông sao? Làm sao lại chính mình ăn rồi?" Lục lão gia nhìn quả cam long lanh mọng nước cứ như vậy tiến vào trong miệng Lục Vũ Ngang, không khỏi cuống lên, đưa tay muốn cướp nửa còn lại, thế nhưng Lục Vũ Ngang nhanh tay lẹ mắt, cấp tốc đem nửa quả cam còn lại toàn bộ nhét vào miệng mình.
Lục lão gia: "..."
Vậy tên tiểu tử thúi ngươi còn ở trước mặt ta bóc cái gì mà bóc!
Nhưng tốt xấu gì cũng là chủ nhân của trên dưới Lục gia, ông xem thường cùng tên nhãi con Lục Vũ Ngang này sinh khí, chỉ có thể thầm hít một ngụm khí, tiếp tục vấn đề vừa nãy: "Cháu còn không nói cho ông biết, đến cuối cùng là coi trọng vị bác sĩ nào trong bệnh viện, chắc hẳn là một mỹ nhân có đúng không?"
Lục Vũ Ngang cúi đầu, nhìn lão nhân trên giường đăm chiêu đến mức mỗi nếp nhăn đều co lại.
Cậu cúi đầu, cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên là đẹp, mắt nhìn của cháu đích tôn của ông có thể kém sao?"
"Cái kia có ảnh hay không? Mau mau cho ông nhìn".
"Nhìn cái gì a". Lục Vũ Ngang lại cầm lên một quả cam, bắt đầu bóc vỏ, "Một lão nhân như người đòi nhìn bác sĩ trẻ tuổi người ta làm gì!"
"Cái thằng nhóc này!!!" Lục lão nhân gia thiếu chút nữa là bệnh tim tái phát, "Ta không phải là hi vọng cái thân già này nhìn thấy đuợc cháu thành gia lập thất sao!"
Lục lão nhân gia này chính là đang nói lời thật lòng.
Tuy rằng Lục Vũ Ngang tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cậu cũng là đứa cháu trai duy nhất của ông. Thân thể Lục lão gia cũng không còn tốt, không biết còn có thể chống đỡ được mấy năm, nguyện vọng lớn nhất của ông chính là trước khi chết có thể một ngày nhìn thấy cậu kết hôn sinh con.
Nghe thấy mấy lời này, vẻ mặt bất cần đời của Lục Vũ Ngang hơi cứng đờ.
"Ông đừng nói lung tung". Môt giây sau liền đút một múi cam vào trong miệng Lục lão gia, ngăn chặn mấy lời ủ rũ tiếp theo, "Thân thể ông rất tốt, tuyệt đối có thể chờ đến lúc cháu đem cháu dâu tương lai của ông cưới về".
Vị chua ngọt của cam tươi lập tức tan trên đầu lưỡi, Lục lão nhân gia lúc này mới yên tĩnh lại trong chốc lát, chờ nuốt miếng cam xuống, ông mở miệng vừa định nói gì thì một quản gia tóc trắng xóa đến gõ cửa, cung kính mở miệng: "Lão gia, thiếu gia! Hàn thiếu gia đến rồi".
Ở trong phòng, biểu hiện hai ông cháu cứng đờ.
"Thật là... có người đã không chờ đợi được nữa", Lục Vũ Ngang cười lạnh một tiếng, hững hờ đứng dậy, "Ông, cháu đi tiếp hắn môt chút".
Nói đoạn, cậu liền đi ra ngoài, nhưng vừa tới cửa———
"Vũ Ngang". Lục lão gia đột nhiên gọi cậu lại. Lục Vũ Ngang quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt luôn không chịu nghiêm túc của ông đột nhiên trầm trọng hiếm thấy, "Khổ cực cháu rồi".
Lục Vũ Ngang đi xuống lầu liền nhìn thấy Lục Đình Hàn đang ngồi trên salon trong phòng khách.
Cũng không đợi ai mời, hắn liền như vậy tự nhiên ngồi, còn lấy lá trà thượng hạng bắt đầu pha một bình trà.
