Bác Sĩ Có Độc

Chương 76: Cuộc sống bình dị

Sau đó là trận giao chiến chấn động lòng người.

Một đống quần áo hỗn độn, nương nhờ những tia sáng lắt léo từ ánh trăng chiếu tới khiến cả căn phòng tràn ngập xuân tình khó tả.

Chu Sênh Sênh xin anh nhẹ tay liên tục nhưng Lục Gia Xuyên lại không chịu bỏ qua.

Cô bấu chặt lấy lưng anh, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi: “Anh….. anh cố ý đúng không?”

“Không đâu.” giọng anh khàn khàn, thong dong nói, “Đều do anh có khả năng trời phú, sức mạnh siêu phàm.”

“…”

“Nhưng trước kia…. trước kia anh đâu có như vậy.” Cô hổn hển vừa thở vừa nói, miệng vừa dứt lời, liền nhận ra anh vừa động người đi vào.

“Lục, Gia, Xuyên!” Cô hét lên một tiếng.

“Xem ra em có vẻ không hài lòng với biểu hiện trước giờ của anh.”

“Hài lòng, hài lòng muốn chết!”

“Vậy anh phải cố gắng không ngừng rồi.”

“Đừng đừng đừng, cố quá thành quá cố, cố quá thành quá cố đấy…”

Anh hôn lên môi cô, thành thật mà nói: “Chủ yếu là vì nhịn quá lâu, hôm nay em lại đổi mặt, trong lòng anh hơi kích động, nên không nhịn được.”

“Nếu đã không nhịn được thì anh mau chóng nộp vũ khí đầu hàng đi!” Chu Sênh Sênh miệng đắng lưỡi khô khuyên anh, mắt cô đã hoa cả lên rồi.

“Nếu đã không nhịn được thì đành phải làm nhiều thôi.” anh cười haha, lề mề rút ra đưa vào, ma sát không ngừng.

Chu Sênh Sênh bật khóc.

“Bác sĩ Lục, em cảm thấy anh có vẻ khá thích làm chuyện đó với gương mặt xa la, tương lai rất dễ ngoại tình.”

“Vớ vẩn!” Người đàn ông đang động người đột nhiên đâm mạnh một cái, mặt mũi hằm hằm, “Lại dám hoài nghi lòng trung thủy của anh, em cứ tưởng cô nàng nào cũng lên giường của anh được à?”

Vươn tay xoa xoa mặt cô, anh nói: “Không có cúp D dĩ nhiên không qua cửa.”

Vỗ vỗ mông cô, anh nói: “Co dãn tốt mới có thể hấp dẫn anh được.”

Cuối cùng còn nhéo eo cô một cái: “Chỉ có Chu Sênh Sênh mới khiến anh có hứng thú phơi bày chút bản lĩnh đàn ông của mình.”

Chu Sênh Sênh: Mẹ ơi cứu con cứu con, cái gã thần kinh này —— a!

Một trận đại chiến mới lại bắt đầu.

Đêm hôm ấy trong phòng ngủ nho nhỏ nào đó, Chu Sênh Sênh cuối cùng cũng xin tha thành công —— tuy rằng sau hai lần đại chiến, thì cô mới được ngủ ngon.

Thời gian qua ngày nào cô cũng lặn lội đường xa tới tìm những thành phố có mưa, thật sự là quá mệt mỏi rồi. Bởi vậy, dù là cô đang nằm trong lòng anh, muốn kể cho anh nghe về những câu chuyện mà cô đã từng trải qua trong hai lăm năm qua cùng Trịnh Tầm mà chẳng ai biết cả, nhưng cuối cùng cũng vì mệt quá nên thiếp đi lúc nào không biết.

Lục Gia Xuyên thì không ngủ được.

Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, đắp chăn cho Chu Sênh Sênh xong xuôi, rồi mượn chút ánh sáng từ vầng trăng treo trên cao ngoài kia mà quan sát phòng cô một vòng.

Căn phòng nhỏ rất đơn giản, giống như bản thân cô vậy.

Trên chiếc bàn học cũ kỹ là một khung ảnh, anh đi tới trước cửa sổ, cầm khung ảnh lên xem.

Trong ảnh là một nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi đang cười rất tự nhiên lại thoải mái, chẳng hề chu môi ướn éo như những cô nàng hot girl thời nay, mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng càng khiến cô có vẻ hào sảng như những cu cậu thiếu niên.

