Bắc Kinh Cố Sự

Chương 31

Mùa thu Bắc Kinh không còn là mùa tôi yêu thích nữa, trong trẻo là vậy nhưng thật lạnh lùng, hiu quạnh, gió thu kia lạnh lẽo thổi bay tất cả không để sót lại gì.

Tôi lại về phòng nhỏ ở “Khánh Hạ”, căn phòng vẫn thân quen là vậy nhưng tôi lại cảm thấy rợn người. Trên bàn vẫn còn chén nước em uống sáng hôm ấy, bên trong vẫn còn nước chưa uống hết. Tôi không dám đụng vào cái chén đó… Tôi đi vào phòng, trong phòng đều là đồ của em, không thiếu một thứ gì, thế nhưng vì sao chủ nhân của chúng không trở lại nữa? Chăn trên giường đã gấp, lúc đó tôi bảo em đừng gấp, không còn thời gian nữa đâu, em nói em không chịu nổi thói lôi thôi của tôi… Tôi thuận tay cầm lên quần áo em thay trên giường, không còn nhiệt độ cơ thể em, nhưng vẫn còn mùi của em. Tôi ngã ngồi trên giường, vùi đầu vào quần áo kia, tôi khóc, cuối cùng cũng thật sự khóc lên… Trong phòng quanh quẩn tiếng khóc xé lòng của một người đàn ông…

Tôi không cách nào ở lại “Khánh Hạ”, lại càng không nghĩ đến về nhà mẹ, thế nên cứ ở lại văn phòng. Một tuần sau, tinh thần tôi hoảng loạn, sụt cân rất nhiều, lại hay nghe thấy huyễn thanh, luôn cảm thấy Lam Vũ đang gọi mình. Từng giờ từng phút đều cảm thấy Lam Vũ ở ngay trước mặt, tôi thường đột nhiên quay đầu lại nhìn xem liệu có kì tích xuất hiện hay không. Tinh thần tôi mau chóng tới sát bờ vực tan vỡ.

Hôm đó, tôi bị mẹ ép gọi về nhà, vào tới cửa, tôi thăm hỏi bà mấy câu rồi vội vã về phòng mình, tôi không muốn bà thấy dáng vẻ mất hồn của mình. Nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, qua không lâu, tôi nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, mẹ tiến đến, ngồi xuống bên giường. Tôi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Tôi cảm thấy tay mẹ đặt lên cánh tay mình, vuốt ve lên xuống tựa như khi tôi còn bé:

“Tiểu Đông! Mẹ biết trong lòng con rất khổ sở, nhưng người đã chết không cách nào sống lại.” Tôi nghe mẹ vừa khóc vừa nói, nước mắt lại tuôn trào, nhưng tôi vẫn im lặng.

“Mẹ biết chuyện của các con, Lưu Chinh đều đã nói cho mẹ rồi, nếu như cậu bé kia không chết, mẹ cũng chẳng phản đối các con ở bên nhau đâu.” Mẹ nói tiếp.

Nước mắt càng rơi: “Mẹ nói cũng đã quá muộn rồi.” Tôi thầm nhủ…

Hai tuần sau, Lưu Chinh gợi ý, tôi gọi điện cho ba Lam Vũ, khi báo cho ông tin dữ này, tôi nghe được một tiếng khóc rống đầu dây bên kia…

Vài ngày sau, ba Lam Vũ gọi đến:



“Nó không lưu lại cái gì sao?” Âm thanh già nua kia hỏi.

“Không có, bởi là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, quá đột ngột nên không có di ngôn.”

“A… Không có di vật sao?” Ông hỏi.

“Có một ít quần áo, sách, bác muốn cái gì, để cháu gửi qua cho.” Tôi nghĩ ông muốn lấy di vật của Lam Vũ làm kỉ niệm.

“Ờ…” Hình như ông có gì muốn nói.

Tôi chợt hiểu ra, có thể ông muốn đòi tiền. Tôi nghĩ tới Lam Vũ hẳn là có một khoản, ba trăm tám mươi ngàn đo, nhưng tôi không thấy giấy tờ gì trong di vật của em, ngoại trừ mấy nghìn đồng tiền tiết kiệm không kì hạn.

Trong lúc vô ý, tôi hỏi Lưu Chinh: “Anh biết căn nhà “Bắc Âu” của Lam Vũ đã bán rồi chứ?” Tôi hỏi.

“Biết…” Giọng anh nghe rất nặng nề.

“Người cha thiếu đạo đức kia đến giờ vẫn còn muốn tiền cậu ấy để lại đấy! Tôi cũng không biết cậu ấy để chỗ nào rổi.”

Lưu Chinh kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu ấy không nói với cậu sao?”

“Nói cái gì?”

“Lúc cậu ở trong tù, tiền đó đã mang ra dùng rồi!” Lưu Chinh nói.

“Sao anh không nói tôi biết?!” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Lam Vũ không cho tôi nói, bảo để tự cậu ấy nói cho cậu, để cậu bất ngờ.”

“…”

“Cậu vừa mới đi, chúng tôi đều đã cuống cả lên, Lam Vũ mỗi ngày đều hỏi tôi có tin tức của cậu hay không, chúng tôi đều nghĩ cậu đã gục rồi, sau đó mẹ mình cuối cùng cũng tìm đến “Lý”, nhưng hắn ra giá đến một ngàn vạn!” Lưu Chinh nói tiếp.

“Nói thật, trước đây, tôi rất coi thường cậu ấy, nhưng qua chuyện này, tôi thực sự bội phục, coi cậu ấy như bạn bè, rất nghĩa khí! Với loại quan hệ thế này, như cậu ấy thì quả là quá tình nghĩa. Dù tôi gặp phải chuyện này, vợ tôi chưa chắc đã có thể sốt sắng, liều mạng như vậy.”

“Vậy sao cậu ấy phải gạt tôi?” Mắt tôi đã ngập nước, vẫn không giải thích nổi.

“Cậu ấy nói là muốn đùa cậu môt chút, tôi còn tưởng cậu ấy, không thì bà cụ đã sớm nói cho cậu rồi.”

“Mẹ tôi cũng biết?”

“Đương nhiên rồi! Hôm đó tới nhà cậu, Lam Vũ chờ bên ngoài,bà cụ còn cố ý đứng chỗ cửa sổ nhìn cậu ấy rất lâu.”