Hoàn toàn là bộ dáng không xem bản thân là người ngoài.
Lục Vũ Ngang cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi xuống cầu thang, không nhanh không chậm mở miệng: "Lục Đình Hàn, đến rồi à?"
Lục Đình Hàn lập tức ngẩng đầu lên.
Lục Đình Hàn chính là do Nhị thúc của Lục Vũ Ngang lúc còn sống nuôi, hắn cùng Lục gia không hề có một chút quan hệ máu mủ, bởi vậy hắn cùng Lục Vũ Ngang hoàn toàn không giống nhau_ ngũ quan, dáng dấp đều bình thường đến cực điểm, chỉ có đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần ác liệt.
"Em họ", Lục Đình Hàn nhìn thấy Lục Vũ Ngang trên mặt ngay lập tức nở nụ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Em cũng ở đây à!"
"Đây là nhà tôi". Lục Vũ Ngang ngồi xuống đối diện hắn, nhàn nhã rót một chén trà, "Tôi không ở đây thì ở đâu?"
Lục Đình Hàn sắc mặt cứng đờ.
Nhưng hắn lập tức giả vờ không nghe ra được trong giọng điệu của Lục Vũ Ngang tràn đầy ý tứ khẳng định chủ quyền, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: "Em ở đây càng tốt, lần này anh đến chính là muốn hỏi em một chút, em tại sao lại dùng cái giá hoang đường như vậy mua lại bệnh viện Thánh An?"
Lục Vũ Ngang cúi đầu, khóe miệng nhếch lên độ cong trào phúng.
Đến hỏi cậu?
Này là dự định tìm ông nội cáo trạng đi!
"Chuyện này tôi đã cùng ông nội bàn bạc rồi". Cậu cầm lấy chén trà, nhấp một miếng, vẻ mặt lãnh đạm, "Ngươi không cần phải để ý nữa".
"Em đã cùng ông nội bàn bạc?", Lục Đình Hàn sức mặt khẽ thay đổi, nhưng lập tức ép chính mình nặn ra một nụ cười, "Được, nếu ông nội cũng đã đồng ý, anh sẽ không có ý kiến".
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy, "Thời gian không còn sớm, buổi chiều công ty còn có cuộc họp, anh đi trước. Em cũng nên chú ý một chút, nghe nói mấy hôm trước em lại chơi suốt đêm! Tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng đừng luôn như vậy".
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, chính là nói Lục Đình Hàn hắn mỗi ngày vì công ty đều rất bận rộn, còn Lục Vũ Ngang chính là một tên công tử bột suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng.
Lục Vũ Ngang đương nhiên nghe ra được trào phúng bên trong lời nói của Lục Đình Hàn, nhưng cậu chính là không để ý chút nào, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía nam nhân đang đứng cạnh mình.
"Lục Đình Hàn". Lục Vũ Ngang hơi nhíu mày, trong giọng nói không nghe được tâm tình gì, "Ngươi đối với hành tung của ta có phải biết quá sâu rồi không?"
Lục Đình Hàn đột nhiên ý thức được bản thân lỡ miệng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Nhưng dù sao cũng đã trong thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn rất nhanh liền trấn định lại.
"Anh cũng chỉ là nghe quản gia nói mà thôi". Hắn đơn giản giải thích một câu, sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày nhìn về phía Lục Vũ Ngang, "Nói đến em, em cả ngày trực tiếp gọi tên của anh  như vậy không ổn lắm. Như thế nào thì anh cũng là anh họ của em, em có phải vẫn nên gọi một tiếng anh?"
"Anh?" Lục Đình Hàn nói lới này chỉ là muốn lảng sang chuyện khác, cũng không nghĩ Lục Vũ Ngang nghe xong lại như nghe được chuyện cười, cười phá lên.
Lục Đình Hàn đầy mặt không hiểu ra sao nhìn thiếu niên đột nhiên cười to trước mặt, cau mày vừa định hỏi lí do, không ngờ Lục Vũ Ngang lại ngừng cười, nhấc mắt lạnh lùng về phía hắn.
