Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 10: Tung lưới

Ở bờ biển tôi từ chối lời đề nghị cùng chờ kết quả kiểm tra tử thi của Wayne, một mình lái xe về khách sạn. Trên đường đi vẫn không ngừng tìm kiếm các luận điểm có thể ủng hộ cho suy đoán của mình.

Nếu chuyện đúng như tôi nghĩ, vậy tại sao hắn lại để tôi với Vision tham gia chứ… Hay là, vài sao hắn lại để tôi cứu Austria được? Hôm ấy hắn nhìn thấy quá trình tôi cứu Austria? Vậy tại sao lúc ấy không giết luôn cả tôi? Không nghĩ ra… Thật sự không nghĩ ra…

Trên đường đi tôi luôn hỏi mình tại sao, không ngừng phỏng đoán các khả năng – kỳ thật tôi cũng không hi vọng giả thiết của mình đúng.

“Về rồi à, thế nào rồi?”

Thần trí tôi vẫn trong trạng thái nửa tỉnh táo – chính là vừa ngẩn người vừa đi đường. Mãi đến khi Vision nhìn thấy tôi vào phòng vỗ tôi một cái mới xem như giúp tôi hoàn hồn.

“Hử?” Tôi ngu ngơ nhìn cậu ta, thoáng chốc không thể nghĩ ra cậu ta nói về cái gì.

Nhìn thấy tôi như vậy Vision lắc đầu, dùng sức vỗ lên lưng tôi rồi mới cười khổ nói với tôi.

“Thật không hiểu với dáng vẻ vừa rồi cậu lái xe về như thế nào… Tôi hỏi cậu thế nào rồi? Có tìm được thứ gì không?”

Tôi vừa cởi áo khoác đen trên người vừa trả lời. “Không, chỉ thấy rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ gì?”

“Cậu không thấy cô gái này chết quá đúng lúc à? Chúng ta vừa nói muốn tìm nội gian thì Austria liền bị tập kích, sau đó cô ta liền chết… Thật trùng hợp, trùng hợp đến quá đáng…” Tôi ngồi xuống salon cỡ lớn trong sảnh, cả người thả lỏng chìm mình trong ghế để giải tỏa thần kinh có hơi căng thẳng.

“Vậy cậu cho rằng thế nào mới là bình thường?” Vision rót trà cho tôi rồi ngồi xuống chiếc salon khác, cũng hào hứng bừng bừng nhìn tôi.

Hai mắt bần thần nhìn hoa văn hoa lệ trên trần nhà, tôi bắt đầu thuật lại quan điểm của mình.

“Đầu tiên, tôi vốn muốn nói với các cậu tôi cho rằng không ai trong mấy người kia là gián điệp, ai biết còn chưa nói ra (bây giờ nghĩ lại đó cũng là một điều may mắn), một người trong đó đã chết rồi… Nếu theo lối suy nghĩ thông thường, quả thực sẽ khiến người ta liên tưởng đến người chết chính là gián điệp, mà đối phương, cũng là giết người diệt khẩu theo đúng phận sự… Nhưng, Vision này, cậu cảm thấy điều này bình thường à? Như vậy có cảm giác như cố gắng sắp xếp vậy. Không nói cô gái kia có biết Austria tồn tại không, mà ngay cả mặt mũi chúng ta cô ấy cũng chưa từng thấy. Cậu cho rằng như vậy, cô ấy có khả năng là gián điệp không? Dù cô ta đã từng bán đứng bọn Vitea, dù cái chết của Pearson có quan hệ với cô ta – nhưng Austria bị tập kích thì sao? Điều này lại có dụng ý gì?”

Tôi ngồi dậy, nhấp một ngụm nước trà đã lạnh tanh, sau đó nhìn về Vision đang chờ tôi tiếp tục. “Nếu nói cô ta là gián điệp, cũng biết tồn tại của Austria, vậy nhất định cô ta cũng có thể biết Austria đã mất trí nhớ đúng không? Vậy tại sao còn phải mạo hiểm giết y? Đây chẳng khác nào khiến mình bại lộ à? Nếu bọn họ muốn lấy lại chiếc chìa khóa đen kia, vậy cũng phải tìm tới tôi và cậu chứ không phải coi Austria là mục tiêu, hơn nữa, nếu thật sự muốn giết Austria như thế, vậy thì không nên chỉ bắn một phát. Hắn cho tôi cảm giác dường như có thể giết chết Austria là tốt nhất, nếu không thể thì coi như cảnh cáo và tiếp đó có thể dễ dàng tạo ra cái chết của Raleigh. Tôi cảm giác chuyện này như một ván bài – có người muốn dẫn tôi với cậu tin, tin Raleigh chính là gián điệp, rồi sau đó lại quay về nghiên cứu mấy chứng cớ lặt vặt từ trước, hoặc tập trung toàn lực đi điều tra theo đầu mối mới – giống như muốn lợi dụng chúng ta để che giấu điều gì đó… Nói cách khác, muốn lợi dụng chúng ta làm ra một quả đạn sương mù…”

