Triệu Khải Minh cố ý đặt phòng dành cho tuần trăng mật, bên trong không chỉ bày trí ngọt ngào ấm áp, mà trong ngăn tủ còn chuẩn bị đầy đủ các loại đồ chơi ***. Triệu Khải Minh vô tình mở ngăn kéo, nhìn thấy các loại trang phục kì dị liền nổi lên ý xấu.
An Hòa tắm rửa xong đi ra, lúc nãy ở bãi biển làm tình quá mức mãnh liệt, bây giờ cậu có chút không thoải mái. Thế nhưng vừa nhớ lại một màn trên bờ cát, cả người An Hòa lại nóng lên, như có vật gì đó trong dũng đạo qua lại, phân thân dần dần ngẩng đầu. An Hòa đổi tư thế ngồi trên sô pha cố gắng bình tĩnh lại.
Triệu Khải Minh cầm một cái rương nhỏ trong tay đi ra nói:
“Mau đến xem nè, bọn họ chuẩn bị cho mình rất đầy đủ.”
An Hòa nhìn qua, bên trên là một cái tai thỏ đặc biệt nổi bật, bên dưới thấy không rõ lắm, chỉ thấy là một đống dây dợ linh tinh bằng vải, không biết là cái gì.
Triệu Khải Minh ngồi xuống kế bên An Hòa, cầm ra một bộ đồ hình con thỏ:
“Bảo bối mặc vào thử xem”
“Đây là của phụ nữ mặc nha, em không cần.”, An Hòa hờn dỗi đẩy bàn tay trước mặt ra.
“Bảo bối đẹp như vậy, mặc vào nhất định càng đẹp hơn.”, Triệu Khải Minh thò tay vào áo ngủ, tiếp tục dụ dỗ:
“Nhìn cái đuôi nhỏ nè, thật dễ thương.”
Đuôi thỏ là một cục lông xù tròn tròn, nhưng có gắn một cái phân thân giả thật dài chạy bằng điện.
An Hòa nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, bọn họ rất ít dùng đạo cụ, chuyến đi này được Triệu Khải Minh an bài chu đáo, ngay cả ở khách sạn cũng chọn phòng trăng mật, không bằng thỏa mãn một chút yêu cầu của Triệu Khải Minh. Vì thế An Hòa cầm lấy cái tai thỏ nói:
“Em không biết mặc vào như thế nào, anh muốn nhìn thì…”
“Đương nhiên là anh giúp em mặc vào!”
Triệu Khải Minh hưng phấn cởi đồ của An Hòa ra, đem bộ đồ con thỏ giúp An Hòa mặc vào. An Hòa đội tai thỏ trên đầu, thân trên mặc cái bikini màu đỏ có gắn một dải lông tơ màu trắng ở mép trên, thân dưới mặc quần lót chữ T màu trắng, phía sau tất nhiên là cái phân thân giả có gắn đuôi thỏ khi nãy. Còn có bốn cái vòng ở cổ tay, cổ chân gắn lông thỏ xù xù mềm mại, hai đùi thon dài thẳng tắp cũng mang đôi tất chân màu trắng.
An Hòa co quắp đứng nhìn chính mình trong gương, vừa xấu hổ vừa hưng phấn, gương mặt đỏ bừng thấp thỏm nhìn Triệu Khải Minh.
Triệu Khải Minh đánh giá trên dưới một chút, dáng người của An Hòa nhỏ nhắn tinh tế, mặc bộ đồ con thỏ này đặc biệt thích hợp, nhất là phần ngực bằng phẳng là hắn thích nhất. Triệu Khải Minh khều khều cái đuôi nhỏ, bật công tắc lên, phân thân giả bên trong bắt đầu chấn động rung lắc.
Hắn lại lấy trong rương ra một cái gậy nhỏ trên có gắn lông trắng. Triệu Khải Minh cầm trên tay vung hai phát, dùng phần đỉnh nhẹ nhàng lướt qua điểm mẫn cảm trên người của An Hòa, từ phía sau tai đến trước ngực lưu luyến cọ cọ, xuống dưới rốn rồi đi đến nơi bí mật như ẩn như hiện. Quần lót chữ T không thể bao bọc phân thân đã hoàn toàn cương lên, Triệu Khải Minh vung hai cái liền làm phân thân nhảy ra, lộ hơn phân nửa ra ngoài.