Nhưng cũng may là làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú.

Rõ ràng chưa bao giờ gặp Chu Sênh Sênh của năm mười bảy tuổi khi chưa đổi mặt nhưng Lục Gia Xuyên cũng có thể nhận ngay ra cô. Bởi vì ánh mắt ấy, nụ cười rạng rỡ ấy, anh đã từng nhìn thấy vô số lần.

Không phải là gương mặt vừa nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy xinh đẹp.

Nhưng trong mắt anh lại đáng yêu mười phần.

Hóa ra đó chính là Chu Sênh Sênh trước đây.

Ngón trỏ khẽ lướt qua khung ảnh đã ố vàng, anh cong khóe môi, mở khung gỗ phía sau, lặng lẽ lôi tấm ảnh ra, rồi nhét tấm ảnh vào trong ví

Vừa quay đầu lại, anh mượn ánh trăng ngắm cô hồi lâu, cuối cùng lại nằm xuống bên cạnh cô lần nữa.

Người phụ nữ đang ngủ say có vẻ nhận ra hành động của anh, cô hơi nhúc nhích người, vô ý thức chui tọt vào lòng anh.

Lục Gia Xuyên vươn tay ôm chặt cô vào lòng, mổ nhẹ mấy cái lên trán cô.

Trong căn phòng nho nhỏ này tràn ngập hơi thở quen thuộc của cô.

Thật tuyệt.

Anh nhắm mắt lại cùng cô trải qua một đêm yên bình.

***

Khi bác sĩ Lục đưa Chu Sênh Sênh tới khoa mắt là chuyện ba tuần sau đó.

Một đêm trước khi tới bệnh viện, thành phố Bắc mưa một trận lớn, Chu Sênh Sênh chạy vào wc, khóa chặt cửa lại.

Lục Gia Xuyên đứng bên ngoài gõ cửa: “Này, không phải đã nói từ sau này giữa hai chúng ta sẽ không có bí mật nữa sao? Tự nhiên em khóa cửa lại làm gì?”

Chu Sênh Sênh núp sau cánh cửa, khẳng khái nói với ra: “Em không muốn anh thấy cảnh em đổi mặt kinh khủng cỡ nào!”

“Chu Sênh Sênh, chuyện này không công bằng. Nếu anh đã có thể chấp nhận kết quả thì sao lại không cho anh tham dự vào quá trình chứ?”

“Bởi vì em không muốn cho anh tham dự.”

“Láo xược —— “

“Trời ạ, anh có thể hay đừng nói láo xược liên tục thế không? Anh nghiện phong cách cổ trang à? Từ tối hôm ở trong ngõ anh hung dữ với em không thấy em nói gì, nên anh cảm thấy bản thân đã nổi dậy thành công đúng không?” Chu Sênh Sênh hung dữ mắng nhiếc anh, “Lại còn láo xược, nếu anh còn để em nghe thấy câu này nữa, em sẽ nhân danh ánh trăng vật cho anh một đòn qua vai coi như là sự trừng phạt!”

Lục Gia Xuyên: “…”

Anh ngẫm nghĩ một chút, cái cảnh Chu Sênh Sênh dùng món đòn vật qua vai khiến hai người phụ nữ ngã chổng vó hiện rõ ngay trước mắt.

“Thôi đi, đàn ông tốt chả thèm cãi nhau với phụ nữ.” anh thần bí nói một câu rồi cũng không muốn tham gia vào quá trình đổi mặt nữa.

Có lẽ là tâm trạng đang vui vẻ cũng có thể là chẳng hề lo lắng, có lẽ là hoàn toàn yên tâm với người đàn ông tốt chẳng thèm đấu với phụ nữ ngoài kia, lúc này đây Chu Sênh Sênh rất thản nhiên nhìn vào gương, tiếp nhận lần đổi mặt này.

Cô còn đang nghĩ, nếu biến thành bà cụ, không biết Lục Gia Xuyên có bị dọa khóc không nhỉ.

Nếu biến thành trẻ con, có phải anh sẽ phát lòng từ ái, quan tâm chăm sóc cô đầy đủ như đám Đường Đường không?

Cô cúi đầu cười cười, nhắm mắt lại, thản nhiên đón nhận sự an bài của vận mệnh.

Sau khi luồng nhiệt nóng hổi khó chịu trôi qua, cô từ từ mở mắt ra.

