Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 3

Đại Hoàng một đêm không trở về, Tô Duy cả ngày đều không yên lòng, thế nhưng vẫn cố hoàn tất công việc của mình, có rất nhiều việc đang chờ anh giải quyết.

Tiễn khách cuối cùng trong ngày, Tô Duy đi tới thư phòng, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, từ trên giá sách lấy xuống một cuốn sổ ghi chép.

Anh nghĩ các loại chuyện có thể xảy ra với Đại Hoàng, ở trên sổ viết xuống ba chữ ‘kẻ sát nhân’, đằng sau đặt một dấu chấm hỏi lớn. Kế đó, anh tiện tay viết tiếp mấy chữ : Bỏ chạy ? Ngoài ý muốn ? Khôi phục trí nhớ ?

Trong nhà Tô Duy cũng không lộn xộn hay có dấu vết dị thường gì, có thể xác định Đại Hoàng tự mình bỏ đi. Tô Duy cũng đi ra ngoài thăm hỏi xung quanh, xác định gần đây không có xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn nào.

Đại Hoàng trước khi rời đi có xem mấy sách quyển sách tâm lý của anh, Tô Duy mở cuốn “Tự truyện của Jung” ra, thấy mấy vòng tròn Đại Hoàng gạch dưới câu nói :

” ‘Phụ nữ’ trong lòng tôi đưa tới một loại cảm giác không đáng tin cậy. Mà ‘Cha’, người mang đến sự đáng tin lại – không có quyền.”

Tô Duy đã nhiều lần đọc qua tác phẩm này. Jung là một học giả mắc bệnh tâm thần người Thụy Điển. Cuốn tự truyện này của ông phân tích diễn biến tâm lý của cuộc đời mình. Đại Hoàng khoanh tròn câu nói kia không có nghĩa là nó bất thường hay kích thích suy nghĩ của người khác, giải thích trực quan nhất có thể đưa ra là câu nói này đem sự đồng cảm đến cho Đại Hoàng.

Tô Duy lẩm bẩm một mình, “Chẳng lẽ cậu ta bị cái gì kích thích, nhớ lại những gì từng trải qua ?”

Mười phút sau, Tô Duy thay áo sơ mi chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh đi ngang qua cửa sổ sát đất lớn ở trong phòng khách, cảm giác như có người đang đứng ngoài cửa sổ nhìn mình. Tô Duy quay đầu lại, trước mặt cửa sổ đóng chặt, mà nhà anh lại nằm ở trên tầng mười, chắc chắn không có người nào trèo lên đây.

“Ảo giác rồi.” Tô Duy lắc đầu, cầm túi ra khỏi nhà.

Anh lái xe đến chỗ ở cũ của Đại Hoàng, thông qua hàng xóm thu thập một số thông tin về cậu ấy, cũng nhân cơ hội này tìm kiếm tung tích Đại Hoàng.

Đây là một khu dân cư kiểu cũ, nhà đều cũ nát, hành lang lạnh lẽo tối tăm, đèn đều đã hỏng cả, rõ ràng điều kiện nơi này không hề tốt.

Tô Duy nhấn chuông hàng xóm nhà Đại Hoàng, nhưng lại phát hiện ra chuông đã hỏng không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể dùng tay rung cửa sắt đã cũ.

“Cậu là cảnh sát ?” Tô Duy nói mục đích mình tới, hàng xóm cũ của Đại Hoàng là một người phụ nữ trung niên, bà phàn nàn nói : “Các cậu mấy ngày hôm nay tới rất nhiều lần.”

Tô Duy lễ phép chào, lấy ra danh thiếp của mình : “Tôi không phải là cảnh sát. Tôi là bác sĩ tâm lý của Đại.., Lộ Tiêu.

Người phụ nữ có lẽ không thích nói chuyện cùng cảnh sát, biết được Tô Duy là bác sĩ tâm lý thái độ trở nên hòa nhã hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn không mở cửa sắt cho anh vào : “Cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn đang nấu ăn dở.”