An Hòa đã nằm nghiêng trên thảm, lông vũ nhẹ nhàng lướt qua làn da mang đến cảm giác ngứa ngáy khiến cậu nhịn không được co quắp, sau mông truyền đến cảm giác hư không làm An Hòa thật khổ sở.
Triệu Khải Minh dùng cây gậy chọc chọc lên phân thân của An Hòa:
“Hiện tại em là sủng vật nhỏ của chủ nhân, biết nên làm gì không”
An Hòa cuộn cả người lại, trên mặt là một tia mờ mịt không hiểu rõ.
“Xem ra chủ nhân phải dạy bảo bối một chút, đến đây nằm sấp xuống.”
Triệu Khải Minh chỉ chỉ bàn chân, sủng vật nên có bộ dáng của sủng vật. An Hòa bò dưới đất, đặt đầu lên hai bàn tay, nâng cao mông nằm sấp xuống.
“Đúng là có thiên phú.”
Triệu Khải Minh sờ sờ đỉnh đầu của An Hòa tán thưởng, vuốt ve hai cái tai thỏ như đang âu yếm sủng vật. An Hòa dụi dụi thân mình, dùng mặt cọ lên chân của Triệu Khải Minh muốn được khen thưởng nhiều hơn:
“Chủ nhân ~.”
Triệu Khải Minh hắng giọng, ngồi thẳng trên ghế sô pha, vén áo ngủ lên, kéo đầu của An Hòa ấn đến đại côn th*t đang ngẩng cao nói:
“Bảo bối thỏ con, em thích cà rốt nhất, muốn nó không”
An Hòa vội gật gật đầu, vươn đầu lưỡi ra muốn liếm, nhẹ nhàng liếm một chút đầu đỉnh. Triệu Khải Minh mở lớn hai chân, côn th*t lộ ra hoàn toàn nói:
“Kế tiếp liền chờ xem biểu hiện của bảo bối.”
An Hòa há miệng mút mạnh lỗ nhỏ trên đầu đỉnh, mang ra một tia chất lỏng sền sệt, dính trên khóe miệng. Triệu Khải Minh ngồi yên chờ động tác tiếp theo của cậu. An Hòa giống như tìm được trò chơi mới, không dùng đầu lưỡi liếm như bình thường hay làm mà đem toàn bộ côn th*t ngậm thật sâu vào miệng hút mạnh. Triệu Khải Minh nhắm mắt lại hít thở dồn dập vì khoái cảm to lớn ập đến. An Hòa hút mạnh trên đầu đỉnh quả thật làm Triệu Khải Minh muốn bắn ra.
An Hòa buồn rầu nhìn côn th*t còn chưa bắn ra, ủy khuất nói với Triệu Khải Minh:
“Chủ nhân ~, em muốn uống nước cà rốt.”
“Em tự mình hút ra đi, hút mạnh là sẽ có.”
An Hòa chu môi tiếp tục ngậm phân thân thô to, lên xuống phun ra nuốt vào liếm láp. côn th*t trong miệng lớn thêm một vòng, An Hòa nhận ra liền hút thật mạnh lỗ nhỏ trên đầu đỉnh, như ý muốn thỏa mãn nhấm nháp nước cà rốt.
Triệu Khải Minh còn đang thở dốc sau khi cao trào, An Hòa đã nằm xuống thảm trước mặt hắn:
“Chủ nhân ~, em cứng rồi.”
Triệu Khải Minh vươn chân ra cọ cọ phân thân của An Hòa, dùng nhón chân cái lên xuống cọ xát vuốt ve. An Hòa ngậm ngón tay của mình liếm say mê, dục vọng phía dưới dâng lên đang đợi được cao trào làm đầu óc của cậu trở nên mê muội. Nhưng cậu biết bây giờ mình không thể vọng động, vì thế An Hòa vuốt ve mơn trớn hai điểm hồng phấn trước ngực, nước miếng thấm ướt ánh lên óng ánh, bikini bị cởi ra vướng trên cổ.