Trong gương là một khuôn mặt chỉ mới hai mươi tuổi.

Cằm V line, khuôn mặt cân xứng, lông mày không tô vẫn đậm màu, đúng kiểu vẻ đẹp tự nhiên, son không tô môi vẫn hồng như màu cánh đào. Làn da nhẵn mịn trơn láng như màu ngọc trai, chóp mũi cao như những chồi non mới nhú đầu xuân.

Khuôn mặt ấy xinh đẹp đến mức làm lù mờ ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trên đỉnh đầu cô.

Chu Sênh Sênh ngơ ngác nhìn mình trong gương, mấy phút sau cô hô lên một tiếng: “Mẹ ơi —— “

Người đàn ông đang ngồi trong phòng khách hếch tai lên cố gắng nghe ngóng động tĩnh bỗng đứng bật dậy, sải bước chạy tới cửa WC, khẩn trương hỏi cô: “Sao…. sao thế?”

Bên trong không có tiếng người đáp lại.

“Chu Sênh Sênh, em nói gì đi.” trong lòng Lục Gia Xuyên lo lắng, nghĩ rằng nhất định là một gương mặt rất tệ, nên bắt đầu tìm lời an ủi cô, “Không sao đâu, trông xấu lắm đúng không? Xấu thì cứ xấu thôi, ngay từ đầu cứ để anh nhìn những gương mặt xấu thế, thì mới không cảm thấy sợ hãi, sau này cũng sẽ không bỡ ngỡ nữa.”

Cô vẫn không nói gì.

“Sao thế, em không tin anh à?” giọng anh nghiêm túc hẳn lên, “Hôm qua những lời anh nói với em, em quên hết rồi à? Anh nói, anh không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nếu em biến xấu, sau này anh sẽ không nhìn những cô gái xinh đẹp nữa, để em trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong mắt anh; nếu em thành mỹ nữ, anh cũng không ngạc nhiên đâu, dù sao —— “

Chẳng đợi đến khi anh nói hết câu thì cửa bỗng mở.

Một cô gái đẹp đến mức khiến người ta nín thở đứng trước mặt anh, trông cô vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi: “Thế nào, trông được không?”

Lục Gia Xuyên há miệng, nói được nửa lời thì cứ thế im bặt.

Ánh mắt bình tĩnh khóa chặt trên khuôn mặt kia, có vẻ giằng co một lúc lâu.

Từ từ, anh giật giật môi, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chu Sênh Sênh, anh cảm thấy tháng này chắc anh phải xin nghỉ phép thôi.”

“Vì sao?” Chu Sênh Sênh không hiểu câu trả lời chẳng liên quan gì của anh.

Lục Gia Xuyên: “Em cảm thấy em dùng khuôn mặt này đi qua đi lại trong nhà, thì anh có thể nhịn được mà không động tay động chân với em à?”

“…”

Mà cả đêm hôm ấy, bác sĩ Lục muốn giảm bớt khoảng cách với khuôn mặt mới nên đã gia tăng số lần thân mật, dẫn theo bạn học Chu Sênh Sênh cùng trải qua một đêm xuân oanh oanh liệt liệt đáng gía ngàn vàng.

Sau này trong nhật ký của Chu Sênh Sênh có thêm một đoạn như sau: Sớm biết rằng biến đẹp sẽ đáng sợ như thế thì tôi tình nguyện không cần đẹp làm gì. Bởi vì biến xấu thì trái tim mệt mỏi, nhưng cứ xinh đẹp thì cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi!

***

Ngày hôm sau, bác sĩ Lục đi làm từ sáng sớm, Chu Sênh Sênh mang cơm trưa tới cho anh.

Cô đi đôi giày cao gót màu hồng phấn mà Lục Gia Xuyên đã tặng, mái tóc dài vừa đen lại bóng để xõa, mặc chiếc váy màu trắng hoa gạo, cứ như tiên nữ xuất hiện trong hành lang khoa mắt.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô thu hút được nhiều ánh mắt dõi theo đến vậy, Chu Sênh Sênh cảm thấy mình đang bay chứ chẳng phải bước đi nữa.

Thế nên khi cô tới cửa phòng anh, trên mặt là nụ cười đê mê vô cùng sung sướng gõ cửa.

Lục Gia Xuyên vừa ngẩng mặt lên khòi máy tính thì đập vào mắt là nụ cười ngớ ngẩn của Chu Sênh Sênh.