Tô Duy mặt không đổi sắc lặng lẽ đánh giá người phụ nữ này, không trực tiếp đi thẳng về vấn đề của Đại Hoàng, “Xin hỏi, sao chuông nhà ta lại bị hỏng ?”

Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt một chút, đột nhiên trở nên giận dữ, mặt đỏ tới tai quát : “Đi hỏi cái thằng nhỏ kia ấy ! Tầng này chuông nhà nào mà chẳng hỏng”

Tô Duy khẽ nhíu mày, kiên nhẫn hỏi : “Là do Lộ Tiêu làm sao ?”

Người phụ nữ kia cũng biết Tô Duy vô tội bị giận cá chém thớt, lửa giận biến mất : “Cũng không phải, chúng tôi tự tháo. Mẹ kế của Lộ Tiêu,” bà lấy ngón trỏ, hướng bên huyện thái dương xoay tròn, “Đầu óc có chút vấn đề, vừa nghe chuông cửa đã phát điên, đánh người, đập đồ, chửi bới từ sáng đến tối.”

Tô Duy lại hỏi, “Cô có biết vì sao cô ấy lại bị như vậy không ?”

“Ôi !” Người phụ nữ trung niên làm bộ dạng thương xót, cũng không dùng tiếng phổ thông nữa mà đổi thành tiếng Thượng Hải lưu loát, khẽ than : “Cô ta với đứa con đều bị thần kinh cả. Lần đầu tôi thấy cô ta ở hành lang đánh Lộ Tiêu, thằng bé ấy nhìn chúng tôi cười, nói cô ta từng giết người, đúng lúc bên ngoài có người nhấn chuông, cô ta đang lúc kích động thì nghe thấy tiếng chuông cửa.”

Người phụ nữ bắt đầu mở máy than, phàn nàn bao lâu cuối cùng cũng có chỗ để kể, bà mở cửa sắt kéo Tô Duy vào nhà, thao thao bất tuyệt kể về Đại Hoàng cùng mẹ kế của cậu ấy.

Tô Duy hỏi, “Lộ Tiêu bình thường là người như thế nào ?”

Người phụ nữ trung niên thở dài nói, “Kỳ thực thằng bé này cũng khổ, hồi nhỏ mẹ đẻ nó mất, bố nó liền tìm về cho nó người mẹ kế. Không đến hai năm sau bố nó cũng qua đời, mẹ kế thì toàn ngược đãi nó khiến thần kinh nó sau này cũng có vấn đề. Tôi thấy nhiều lần mẹ kế đánh nó lắm, có lần cửa không đóng, cả khu ai cũng thấy. Cô ta lấy chậu rửa mặt đập thằng bé, lấy cái chén ném thằng bé. Thằng nhỏ học đàn guitar, cô ta lấy đàn đập lên đầu nó, đàn guitar cũng bị đập đến hỏng.. Lộ Tiêu bình thường không quan tâm đến người khác, đến bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua bạn của nó, mà nó cũng chẳng bao giờ nói chuyện với chúng tôi cả. Chỉ có khi mẹ kế nó phát điên mới thấy nó cười chạy ra, rất đáng sợ.”

Tô Duy có rất nhiều điều cần suy ngẫm.

Đến khi rời khỏi nhà hàng xóm của Đại Hoàng, Tô Duy lập tức lấy sổ ghi chép ra, lộn xộn viết mấy từ người phụ nữ nói. “Bố mất sớm, mẹ kế ngược đãi. Oán hận ? Phẫn nộ, áp lực, quái gở.”