“A ~, thật nóng, a ~, chủ nhân đang hút sữa của em, thích quá, tiểu huyệt ngứa quá ~, chủ nhân mau đi vào a ~.”
Triệu Khải Minh vươn chân lên phía trước ma sát một bên đầu nhũ của An Hòa, hắn cầm công tắc chỉnh đuôi thỏ lên cường độ cao nhất:
“Quả nhiên là một con thỏ *** đãng. Nghe nói con thỏ phát tình suốt bốn mùa trong năm, chỉ cần đem hai con thỏ để ở chung là chúng có thể làm tình bất cứ lúc nào, có đúng không”
“Đúng vậy a ~, thỏ là *** đãng nhất, thỏ sủng vật đang phát tình, cầu chủ nhân mạnh bạo thao em ~.”
An Hòa ngậm lấy một ngón chân mang mùi sữa tắm của Triệu Khải Minh mút mát.
“Khó mà làm được, sủng vật như vậy xứng đáng được chủ nhân sủng hạnh sao. Tiểu huyệt đã có vật kia còn không hài lòng. Sủng vật không ngoan như vậy nên trừng phạt mới đúng.”
Triệu Khải Minh tắt công tắt cái đuôi thỏ. An Hòa bắt đầu rầm rì phản đối:
“Không cần, chủ nhân thật đáng ghét, động một chút, chủ nhân ~.”
Triệu Khải Minh không đổi ý lấy một cái roi nhỏ trong rương ra, đánh lên mông của An Hòa lưu lại một vệt ửng hồng.
“A!!!”, An Hòa bị đau kêu lên, cả người hơi run run.
Triệu Khải Minh nhìn biểu cảm của An Hòa liền biết là không phải rất đau, lại đánh tiếp một roi. Sau vài cái âm thanh kêu đau của An Hòa biến thành *** đãng rên rỉ, gợi tình đến nỗi Triệu Khải Minh không kìm được nóng cả người, roi rơi xuống càng nhanh hơn. Hai cánh mông trắng nõn đầy đặn của An Hòa phủ đầy vết roi hồng hồng càng thêm kích thích Triệu Khải Minh.
Tần suất roi quất xuống càng nhanh, An Hòa càng rên rỉ lớn tiếng hơn, dịch ruột non tràn ra làm lông xù trên cái đuôi thỏ bị ướt xẹp lại hơn phân nửa.
“A, a ~, chủ nhân tha mạng, cầu, cầu xin chủ nhân a~, muốn, muốn bắn a ~.”
An Hòa rên lớn đạt tới cao trào bắn đầy ra dưới làn roi của Triệu Khải Minh.
Triệu Khải Minh nhìn một màn thần kỳ như vậy, sau đó đem tai thỏ và bikini cởi ra, cúi người hôn hôn An Hòa còn đang thất thần:
“Sao rồi, có khỏe không”
An Hòa đỏ mặt nói: “Không sao, anh không cắm vào sao”
“Được không, mông em có đau lắm không”, Triệu Khải Minh có chút không dám đụng đến da thịt của An Hòa, hắn không thể tin toàn bộ là do mình gây ra.
An Hòa hôn mạnh một cái nói: “Không sao hết, không đau lắm đâu.”
“Vậy thả lỏng người, anh sẽ làm thật nhẹ nhàng ôn nhu.”
Triệu Khải Minh ôm An Hòa vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt lên giường lớn mềm mại thoải mái. An Hòa vội vàng nói:
An Hòa nhỏ giọng nói thầm: “Không thích sẽ không bị làm bắn ra nha.”
“Vậy lần sau chúng ta thử lại xem sao.”, Triệu Khải Minh thấp giọng cười nói: “Kế tiếp chính là phần thưởng của em, từ từ hưởng thụ.”
Triệu Khải Minh không làm hành động gì mới mẻ khác lạ nữa mà ôn nhu hôn An Hòa từ đầu đến chân, nhẹ nhàng tiến vào, mỗi động tác đều chậm rãi, nâng niu giống như đối xử với bảo vật trân quý nhất của mình.
Sau khi đạt tới cao trào thêm lần nữa, trước mắt của An Hòa trở nên tối đen. Trước khi hôn mê cậu chợt nghĩ, có phải Triệu Khải Minh đã yêu mình thật lòng rồi không.