Anh nhướn mày: “Em ăn mặc kiểu gì thế? Lại còn trang điểm đậm thế nữa! Chu Sênh Sênh, em đang đi catwalk đấy à?”

Chu Sênh Sênh: “…”

“Nhưng có rất nhiều người quay ra ngắm em đấy!”

Lục Gia Xuyên: “Nếu em quấn bao tải lên người, thì người ta cũng quay ra nhìn em đấy.”

Anh mất hứng lôi chiếc áo khoác trên giá xuống, phủ lên bờ vai trần trắng mịn: “Không được tháo ra.”

“…”

Rồi rút thêm mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, hung dữ ra lệnh: “Lau hết đống son môi như muốn ăn thịt người đi cho anh! Rồi lau hết đống phần trên mặt đi!”

Vừa đúng lúc có y tá tới gõ cửa, nhắc nhở Lục Gia Xuyên: “Bác sĩ Lục, bệnh nhân giường số mười hai muốn anh qua kiểm tra.”

“Được, chờ tôi một phút nhé.” Lục Gia Xuyên gật đầu, thu hồi ánh nhìn phê bình Chu Sênh Sênh, “Em xem người ta kìa, không trang điểm thì nhìn xinh tự nhiên! Trang điểm đậm như em cứ như muốn dọa chết người ta ấy, diêm dúa!”

Chu Sênh Sênh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nàng y tá đánh phấn má và kẻ mắt chẳng hề đều màu, ngoại trừ màu son môi rất nhạt, thì chỗ nào trên gương mặt cô ta không đậm bằng cô chứ?

Chẳng phải cô chỉ kẻ chút lông mày, tô chút son môi thôi sao?

Anh chàng thẳng nam này còn cứu được không đây?!

Chu Sênh Sênh vò tờ khăn giấy thành cục tròn, giận giữ ném về phía anh: “Mang tiếng là bác sĩ khoa mắt mà lại mù như thế sao anh không treo bằng luôn đi??”

Lục Gia Xuyên chẳng hiểu gì cả.

Nhưng đi kiểm tra phòng về một vòng, anh đã thấy Chu Sênh Sênh đứng ở quầy trực y tá trò chuyện cùng mọi người,bệnh nhân đi qua, nhân viên cứu hộ, đều không nhịn được cứ nhìn cô chằm chằm.

Cô nàng kia đã tự động cời áo khoác trên người mình ra, để lộ bờ vai trần khiến người ta thèm nhỏ dãi, gương mặt xinh đẹp kia khiến người ta rung động, đứng ở phía xa xa đó thật sự là bức họa đẹp nhất ở khoa mắt.

Lục Gia Xuyên rất tức giận.

Anh đen mặt đi vào văn phòng, cầm lấy áo khoác, không nói một lời đi tới quầy trực y tá, một tay dí chiếc áo vào trán Chu Sênh Sênh: “Mặc vào!”

Quay đầu, anh nhìn vị nam bệnh nhân đang đứng bên cạnh Chu Sênh Sênh nhìn cô không chớp mắt: “Cậu không định về phòng à?”

Nam bệnh nhân kia liền chạy trối chết.

Nghiêng đầu, anh lại liếc bác sĩ Lý đang đứng trước cửa văn phòng cầm cốc nước không đang giả vờ uống “Không khí uống có ngon không?”

Bác sĩ Lý xấu hổ gãi gãi đầu: “Ha ha, ha ha ha ha, tôi quên mất, ha ha ha ha ha…”

Mà đầu sỏ gây tội bây giờ mới kéo chiếc áo xuống, vẻ mặt không phục: “Em xinh đẹp thế này, cần gì dùng chếc áo xấu xí của anh để che.”

Lục Gia Xuyên cầm tay cô đi về phía văn phòng mình: “Ít nói nhảm đi, chúng ta về ăn cơm.”

Mà sau khi quay về văn phòng, Chu Sênh Sênh vừa ăn cơm, vừa buồn bã ỉu xìu nghĩ: Mẹ ơi, tại sao vừa xinh đẹp thì Lục Gia Xuyên lại hung dữ với cô thế nào?

Còn vị bác sĩ ngồi cạnh cô vừa ăn cơm, vừa lôi di động ra kiểm tra dự báo thời tiết: Mẹ nó, cơn mưa tiếp theo bao giờ mới đến?