Anh chú ý tới người phụ nữ trung niên khi nhắc đến Đại Hoàng thì dùng từ “Tiểu xích lão”, lại viết lên : “Quan hệ với mọi người rất nghèo nàn.” (mình không rõ ‘tiểu xích lão’ nghĩa là gì nên để thẳng QT )

Kế đó, Tô Duy đi qua trường phổ thông của Đại Hoàng. Cậu ấy mới mười tám tuổi, vừa kết thúc kì thi tuyển đại học, tuy đỗ nhưng không đi làm thủ tục nhập học, có lẽ là bỏ học. Vì vậy nếu muốn tìm hiểu về Đại Hoàng, chỉ có thể thu thập thông tin từ trường phổ thông.

Giáo viên trong trường cũng không có nhiều nhận xét về Đại Hoàng, đều là “Thiếu niên có vấn đề”, “âm trầm”, “phản nghịch”, còn thường xuyên đi học với rất nhiều vết thương trên người.

Những lời người này nói khác hoàn toàn cảm nhận của Tô Duy khi sống chung cùng Đại Hoàng, không có chút điểm tương đồng gì với một Đại Hoàng lúc nào cũng hồn nhiên, vui vẻ. Tô Duy rốt cuộc gạch bỏ khả năng Đại Hoàng giả vờ mất trí nhớ.

Anh cầm sổ ghi chép, viết xuống mấy chữ, rối loạn đa nhân cách, đằng sau là một dấu chấm hỏi.

Trên đường trở về, Tô Duy nhận được điện thoại của Dương Thiếu Quân.

Dương Thiếu Quân hỏi thăm tình hình của Đại Hoàng, Tô Duy quyết định lựa chọn giấu kín.

“Vẫn như trước, không có tiến triển gì.”

Dương Thiếu Quân hẹn anh buổi tối cùng đi ăn, Tô Duy lạnh lùng ném ra mấy chữ “Tôi không biết đội trưởng đội cảnh sát lại rảnh rỗi đến thế” rồi cúp máy.

Đến khi về nhà, anh bất ngờ phát hiện một thiếu niên đang cuộn tròn người ngồi bên cửa, —— chính là Đại Hoàng đã mất tích cả ngày nay !

Đại Hoàng nhìn thấy Tô Duy, cao hứng đi tới nắm áo anh, “Bác sĩ, anh đã về.” Chợt lộ vẻ mặt đau khổ nói, “Bác sĩ, anh có thể cho em một chiếc chìa khóa được không ? Em chờ anh mấy tiếng liền, vừa đói lại vừa lạnh..” Nói xong còn cố sụt sịt mũi.

Tô Duy ánh mắt phức tạp đỡ cậu dậy, “Cậu đi đâu ?”

Đại Hoàng ngẩn người, bắt đầu mê man, “Em đi đâu ? Buổi sáng anh ra khỏi nhà, buổi trưa em ngủ một chút. Sau đó đi ra ngoài dạo một vòng ? Em không rõ, hình như là ngủ trong công viên, sau đó về đây..”

Cậu càng nói càng mờ mịt, “Không phải, em không nhớ em đi lúc nào.. Em một chút ấn tượng cũng không có, lúc em về đây là buổi trưa, thời gian làm sao thế này ?”

Tô Duy thâm thúy nhìn cậu, “Lúc cậu đi là chủ nhật, hôm nay là thứ hai.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Đại Hoàng như muốn khóc, “Bác sĩ, nhất định có vấn đề rồi, em lại mất trí nhớ nữa.”

Anh túm Đại Hoàng kéo vào phòng tắm, “Tắm, trên người cậu rất bẩn.”

Đại Hoàng sững người nhìn anh, phát hiện ra anh dường như không muốn đi ra ngoài, gò má hiện một tầng ửng hồng, “A~ bác sĩ, lẽ nào anh muốn tắm …cùng em ?”

Tô Duy lạnh lùng “Cởi quần áo, tôi muốn nhìn cậu tắm.”

Đại Hoàng đỏ mặt chậm rãi cởi quần áo, vừa cởi vừa ngập ngừng nói, “Bác sĩ, có phải, có phải tiến triển.. hơi nhanh rồi không ?”

