Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Chương 44: 44 Chúc Mừng Sinh Nhật 2


Nhận lấy bài tập, nhìn xem những thứ viết bên trên như vẽ bùa nòng nọc thiên thư, đầu tôi toát mồ hôi, hoàn toàn không hiểu gì.

Cô ấy đưa bút bi cho tôi, “Làm như thế nào vậy Vân Phong, cậu viết ra từng bước cho tôi đi.


Tôi nhớ lúc ấy đã viết lên trên tập đề, nhưng cụ thể đã viết gì thì chẳng nhớ nữa, hình như trước hết vẽ một vòng tròn sau đó lại vẽ khối lập phương, dù sao chính là như gà mù viết loạn.

Nhìn kiệt tác của tôi trên tập đề, miệng của Lý Tĩnh mở thật to, cô ấy không hiểu hỏi tôi đây là cách giải gì.

Lúc ấy tôi lừa gạt cô ấy nói rằng đây là chương trình học sau này, cậu vẫn chưa học đến, đợi cậu học đến đây thì sẽ hiểu.

Chúng tôi lại nói chuyện một lát, có thêm hai người bạn học của Lý Tĩnh đến chúc sinh nhật cô ấy, là hai nam sinh, một trong số đó nhuộm tóc cả đầu thành màu đỏ chỉ có phần trước tóc xõa trước trán nhuộm thành màu vàng, còn nữa cậu ta mặc quần bò có dây xích sắt, đây là một thiếu niên theo phong cách HKT.

“Lý Tĩnh, happy birthday,” tiểu hoàng mao cười đưa một chiếc bánh ngọt nhỏ qua.


Lý Tĩnh lập tức nhận lấy, “Cảm ơn cậu Vương Cường, khiến cậu tốn tiền rồi, còn mua bánh cho tôi nữa.


Tiểu hoàng mao thổi thổi tóc trước trán của mình, “So easy, chiếc bánh mà thôi, đâu tính là gì.

”.

Nhìn tiêu hoàng mao tuổi tác tương đương với tôi, lúc đó trong lòng tôi tức giận mà không biết phát ti3t nào đâu.

Mẹ nó chỉ là một chiếc bánh ngọt mà thôi chỉ đánh ba mươi tệ, đài cassett cầm tay tôi mua tốn hơn tám trăm, vậy mà Lý Tĩnh còn không nói với tôi là tốn tiền, chiếc bánh nát này coi là gì.

“Đi, tôi sắp xếp, đi nhà hàng lớn Tinh Tinh trước cửa trường học của chúng ta, tôi bao giúp tiểu Tĩnh cậu một bàn,” tiểu hoàng mao nói xong vênh mặt nhìn tôi.

“Cảm ơn cậu Vương Cường, đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, đi thôi Vân Phong, chúng ta cùng đi,” Lý Tĩnh kéo cánh tay của tôi.

Vừa nhìn cái này, tiểu hoàng mao có chút không vui, thỉnh thoảng cậu ta lại trừng mắt lườm tôi một cái.

Nhà hàng lớn Tinh Tinh nằm ngay tại đối diện trường Tam Trung, đối tượng phục vụ chủ yếu là lãnh đạo trường học và học sinh có tiền, cũng coi như là nhà hàng lớn sang trọng tại địa phương, ở trong mắt đám học sinh có thể xem như gần giống với KFC.

Tiểu hoàng mao lúc ấy vì muốn tranh thủ lấy lòng Lý Tĩnh cũng xem như chịu tiêu pha, về sau tôi tính toán bữa ăn này chắc đã tiêu hết tiền ăn một tuần của cậu ta.

Lúc gọi món còn xảy ra một chuyện thú vị, để tôi kể cho các bạn nghe, thật đấy, tôi thề, nó khá giống với tiểu phẩm "Không thiếu tiền" của Tiểu Thẩm Dương sau này.

Lúc bắt đầu gọi món.


Tiểu hoàng mao nói cho một đ ĩa sò điệp hấp tỏi, nhân viên phục vụ nói xin lỗi, sò biển hôm nay bán hết rồi.

Tiểu hoàng mao cau mày lại nói cho một đ ĩa bạch trảm kê, nhân viên phục vụ nói xin lỗi, hôm nay chợ không mở cửa, không mua được gà.

Tiểu hoàng mao vỗ menu: “Vậy nhà hàng lớn Tinh Tinh mấy người có cái gì!”
Nhân viên phục vụ cười nói, có món ăn hương vị nhà làm địa phương.

Vậy nên chúng tôi gọi món ăn hương vị nhà làm địa phương, tổng cộng có năm món, một món sợi khoai tây chua cay, một món đậu hũ ma bà, một món gà kungpao, còn có món cà tím nướng và trứng chiên tỏi tây, sau cùng còn gọi ba chai nước có ga.

Tổng cộng có bốn người, rất rõ ràng tiểu hoàng mao không gọi nước uống cho tôi.

“Nào, chúc cậu sinh nhật vui vẻ,” món ăn vừa được đưa lên, tiểu hoàng mao liền muốn cụng ly cùng Lý Tĩnh.

“Vân Phong cậu uống của tôi đi,” Lý Tĩnh đưa chai nước ngọt của cô ấy cho tôi.

“Không cần, nếu tôi muốn uống thì tự mua cũng được,” tôi lại đẩy chai nước về cho Lý Tĩnh.

Nhìn thấy hai chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện, tiểu hoàng mao nói móc: “Này này, tiểu tử, cậu xem cậu mặc thứ đồ rách rưới gì trên người, kiểu tóc cũng quê mùa không chịu được, cậu trước kia đã từng uống nước ngọt có ga chưa vậy? A ha ha.



Ánh mắt lạnh lẽo, tôi vừa định đứng dậy nổi đóa.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ cửa nhà hàng truyền tới.

“Vân Phong? Sao cậu lại chạy đến đây rồi? Tôi xem sắc mặt cậu lúc nãy không đúng lắm, sao thế?”
Nhìn xem mấy người đi qua đây, tôi vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

“Không có chuyện gì đâu Ngọc tỷ, em đang ăn cơm cùng với bạn thôi.


***Được dịch và biên bởi iinatrans