"Lục Đình Hàn". Cậu mặt không chút cảm xúc, "Anh của ta chỉ có một, mà ngươi...". Cậu đột nhiên cười khẩy một tiếng, âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm. "Căn bản không xứng".
Lục Đình Hàn bị dội cho sắc mặt trắng bệch, liền thẹn quá hóa giận đang muốn phát tác thì Lục Vũ Ngang buông chén trà trong tay xuống, lạnh lùng mở miệng: "Trương quản gia, tiễn khách!"
Lục Đình Hàn từ trong nhà đi ra, cả người đều tức đến phát run.
"Lục Vũ Ngang tên nhãi chết tiệt này!"
Hắn đi thẳng ra cổng rốt cuộc cũng không thể nhịn nữa liền mắng to một tiếng, chân không tự chủ được đạp một cước lên con xe Bentley đắt đỏ của mình, "Lại dám nói tôi không xứng làm anh của nó? Phi! Tôi mới không muốn có loại công tử bột ngớ ngẩn như nó làm em mình".
"Thiếu gia, ngài bớt giận". Thư kí riêng Kim Trì của Lục Đình Hàn ngay lập tức mở miệng, "Chỉ là một tên nhãi vô dụng mà thôi, ngài không cần sinh khí với hắn".
Lục Đình Hàn lạnh lùng nhấc mắt, quay đầu lại nhìn tòa nhà hào hoa, phú quý trước mặt, đáy mắt càng trở nên u tối.
"Kim Trì". Qua một lúc, hắn mới chợt như tỉnh táo lại, mở miệng, "Nguyên nhân thực sự Lục Vũ Ngang mua lại bệnh viện này, cậu đã điều tra rõ ràng chưa?"
"Đã điều tra xong". Kim Trì cấp tốc trả lời, lấy trong cặp ra một máy tính bảng đưa tới, "Lục Vũ Ngang mua lại bệnh viện Thánh An chính là vì một bác sĩ tên Trầm Tranh đang làm việc ở đó".
"Trầm Tranh?" Lục Đình Hàn sửng sốt một chút, cảm thấy tên gọi này có chút uen tai, nhưng không thể nhớ ra được đã từng nghe qua lúc nào. Mãi đến khi Kim Trì đưa qua cho hắn máy tính bảng, trên đó là hình ảnh một bác sĩ trẻ tuổi, thanh tú, hắn liền nhớ ra, "Chờ chút, đây không phải là vị bác sĩ 6 năm trước thu nhận tên nhãi Lục Vũ Ngang sao?"
"Đúng vậy. Chính là anh ta. Lúc trước khi Lục Vũ Ngang về nước, không có lập tức trở về Lục gia, kỳ thực chính là ở cùng với vị bác sĩ tên Trầm Tranh này".
Lông mày Lục Đinh Hàn đột nhiên cau lại, "Không đúng, tôi nhớ rõ ràng tên tiểu tử Lục Vũ Ngang này căn bản không hề để ý tới vị bác sĩ đã thu dưỡng mình mà".
Hắn nhớ tới thời điểm 3 năm trước, chính mình mang Lục Vũ Ngang từ bên người Trầm Tranh đi, Lục Vũ Ngang khi đó còn không hề muốn cùng Trầm Tranh chào tạm biệt. Hắn lúc đó còn nói trong lòng Lục Vũ Ngang quả nhiên là một con sói con, đối với ân nhân cứu mạng của mình cũng không có chút tình cảm.
Như thế nào sau 3 năm, Lục Vũ Ngang lại trở nên trọng tình trọng nghĩa như vậy?
Nhiều năm ở trong thương trường, Lục Đình Hàn nhạy cảm phát hiện được trong này có điều không đúng, liền đối với Kim Trì ra lệnh: "Cậu phái người đi theo dõi bác sĩ tên Trầm Tranh này, có điều gì bất thường liền báo cho tôi!"
...
———————————————————
Uầy mn có thấy chương này xưng hô lấn cấn thế nào không?!? Tui cũng chả biết nên chỉnh thế nào nựa huhu T.T