Tô Duy không nói một lời chờ cậu cởi xong, đột nhiên kéo Đại Hoàng, áp mặt cậu xuống bên bồn rửa mặt.

Nửa người trên của Đại Hoàng tiếp xúc với gạnh men lạnh lẽo khẽ run một cái, cái mông bị ép chặt ngượng ngùng giãy dụa, hai chân bẽn lẽn kẹp chặt, ” A a a a … bác.. bác sĩ…”

Đại Hoàng rất gầy, hai chân thon dài, eo không hề có mỡ. Da của cậu cũng rất trắng, vừa nhìn đã biết không hay tiếp xúc ánh mặt trời, thế nhưng lại khiến những vết thương trên người trở nên vô cùng chói mắt.

Tô Duy nheo mắt nhìn một đường dọc sống lưng cậu, không ngoài dự liệu phát hiện ra rất nhiều vết thương, thậm chí còn có vết bỏng do đầu thuốc lá. Chỗ xương cụt cậu có một vết sẹo vô cùng kỳ quái, giống như đã bị cái gì khắc xuống, lại bị nạo lên.

Tô Duy không kìm lòng lấy tay chạm nhẹ xuống vết sẹo kia, Đại Hoàng đột nhiên mẫn cản run lên một cái, không biết khí lực từ đâu đẩy mạnh Tô Duy ra, nhanh chóng chui vào góc tường cuộn tròn người.

Tô Duy ngây người nhìn cậu.

Một lát sau, Đại Hoàng bừng tỉnh lại, giùng giằng bò dậy, biểu tình rầu rĩ, “Bác sĩ, em.. em cũng không biết đấy là làm sao, cơ thể em giống như bị khống chế…”

Tô Duy lắc đầu : “Đó là do cậu tự bảo vệ mình theo bản năng trước hành động của tôi thôi. Được rồi, không sao, đi tắm đi.”

Anh rời khỏi phòng tắm đóng cửa lại, đổ đầy một cốc nước lạnh rồi uống —— dục vọng của anh đang ngẩng đầu, thế nhưng anh cũng không cảm thấy hổ thẹn áy náy gì. Anh thích đàn ông, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi.

Đại Hoàng tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Tô Duy đang ngồi ở phòng khách liền đi tới trước mặt anh ngồi xổm xuống, đáng thương tựa cằm lên đầu gối anh. Cậu dường như rất thích dùng động tác này hướng Tô Duy làm nũng, mặc dù Tô Duy không thích mà nói hành động này của cậu thật giống chó con.

“Bác sĩ,.. em rất sợ.”

Tô Duy thở dài, đưa tay sờ lên mái tóc ướt nhẹp của cậu, “Không cần phải sợ, sẽ ổn thôi. Bây giờ nói cho tôi biết, lúc tỉnh lại cậu ở đâu ?”

Đại Hoàng nói, “Ở chỗ lần trước em gặp bác sĩ trong công viên.”

Tô Duy như nghĩ gì đó, khẽ nhíu mày : Địa điểm ấy đối với Đại Hoàng giống như tượng trưng cho một cái gì đó rất ý nghĩa.

Đại Hoàng nói tiếp. “Em vừa tắm vừa cố gắng nhớ lại, giống như đang ở trong mơ. Thế nhưng em lại không rõ mơ thấy cái gì.”

Giấc mơ đối với phân tâm học là một chìa khóa vô cùng quan trọng, Freud cho rằng chỉ với giấc mơ, ta có thể khám phá mọi thứ trong tiềm thức.

Tô Duy cũng không bắt cậu phải nhớ lại, anh xoay người tiến vào thư phòng, lấy một quyển sổ hoàn toàn mới đưa cho cậu. “Từ giờ trở đi, đặt quyển sổ này ở đầu giường cậu. Mỗi sáng tỉnh lại, việc đầu tiên làm là đem những gì đã xảy ra trong giấc mơ, viết chúng ra.”

—-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Khụ, Tô Duy là công, phúc hắc băng sơn nhược công ~~~