“Vậy,,, Cậu muốn làm gì bây giờ?” Vision nhìn tôi, trong giọng nói là tín nhiệm hoàn toàn – vào lúc này, dường như tôi cũng chỉ có thể tin tưởng một mình cậu ấy.

Bởi vì, trước khi tôi chưa xác định được một chuyện nào đó, bất cứ lúc nào, ‘người kia’ đều sẽ thay đổi dự định ban đầu để chúng tôi làm đạn sường mù mà giết chết chúng tôi…

Cho nên, hiện giờ chẳng những phải âm thầm tiếp tục điều tra vụ án này, còn phải cẩn thận biểu hiện phản ứng của bản thân và Vision vẫn trong lòng bàn tay ‘người kia’,

Xem đi, đã nói đến nơi quỷ quái này chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt – con heo Vision chết tiệt. Nếu không cẩn thận dù chỉ một chút, lần này sẽ khó giữ được mạng sống.

“Hiện tại, chuyện tôi với cậu làm nhất quyết không thể để người thứ ba biết, bất luận là ai. Vision, bây giờ, cậu tiếp tục đi thăm dò Monho kia, lần này thử điều tra từ lịch sử công việc trước đây của hắn, dù kết quả là gì cậu đều phải nói với tôi. Còn Austria nữa, tôi nghĩ, chỉ cần y không nhớ được gì thì y sẽ rất an toàn. Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, nhưng… Chỉ cần chúng ta có thể lôi được người phía sau ra, vậy thì không sao rồi… Lát nữa cậu nói với Austria, để y dù nhớ ra bất cứ điều gì cũng không được nói cho người khác biết, nếu không thì nói cho cậu, nếu không thì nói với tôi, đừng nói với người khác, nhất định không được.”

“Cậu cảm thấy Monho kia là gián điệp chân chính à?” Vision gật đầu sau đó hỏi tôi.

Tôi thả chén trà đã cạn trong tay xuống, lắc đầu.

“Không biết, bây giờ vẫn không thể xác định được điều gì, song, khi xác định được thì dễ làm hơn. Về phần Monho… Sau khi xác nhận thân phận của hắn, tôi muốn thương lượng với hắn…”

“Hả?” Vision nhìn tôi khó hiểu, dường như tôi vừa nói với cậu ta ngày mai sẽ là tận thế vậy.

“Tin tôi là được rồi, yên tâm, tôi đều có tính toán.” Tôi nói với cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn cười với biểu cảm ấy. “Còn nữa, đừng lộ vẻ ngốc nghếch thế nữa, nó làm tôi rất muốn cười đấy.”

“Vậy cậu hãy cười trước khi nói!”

“Ha ha…”

“Còn cười?!”



Lại đến tối, tuy có vẻ như đã qua rất lâu, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cộng hết lại cũng chỉ là chuyện của hai ngày. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề nhân sinh phải chăng đúng như mộng.

Tử vong, tôi thấy quả thực đã rất nhiều… Ngay như hiện tại, chỉ thời gian hai ngày đã có mấy thi thể xuất hiện trước mặt tôi, chẳng lẽ tính mạng con người dễ dàng tan biến như vậy thật ư? …

Trước mắt chúng ta có thể có được, nhưng có khi một giây sau sẽ vì tính mạng mình đến cuối mà không còn nữa. Vậy theo đuổi để làm gì?

Tôi chấp nhất tìm ra những người kia đã không chỉ đơn thuần là vì lòng hiếu kỳ của mình, đương nhiên, tôi cũng không thể vì cái gọi là chính nghĩa, vậy lại là vì cái gì? Phẫn nộ ư? … Phẫn nộ sinh ra với những người vô tội bị mất mạng? … Hay là sợ hãi? Sợ hãi với kẻ giết người đã sử dụng tôi như vậy? …

Tôi đã không biết rốt cuộc mình tiếp tục vì cái gì nữa – nếu quả thực tiếp tục sẽ khiến tôi hoặc người khác bị thương cũng phải tìm ra hắn thì sao? … Nhưng, muốn tôi dừng lại tôi cũng không làm được.

Con người chính là động vật kỳ lạ tự mâu thuẫn vậy đấy. Tôi vì muốn hiểu rõ con người mà học tâm lý, nhưng cuối cùng ngay chính tôi cũng không thể hiểu rõ bản thân… Buồn cười, quá buồn cười…

Bất giác tôi cười ra tiếng, sau lưng lại bỗng có người vỗ tôi.

“Bác sĩ, anh làm sao vậy?” – đó là Austria.

Tôi nhìn y thì khó tránh khỏi suy nghĩ, có phải mất trí nhớ có thể khiến một người đàn ông rắn rỏi có đôi mắt hồn nhiên như trẻ con không? Ánh mắt y quá thuần khiết, khiến tôi bất giác nhớ tới một người cũng có đôi mắt thuần khiết – Lowes…

Lắc đầu, tôi thử xua tan ảo giác xuất hiện trong đầu đi. Không hiểu nổi sao mình luôn nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của người tình trước đây trên thân người đàn ông cường tráng này.

“Tôi không sao, chỉ đang nhớ lại vài chuyện thú vị nên không nhịn được bật cười thôi. Đúng rồi, anh nghĩ thế nào mà lại gọi tôi là bác sĩ?”

“Là anh Leffen nói cho tôi biết. Anh ấy nói những thứ đen đen… mà tôi uống đó…”

“Thuốc Đông y.”

“Đúng! Thuốc Đông y, là anh kê đơn, tôi cảm thấy có thể kê đơn thuốc cho người uống đều là bác sĩ, hơn nữa gọi anh là bác sĩ thuận miệng hơn.” Y xấu hổ cười với tôi. “Anh không ngại chứ?”

“Không sao, rất nhiều người cũng gọi tôi là bác sĩ.” Tôi mỉm cười với anh ta. “Anh tìm tôi có việc à?”

“Là thế này, xế chiều hôm nay lúc tôi ngủ có mơ một giấc mơ, bởi vì nó quá chân thực nên…”

Tôi nhìn y nhăn tít hàng mày, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Giấc mơ kia rất đáng sợ à?” Tôi hỏi.

Y do dự gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn tôi. “Trong mơ có người muốn giết tôi, nói gì mà anh có thể lấy chìa khóa đi, nhưng anh cũng không thể ngăn tôi phát tán Cottage Cheese, sau đó tôi nói với người đó, nhưng thuốc giải anh không lấy được nữa… Sau đó, tôi thấy sợ hãi, đầu cũng rất đau, nhưng, sau đó… Tôi, tôi liền tỉnh…”

Thuốc giải? … Cottage Cheese kia rốt cuộc là cái gì? Thuốc giải lại có ý gì? …

Lời anh ta nói khiến tôi lại nghĩ đến vấn đề vốn đã bỏ quên.

“Anh có nói cho ai khác biết anh nằm mơ với nội dung giấc mơ không?” Nhưng hiện tại quan trọng là… Không thể để y cũng bị tổn thương.

Y lắc đầu.

“Vậy đừng nói với ai khác, ngoài anh Leffen. Được không?”

“Ừ, được.” Y lại gật đầu, chỉ khác lần này thoải mái hơn. “Vậy… Đây là… Tôi khôi phục trí nhớ à? …”

“Có khả năng, nhưng chỉ là đoạn ngắn, không việc gì đâu, từ từ sẽ nhớ ra, không cần gấp gáp mà cũng không cần ép mình nhớ ra.”

“Ừ, cảm ơn anh, bác sĩ, giờ tôi tốt hơn nhiều rồi.” Y cười với tôi. “Vậy tôi cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nhìn y trở về qua cánh cửa thông giữa phòng tôi với Vision rồi tôi mới lại tập trung tinh thần vào vấn đề vừa rồi —

Thuốc giải? … Cottage Cheese kia là thuốc độc ư? … Vậy cái gọi là ác ma màu trắng lại là cái gì? …



Sự thật đã bước từng bước chậm rãi về phía chúng tôi, chỉ là, chúng tôi lại chân chính có thể nhìn thấy bao nhiêu? …